Thụy Mỹ Nhân

Chương 13




Sự thật chứng minh, tính tình Trình Viễn ôn hòa trung hậu, đúng là đứa con ngoan nghe lời.

Mới đầu Từ Kha còn hơi lo lắng.

Lo lắng cái gì à?

Đương nhiên là lo lắng Trình Viễn không phối hợp.

Trình Viễn mới hai mươi, tuổi trẻ nóng tính, nếu cậu chàng cảm thấy bản thân vừa ra làm quan đã không được chủ công trọng dụng, ngược lại bị một người xuất thân thấp kém đè đầu cưỡi cổ, trong lòng không thoải mái, không chịu phối hợp... thì Từ Kha đau đầu rồi.

May mà tình cảnh Từ Kha lo lắng không hề xảy ra.

Trình Viễn trẻ tuổi không có kinh nghiệm nhưng làm việc đầu vào đấy, tỉ mỉ cẩn thận. Quan trọng là người ta còn khiêm tốn, ham học, không vì Từ Kha xuất thân thấp kém mà khinh thường. Công việc có nhàm chán, lộn xộn thì Trình Viễn vẫn có thể tập trung tinh thần, hết sức chăm chú, đúng là tiểu thiên sứ trong mắt Từ Kha.

Nhân viên tốt ngoan ngoãn tăng ca, không lải nhải kêu than thì có đồng nghiệp nào, ông chủ nào không thích chứ?

Thế là Trình Viễn dễ dàng tạo được ấn tượng tốt với Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng, ba người làm việc hết sức ăn ý.

Trình Viễn không có kinh nghiệm, cho dù cậu có cẩn thận tỉ mỉ thì vẫn có rất nhiều chỗ xảy ra sai sót nhỏ.

Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng cũng khống chế cậu phiền toái, chỗ nào có thể chỉ bảo liền chỉ bảo, chỗ nào không thể chỉ bảo thì giúp cậu sửa sai, khiến Trình Viễn “như tắm gió xuân”.

Mới đầu Trình Viễn còn nghĩ mình ra làm quan sẽ gây mâu thuẫn, không dễ hòa nhập với tập thể, giờ lại thấy thuộc hạ của chủ công rất dễ chung sống.

Có điều...

“Hôm nay Hiểu Dư đã hỏi đến việc của huynh trưởng rồi.”

Trình Thừa ngước mắt, gần đây ông bạn sửa soạn và phân loại sách vở nên không để ý đến con trai lắm.

Dù vậy ông vẫn biết mấy ngày gần đây con trai đi sớm về khuya bận bịu công vụ.

“Hỏi Công La? Nó làm sao?”

Trình Thừa có hai trai một gái, ngoài con trai trưởng làm quan ở chỗ khác ra thì con trai thứ và con gái đều ở bên cạnh.

Lúc chạy trốn khỏi huyện Tuy An, ống dẫn theo cả vợ, con trai thứ và con gái, chỉ không có cậu con trai trưởng đã thành gia lập nghiệp.

Con trưởng của ông là Trình Tuấn, tự Công La, tính cách khác một trời một vực với con trai thứ.

“Hiếu Dư hỏi con có phải còn một người anh trai không, còn hỏi bóng hỏi gió rất nhiều về huynh ấy.” Trình Viễn không hiểu gì cả, còn tưởng Hiếu Dư và anh trai mình là bạn cũ: “.. Đại ca làm quan bên ngoài bao năm, số lần về nhà rất ít nên con cũng không biết nhiều... Chẳng lẽ Hiếu Dư trước đây có quen biết huynh ấy? Hay là Hiếu Dư đã từng nghe tên huynh ấy ở đâu đó?”

Trình Thừa nghe xong liền nhìn con trai với ánh mắt thương hại.

Ông hiểu con trai trưởng của mình, thằng nhóc đó rất coi trọng dòng dõi, không thể nào quan Từ Kha được.

Từ Kha thăm dò Trình Viễn có phải có anh trai hay không, khả năng lớn nhất có lẽ là muốn “lừa người”

Trình Thừa rũ mắt.

Lừa ông, lừa Trình Viễn thì cũng thôi đi, còn muốn lôi kéo cả con trai trưởng của ông à... Ừm, hay lắm.

“Tính cách của Công La e là không thích hợp?

Trình Viễn bỗng trợn tròn mắt, được phụ thân chỉ dạy cuối cùng cậu cũng hiểu được mục đích thực sự của Từ Kha.

“Đại ca sẽ không đến đâu?

Trình Thừa thầm bĩu môi, chỉ cần não Khương Hồng Cơ không có vấn đề thì cô không thể nào tiếp nhận Trình Tuần.

“Phụ thân, nghe nói ngày mai chủ công muốn dẫn binh đi Cần Vương”

“Con muốn đi theo à?” Trình Thừa bình thản hỏi.

“Muốn đi xem xem, nhưng với tình hình này thì không thể rồi” Trình Viễn rất muốn đi, nhưng cậu cũng biết

mình đi cũng không giúp được gì. Cần Vương không phải là chuyện nhỏ, chiến trận đại loạn, cậu lại quá non nớt, thiếu thốn kinh nghiệm.

Trình Thừa nói: “Tình hình thiên hạ đã loạn, Cần Vương sẽ là bước ngoặt quan trọng. Con không cần tham gia náo nhiệt, không giúp được việc còn thêm phiên”

Mặt Trình Viễn như đưa đám, cậu bị phụ thân mình đả kích rồi.

Trình Thừa khẽ nói: “Nhưng mà, nếu như con muốn ra mặt thì đây cũng là một cơ hội tốt”

“Xin phụ thân chỉ dạy”

“Chủ công mới lấy được Hoàn Châu, nền móng chưa vững, lại phải điều động một bộ phận tinh nhuệ đi Cần Vương, điều này có nghĩa là binh lực ở hậu phương càng thiếu thốn trầm trọng, chỉ đành vừa chiêu binh mãi mã vừa huấn luyện tinh binh, có thể thấy được áp lực lớn cỡ nào. Nhưng chỉ cần chống đỡ được thời gian đầu này, thế lực của chủ công ở phương Bắc sẽ hoàn toàn ổn định. Con cố gắng chăm chỉ làm việc, đến lúc luận công ban thưởng thì chẳng ai dám gạt bỏ công sức của con... Con phải nhớ, đừng chỉ vì cái lợi trước mắt giống anh trai con, lấy chữ vững làm trọng”

Trình Thừa phân tích rõ ràng cho con trai, cũng không quên châm biếm.

Ông không thích giới quan trường, thế nhưng hai đứa con trai đều có ý, ông chỉ có thể dùng kinh nghiệm của mình để xuất ý kiến.

Chỉ tiếc rằng con trai trưởng ghét bỏ ống, hai cha con nhiều lần xung đột.

Con trai thứ thì lại nghe lời, tính tình cũng ôn hòa, biết lắng nghe ý kiến của ông.

Bên kia, Khương Đồng Cơ cũng quyết định xong “đội hình” đi Cần Vương.

“Tĩnh Dung từng là thuộc hạ dưới trướng của Xương Thọ Vương nên hiểu rõ ông ta hơn, lần Cần Vương này không thể thiếu” Người Khương Bồng Cơ chỉ đích danh đầu tiên là Dương Tư, Dương Tư bày ra vẻ mặt buồn chán không thiết sống, cô buồn cười nói: “Xương Thọ Vương dù có mạnh thế nào cũng đều thể xông tới nơi đóng quấn chặt huynh thành tám khúc chứ? Dù sao vẫn còn chủ công huynh gánh vác mà, ta sẽ không giao huynh ra đâu.”

Dương Tư thẩm lau mồ hôi.

Gã lừa Xương Thọ Vương thảm như thế, người ta đâu chỉ muốn chặt thành tám khúc, có khi muốn diệt tộc luôn

Biết phải đối mặt với chủ cũ, Dương Tư vừa chột dạ vừa kích động.

“Một người nữa, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta dự định lựa chọn Tử Thực. Những người còn lại ở Hoàn Châu, hi vọng chư vị thay ta trấn giữ nơi này.”

Khương Bồng Cơ không lựa chọn bọn Vệ Từ mà chọn Phong Chân bởi vì mưu kế của anh ta thích hợp với loại chiến đấu loạn lạc này hơn.

Phong Chân nghe thấy mình được chỉ đích danh thì sáng mắt lên, tinh thần phấn chấn hắn.

Anh ta cuối cùng cũng không cần giao thiệp với đám ngụy công tử xấu xa và công việc chính vụ buồn nôn kia rồi. Anh ta nhớ lại cảnh mình và Phong Cẩn vật lộn với đám sĩ tộc ở Thượng Dương mấy ngày trước, đúng là ác mộng mà.

“Chủ công anh minh”

Phong Chân cười híp mắt, miệng rộng đến tận mang tai.

Về võ tướng thì Khương Hồng Cơ chọn Lý Vân và Điển Dần, những người khác ở lại tiếp tục chiêu binh mãi mã hoặc luyện binh.

“Sắp xếp như thế, các huynh có ý kiến gì không?”

Cô nhìn quanh một vòng, dò hỏi mọi người. Mạnh Hồn bên cạnh hơi dao động, lúc lâu sau mới bước ra xin đi đánh giặc.

Khương Bồng Cơ nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

Mạnh Hồn nói: “Hoàng đế hạ lệnh Cần Vương chắc hẳn có liên quan đến chuyện Mạnh thị phản bội quay sang gia nhập Xương Thọ Vương. Mạt tướng từng là đô úy của quân Mạnh Thương Châu nên cũng hiểu rõ bọn chúng. Khẩn cầu chủ công cho phép mạt tướng xuất chinh...”

Ông nói đến đây thì lúng túng dừng lại.

Mạnh Hồn và Mạnh thị có mối thù không đội trời chung.

Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ.

Cố để Mạnh Hồn ở lại chỉ là vì ông có kinh nghiệm huấn luyện phong phú, danh tiếng trong quần cao, có thể trấn giữ được vùng này... So ra thì Lý Vân và Điển Dần đều là người mới, tuy có danh tiếng nhưng không đủ kinh nghiệm, nên cho nhiều cơ hội lập công, tích góp công trạng.

Nhưng nếu Mạnh Hồn đã chủ động xin đi thì cũng không phải là không được.

La Việt xuất thân là giáo đầu của cấm vệ quân, mấy năm nay cũng tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm huấn luyện binh lính, lại kéo thêm hai người hỗ trợ thì dù Mạnh Hồn có ra tiền tuyến, hậu phương cũng không chịu ảnh hưởng lớn... Nghĩ vậy, Khương Đồng Cơ đồng ý thỉnh cầu của Mạnh Hồn.

Mạnh Hồn nói: “Đa tạ chủ công!” >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.