Thụy Mỹ Nhân

Chương 20




Tạ Khiêm!

Không phải thằng ngu này đã chết rồi sao?

Ả ta sợ tái mặt, không còn hơi sức để nghĩ nhiều như vậy, chỉ đành điên cuồng gào thét trong đầu gọi hệ thống.

Chỉ trong khoảnh khắc, sát ý đã ập đến.

Rõ ràng ả mặc cung trang này chỉ là một phụ nữ bình thường chân yếu tay mềm, nhưng ả ta lại có thể khéo léo tránh được mũi thương đang lao đến của Tạ Khiêm.

Cho dù ả ta có vẻ chật vật, châu thoa trầm ngọc rơi đầy đất, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến phong thái xinh đẹp kia, ngược lại còn thêm phần nhu nhược đáng thương. Ở ta vừa tránh vừa hét lớn, thử dùng thân phận của mình đe dọa Tạ Khiêm.

“Tạ Khiêm? Là ai? Bổn cung không quen... điêu dân to gan dám đột nhập vào cung hành thích hoàng hậu, tội đáng tru di cửu tộc!”

Ả ta vừa dứt lời, đợt công kích thứ hai đã lao đến, lần này không nhắm vào ngực mà là nhắm đến giữa trán của ả ta.

Ả ta không thể không bóp nát thứ gì đó, lại một lần nữa “khéo léo” tránh được đòn chí mạng.

Tạ Khiêm cau mày, ông cảm thấy đòn vừa rồi của mình đáng nhẽ đã đâm trúng, nhưng trước khi tiếp xúc với ả ta, đầu thương chạm đến một thứ gì đó vô hình bao bọc bên ngoài, sau đó bị bật ngược lại. Ông cũng không nghĩ nhiều, thời gian không còn nhiều, phải giết được con yêu nghiệt này trước đã.

“Hệ thống!” 4 ta kinh hãi gào lên trong đầu: “Mi mau ra đây!”

Vì an toàn của bản thân nên ả ta đã chuẩn bị sẵn một vài tấm thẻ có thể giúp ả ta ngăn chặn được công kích chí mạng.

Nhưng những tấm thẻ đó đắt chết đi được, ả ta ở trong hoàng cung khá là an nhàn, nhiều lắm chỉ có đám cung tần đố kị lẫn nhau hạ độc hoặc mách lẻo, bình thường rất ít khi phải dùng đến những thứ này, cho nên ả ta mua rất ít. Trong kho chỉ có chín cái, vừa nãy đã dùng hai cái rồi, chỉ còn lại có bảy cái.

Nếu dùng hết bảy tấm còn lại thì ả ta chết chắc.

Theo như hệ thống nói, tấm thẻ bảo vệ này giống như “con rối thế mạng”, một mạng đổi một mạng.

Vừa nãy hai đòn của Tạ Khiêm đã giết mất hai con rối thế mạng, hung tàn đáng sợ.

ta biết Tạ Khiêm không dễ chọc, nhưng không ngờ mười mấy năm trôi qua rồi mà ông ta vẫn nguy hiểm như thế.

“Hệ thống! Mi ra đây!”

ta điên cuồng gào thét trong đầu, chỉ trong khoảnh khắc tấm thẻ con rối thế mạng đã dùng mất năm tấm, chỉ còn thừa lại hai tấm.

Lúc này hệ thống mới khoan thai xuất hiện.

“Sáu triệu điểm tích lũy đổi một tấm thẻ [Ngụy - Võ lâm chí tôn], có hiệu lực trong vòng hai giờ. Ký chủ, có đổi không?”

A. Đổi.

B. Suy nghĩ thêm.

Ngàn cân treo sợi tóc, tấm thẻ “con rối thế mạng” cuối cùng đã dùng hết, người phụ nữ mặc cung trang không cần nghĩ mà chọn đổi.

“Còn nghĩ cái mẹ gì nữa, lúc này đương nhiên là đổi rồi!”

Tuy rằng mất sáu triệu điểm khiến ả ta xót hết cả ruột, nhưng nếu không đổi thì mất mạng.

Cơ thể yếu đuối tràn ngập sức mạnh trong chớp mắt, ả đang trốn đông trốn tây bỗng nhiên không trốn nữa mà lại xông lên tiếp chiêu.

Ả ta ra tay nhanh như chớp, cánh tay trắng trẻo để lại những cái bóng mờ trong không khí, còn nhanh hơn cả mũi thương bạc, mượn lực đẩy bật thân thương ra xa.

Tạ Khiếm nhíu chặt hàng mày, ông càng chắc chắn ả đàn bà xa lạ này chính là con yêu nghiệt nhiều năm trước.

Năm đó cũng như thế này, một người học võ từ nhỏ như Tạ Khiêm bị người vợ chưa bao giờ tập võ đột nhiên đánh lén khiến cho bị trọng thương, sau đó lại gặp phải “thổ phỉ” mà vợ mình đặc biệt sắp đặt, ông bị dồn vào nước phải ôm đứa con trai duy nhất nhảy xuống vách núi để tìm đường thoát, thế mới tránh được từ kiếp.

Năm đó khi mạo hiểm nhảy xuống vách núi nếu như không có dây leo cứu hai cha con ông, thì bây giờ ông làm gì còn cơ hội báo thù nữa?

Ông tin chắc rằng, ả đàn bà trước mặt hay phải nói cơ thể trước mặt này cũng không biết võ, rất mềm yếu, nếu như không phải Tạ Khiêm trùng hợp có được một thứ có thể phong tỏa được yêu vật, thì ông cũng nghi ngờ không biết mình có tìm nhầm người không... Bây giờ chuyện xưa lặp lại, một kẻ căn bản không hề biết võ lại có được sức chiến đấu kinh người của các cao thủ hàng đầu, cho dù là tay không tấc sắt vẫn ép Tạ Khiêm phải liên tục lùi về phía sau.

Nếu như Tạ Khiêm có thể nhìn thấy những thứ kì dị có lẽ đã thấy một “bức tường” vô hình lơ lửng gần ả đàn bà này.

Vô số những chữ thiếu nét đang hiện lên trên “bức tường”.

[666, mọi người có cảm thấy Streamer mặc cung trang màu trắng đánh nhau trông giống Tiểu Long Nữ không.]

[Trước đó Streamer chẳng biểu diễn ngủ trên dây thừng thế nào rồi còn gì, Tiểu Long Nữ sống đây còn gì nữa.]

[Streamer cố lên! Em mà thắng thì hôm nay anh sẽ tặng cho em 999 cái du thuyền xa hoa.]

[Đáng tiếc, cái bác đẹp trai kia trông cũng ngon vờ lờ, muốn xem cảnh bác ấy vật lộn với Streamer, chắc chắn là vô cùng hot.]

[Ha ha, quả nhiên là kênh trực tiếp PORN đêm khuya, làm phiền những loại Streamer bán thân như thế này đừng có mang Tiểu Long Nữ ra để so sánh được không? Tiểu Long Nữ nhà người ta trong trắng thanh cao, cô ta là cái loại gì mà dám so sánh, trong máy ống đây còn 200G AV của cô ta đấy, nữ thần cái mọc gì... ha ha.]

Chiêu thức của Tạ Khiêm mãnh liệt sắc bén, chiêu nào cũng đều mang theo sát khí chí mạng, người phụ nữ xinh đẹp kia giống như tập hợp của những thứ mềm dẻo nhất trên thế giới, thân thể trong nhu có cương.

Cho dù Tạ Khiêm tấn công thế nào, ả ta cũng có thể ứng đối một cách tự nhiên, phòng thủ kín kẽ, hai người quần đấu trong cung điện rộng lớn. Sau hơn ba trăm chiêu, thế tấn công của Tạ Khiêm đã bắt đầu suy yếu, mà ả đàn bà nọ vẫn bình thường, mặt không đỏ không thở dốc, từ thế ngang nhau lúc mới bắt đầu dần dần ả ta ép sát, chiếm thế thượng phong, đôi mắt v lóe lên vẻ ấm độc, xuống tay lại càng ác.

“Quả nhiên ngươi là kẻ mượn xác hoàn hồn... thân thể của Quân Nhi đầu?”

Tạ Khiêm âm thầm tìm cơ hội, mong rằng có thể tìm được sơ hở của ả, trực tiếp giết chết ả.

Đôi mắt của ả đàn bà sóng sánh, thoáng lóe lên ánh sáng hồng nhạt, đôi môi anh đào bật ra những câu nói độc ác.

“Năm đó khi ta chiếm cơ thể của cô ta, linh hồn của cô ta vẫn còn ở đó đấy” Ả đàn bà mặc cung trang cười duyên, ra chiều lại càng ác độc: “Hay nói một cách khác, ta làm những gì cô ta đều biết hết. Sau này ta chơi chán rồi liền trả lại cơ thể đó cho cô ta...”

Vẻ mặt của Tạ Khiêm lập tức thay đổi, cánh tay cầm trường thương bất giác do dự, ả đàn bà lập tức lợi dụng sơ hở xông lên. Ông ta nhanh chóng phản ứng đánh bật ả ta ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng cánh tay ông ta lại có cảm giác tê nhức.

“Tạ Thiếu Hòa ơi Tạ Thiếu Hòa, nếu như năm đó ngươi không nảy ra ý định giết chết ta thì nói không chừng ta còn tha cho Vương Huệ Quân một cái mạng, trả cô ta cho người. Nhưng là do người bất nhân trước, thì đừng có trách ta bất nghĩa. Ta trả cơ thể đó lại cho cô ta liên quăng ngay cô ta vào giáo phường của hoàng cung, biến cô ta thành quan kĩ ca múa bị người người giẫm đạp. Nhưng cô ta cũng cương liệt lắm, tự sát vì người để bảo vệ trong sạch, ngươi là chồng của cô ta có thấy cảm động không?”

Lúc này, Tạ Khiêm sao có thể kiềm chế nổi nữa, vốn dĩ đang trong thế yếu, ông ta lập tức chuyển sang tấn công mạnh mẽ, mỗi chiều đều mang nặng sát khí.

“Yêu phụ!”

Á đàn bà thong dong đối phó, không chỉ không tức giận mà còn liếc mắt đưa tình với ông ta, mượn cơ hội dán vào lòng ông ta rồi lại mau chóng nó xa. Tạ Khiêm túc đến nỗi khó giữ nổi bình tĩnh, đúng lúc này bên ngoài cung điện vang lên những tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng áo giáp va vào nhau loảng xoảng.

Tạ Khiêm lườm ả đàn bà với đôi mắt tràn đầy sát khí, thật sự không cam lòng, ông vung thương ép ả ta lùi ra đằng sau, lật người nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.

Ở đàn bà cũng không đuổi theo, hoặc phải nói với cái trình độ võ lâm chí tôn gà mờ có thời hạn của ả ta thì không đủ để giết Tạ Khiêm.

Ả rũ mắt nhìn vẻ ngoài của mình, sau đó rút ra một thanh đao ngắn từ trong không khí, đâm mạnh vào người vài nhát, nhắm mắt lại ngã nhào vào vũng máu. Đúng lúc này cửa điện được đẩy ra, những âm thanh kinh sợ của cung nữ thái giám vọng vào tai ả.

Ở đàn bà nghe thấy liền nở một nụ cười trào phúng. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.