Thương Vụ Hôn Nhân (The Marriage Bargain)

Chương 11-1




- Cái này…cần mười cái máy tính siêu cấp mỗi giây có tốc độ tính toán cấp trăm tỉ? Có phải là khoa trương quá không?

Hiệu trưởng Lý coi như vẫn điềm tĩnh, xem bản kế hoạch một cách tỉ mỉ rồi mới hỏi.

Đỗ Long giải thích:

- Hiệu trưởng, điện toán đám mây cần sự giúp đỡ về khả năng tính toán rất lớn, nếu không có sự giúp đỡ của mấy máy chủ cấp trăm tỉ thì hiệu quả công việc của một lượng tính toán khổng lồ cần thiết như là nhận diện khuôn mặt, so sánh DNA và dấu vân tay sẽ rất thấp. Nhưng thầy cũng không cần phải lo lắng đâu, khả năng điện toán đám mây của mô hình này rất đáng kinh ngạc, sau khi hoàn thiện có thể hỗ trợ toàn bộ hệ thống cuộc gọi an ninh của thành phố Bắc Kinh. Hơn nữa vì để tránh đầu tư lại lần nữa nên thiết kế này của bọn em sẽ có thể không ngừng mở rộng, sau này máy chủ đám mây này có thể mở rộng và liên kết với các vô số máy điện toán siêu cấp. Khi mở rộng đến toàn quốc thì chi phí cho phần cứng cũng chỉ là tăng theo tỉ lệ nhân khẩu tương ứng mà thôi. Mới đầu thì tỉ lệ đầu tư cho phần mềm khá cao nhưng sau này khi đã có hệ thống thuần thục rồi thì chi phí cho phần mềm sẽ giảm dần xuống.

Mặc dù nói thì nói thế nhưng khoản chi phí này vẫn không phải là nhỏ. Hiệu trưởng Lý tỏ ý là sẽ báo cáo với bộ trưởng Lư rồi sẽ nói sau.

Buổi chiều hôm đó bộ trưởng Lư đã gọi Đỗ Long đến, hỏi hắn xem có thể làm hệ thống nhỏ hơn một chút được không, vốn đầu tư dự tính là trong khoảng một triệu thôi.

Một triệu thì đến máy tính siêu cấp như vậy cũng không làm nổi. Đỗ Long liền tận tình nhẫn nại khuyên bộ trưởng Lư, đồng thời đề nghị lần nữa việc cho phép vốn tư nhân tham gia đầu tư vào dự án.

Bộ trưởng Lư khá là nhạy cảm với chi phí, nghe nói có thể tiết kiệm một lượng lớn tiền đầu tư liền có chút động lòng. Tuy nhiên ông ta cũng có chút nghi vấn, vô cùng nghi hoặc hỏi:

- Sẽ có người đồng ý đầu tư vào việc này sao?

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ cần có thể có lợi thì dự án có lớn hơn nữa vẫn có người đầu tư. Cháu có thể hiểu được nỗi lo của tổ chức nhưng cháu nghĩ chúng ta có thể tìm ra được một phương thức thành công, sau này khi mở rộng quy mô thì có thể theo một điều lệ mà tiết kiệm một khoản lớn đầu tư cho đất nước.

Lư Vĩnh Siêu hỏi:

- Không thể làm nhỏ hơn một chút thật à?

Đỗ Long nói:

- Bộ trưởng Lư, bất kể là so sánh những thứ như là khuôn mặt, vân tay hay DNA thì vẫn cần tính toán rất nhiều. Cháu nghĩ so sánh vân tay trong một vụ án với một kho số liệu hàng chục triệu vân tay là một con số lớn đến mức nào chứ? Nếu như mở rộng ra toàn quốc thì mỗi ngày có thể so sánh bao nhiêu vân tay? Trước đây mọi người lên án hiệu suất phá án của chúng ta thấp, đó là do không có điều kiện. Nếu chúng ta cứ tiếc mà không bỏ ra chi phí cho phần cứng của hệ thống đám mây thì sớm muộn gì máy chủ đám mây cũng trục trặc vài chục lần mỗi ngày. Nghĩ lại hệ thống đặt vé tàu hỏa, mỗi vùng đều có một trang web nhưng làm mười mấy năm vẫn không khiến cho mọi người an tâm mà mua vé. Mặc dù tình hình khác nhau nhưng kết quả gần như nhau cả. Cháu cũng không muốn cực khổ làm việc nhưng đến cuối cùng lại mang tiếng xấu.

Lư Vĩnh Siêu cười nói:

- Chỉ cần là việc có lợi cho quốc gia, cho nhân dân thì cho dù mang tiếng xấu cũng có làm sao? Thế này vậy, cậu cứ về trước đi, có tin gì tôi sẽ thông báo cho cậu.

Đỗ Long đi rồi từ đó không thể tiếp tục được nữa. Cách vài ngày hắn lại đến tìm hiệu trưởng Lý, lần nào hiệu trưởng Lý cũng đều cười ha ha bảo hắn đợi từ từ. Không lâu sau đó thì Đỗ Long nhanh chóng nhận được tin tòa nhà nhỏ mà hiệu trưởng Lý chuyển cho hắn đã bị một nhóm người khác dùng mất rồi, mà tấm biển tuyển người cho tổ dự án an ninh đám mây của tòa nhà lại không bị dỡ xuống.

Khi Đỗ Long đi tìm hiệu trưởng Lý lần nữa, ông ta vô cùng tiếc nuối với Đỗ Long rằng dự án này đã giao cho người khác làm rồi. Người ta đưa ra giá rất rẻ, chỉ cần một triệu, người tiếp nhận là một công ti nhỏ không có danh tiếng gì.

Đỗ Long lại không hề cảm thấy bất ngờ với việc này, hắn chỉ hơi bất mãn với việc bộ trưởng Lư không nói tiếng nào với mình mà đã giao dự án cho người khác. Hắn gọi điện kể khổ với Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong an ủi hắn, bảo hắn đừng nóng vội, một triệu thì có thể làm được cái gì? Cho dù có làm ra thì cũng chỉ là rác rưởi, bọn họ chờ mà xem kịch vui đi.

Rất nhanh Đỗ Long đã gác chuyện này sang một bên bởi vì hắn còn việc quan trọng hơn cần làm. Đến chạng vạng tối thứ bảy, hóa trang xong Đỗ Long cùng Lâm Nhã Hân đi gặp Vương Hằng Sinh ở phòng bao Mẫu Đơn tầng hai khách sạn Shangri – Li.

Ngoài Vương Hằng Sinh, trong phòng còn có một người đàn ông trung niên. Vương Hằng Sinh giới thiệu người đó tên Dương Vũ Hàm, là một nhà lịch sử kiêm chuyên gia về cổ văn và nghệ thuật, giáo sư đại học Bắc Kinh, chính là người đang giải mã về bí mật những bức tranh trên khối Ngọc Điệp.

Đỗ Long hỏi:

- Ồ, vậy xin hỏi giáo sư Dương, những chữ trên khối Ngọc Điệp này rốt cuộc là đại diện cho cái gì?

Dương Vũ Hàm cầm khối Ngọc Điệp nói với Đỗ Long:

- Khối Ngọc Điệp này chắc là đồ trong giai đoạn đầu nhà Thanh. Vốn dĩ ở cuối khối Ngọc Điệp có một cái móc treo, chắc hẳn là bị vỡ rơi ra mất rồi. Lão Vương phân tích cái này hẳn là dấu hiệu của một thân phận nào đó. Tôi cảm thấy việc này là có khả năng, chỉ có điều dấu hiệu thân phận của cái này không đơn giản như vậy, nó chắc hẳn vẫn còn có chức năng khác. Sao lại nói như vậy? Cậu xem này…

Dương Vũ Hàm lấy tay vuốt nhẹ những hình vẽ giống chữ viết trên khối Ngọc Điệp, nói:

- Tám bức tranh này chắc là chữ tượng hình, mặc dù tôi chưa từng gặp qua những chữ như thế này trong bất cứ điển tịch nào nhưng từ bức tranh Bát Tiên đằng sau nó có thể thấy rằng nó đại diện cho Bát Tiên, cũng có thể là đại diện cho tám người hoặc tám hướng. Vì thế tôi đã phân tích tỉ mỉ một chút mối quan hệ của những chữ này và Bát Tiên. Sau khi nghiên cứu rất lâu tôi mới đột nhiên phát hiện ra những chữ này liệu có phải là đại diện cho các bảo bối của Bát Tiên? Ví dụ như chữ này mặc dù nhìn có vẻ rất trừu tượng nhưng vẫn có thể thấy nó rất giống với lẵng hoa.

Dưới sự chỉ dẫn của Dương Vũ Hàm, dần dần Đỗ Long đã nhận ra tám chữ này quả thật rất giống với các bảo bối của Bát Tiên, trong đó bức tranh thanh bảo kiếm của Lã Động Tân chính là bức tranh trên trang tiêu đề trong quyển sách của Đỗ Long. Nếu không kết hợp với chuyện Bát Tiên thì thật khó mà tưởng tượng ra được.

Dương Vũ Hàm thấy Đỗ Long đồng ý với phán đoán của mình thì tinh thần lại hưng phấn lên, tiếp tục phân tích:

- Theo lí mà nói thì dựa vào phương diện này không khó khăn chút nào nhưng tôi lại đi nhầm đường rất nhiều lần, bởi vì những bảo bối này không có mối quan hệ tương ứng với Bát Tiên, cũng không có quan hệ với các bài vị Bát Tiên thông thường. Để nghiên cứu tìm ra đầu mối ẩn trong đó tôi gần như đã quên ăn quên ngủ hai tháng nay, cố hết sức tìm hiểu về lịch sử nhà Thanh, gần đây mới có đột phá rồi từ đó hiểu được một chút về lai lịch của món đồ này.

Dương Vũ Hàm hưng phấn nói về phát hiện của mình, ông cho rằng đây là đồ của Bát Tiên Giáo thời Thanh. Tương truyền sau khi Thái Bình Thiên Quốc bị diệt thì Thái Bình Giáo đã giấu nó xuống đất, lấy danh nghĩa của Bát Tiên Giáo tiếp tục truyền đạo. Cái gọi là Bát Tiên chính là lấy tám trưởng lão lãnh đạo một đoàn thể nhỏ trong Bát Tiên Giáo. Bọn họ không lệ thuộc lẫn nhau mà làm theo ý mình. Trong tình hình Thái Bình Giáo đại thế đã mất mà còn bị phân liệt, rất nhanh Bát Tiên Giáo đã mai danh ẩn tích.

- Đây có thể là chứng cứ duy nhất về việc Bát Tiên Giáo từng tồn tại trên thế giới này, vì vậy vẫn có giá trị lịch sử nhất định, mua nó với giá một ngàn tệ cũng không tính là đắt.

Đỗ Long vẫn không xen vào nói được câu nào, đến lúc này mới có cơ hội nói:

- Giáo sư Dương, vậy khối Ngọc Điệp này vốn là đồ của ai trong Bát Tiên Giáo? Sao những bảo bối này lại có sự khác nhau rất lớn với vị thứ của Bát Tiên?

Dương Vũ Hàm tiếc nuối nói:

- Cái này…tôi cũng không biết nữa, tiếc là manh mối ở trên khối Ngọc Điệp này vẫn còn ít quá. Nếu như có nhiều đồ có liên quan hơn thì có lẽ tôi sẽ giải đáp được bí ẩn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.