Thượng Vị

Chương 153




Hôm nay Giả Thược rất vui vẻ, vì sau khi từ tập đoàn Vương Thị quay về, trung tâm giới thiệu nhà đã gọi cho cô, thông báo rằng họ đã tìm được một căn nhà đúng như cô yêu cầu.

Trong nhà, đồ gia dụng có đủ, các thiết bị cũng đều loại cao cấp, mà quan trọng nhất là chỉ cách Hướng Dương Vàng chừng mười phút đi bộ. Chủ căn nhà mới ở đó được hai năm thì đã chuẩn bị ra nước ngoài du học, còn đi liền một mạch ba năm, do đó mới vội vã giao cho trung tâm tìm giúp người thuê, kết quả là hời cho Giả Thược.

Sau khi tới xem thử, Giả Thược tỏ ra hết sức hài lòng, trả luôn tiền thuê nhà một năm. Đến khi quay lại Hướng Dương Vàng lấy đồ đạc, cô phát hiện Phương Thanh Quỳ còn đang bận rộn với công việc, cho nên chỉ viết lại địa chỉ của mình rồi để lên bàn, sau đó mang đồ đạc, vội vã rời đi.

Cô quét dọn phòng một cách vui vẻ, vừa làm vừa ngâm nga hát, sau đó lấy hết đồ đạc của mình ra, bày biện.

Căn nhà này rất lớn, so với nhà của Chân Lãng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, một mình cô ở đây thì hoàn toàn có đủ không gian để hoạt động. Mà điều tuyệt vời nhất là trong phòng ngủ còn có một chiếc giường lớn, vừa nhìn thấy cô đã muốn nhào lên nó, lăn lộn một phen cho đã đời rồi.

Xưa nay cô đều có yêu cầu không quá khắt khe về mặt ăn ở, mong ước duy nhất chính là có một chiếc giường thật lớn để ngủ không bị lăn xuống đất lúc nửa đêm. Căn phòng cô thuê trước đây quá nhỏ, không cách nào thực hiện được điều này, giờ đây có thể coi như là giấc mơ đã thành hiện thực.

Vừa dọn dẹp nhà cửa cô vừa tính toán, lát nữa sẽ đi siêu thị, mua một thùng bia về, nhét đầy tủ lạnh, mua thêm một đống đồ ăn vặt nữa. Nghĩ đến đây, cặp mắt cô liền híp lại vẻ đầy sung sướng, làm việc cũng hăng hái hơn.

Sau khi thu dọn, bày biện xong xuôi, người cô đã đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp rất khó chịu. Cô liền lôi từ trong túi đồ ra một chiếc áo sơ mi rồi chạy vào phòng tắm, thích thú thả mình trong làn nước.

Đang tắm rửa một cách vui vẻ, cô chợt nghe thấy có tiếng chuông cửa.

Chắc là Phương Thanh Quỳ nhìn thấy địa chỉ của cô cho nên chạy đến đây thăm cô rồi.

Giả Thược tiện tay vớ lấy chiếc khăn tắm, lau người qua loa, kêu lên: “Đợi một chút, ra ngay đây.”

Nhưng vừa cầm chiếc áo sơ mi để bên cạnh lên, Giả Thược lập tức phát hiện ra vấn đề… Chiếc áo này được làm bằng chất liệu thượng hạng, khi sờ vào cảm giác rất tuyệt, nhưng lại không có đăng ten, cũng không có những chiếc cúc bắt mắt, hình như không phải là của cô.

Giũ chiếc áo ra, cô phát hiện, đây rõ ràng là một chiếc áo sơ mi nam.

Sao cô lại mang cả áo của Chân Lãng đến đây chứ?

Nghĩ đến cái tên này, cô không khỏi có chút chột dạ. Chuyện xảy ra hồi sáng đã nói cho cô biết, tất cả đều do Vương Thiếu Hoàn giở trò, hoàn toàn không liên quan gì đến Chân Lãng. Vậy mà cô lại đập phá nhà anh tan nát, còn găm ảnh anh lên cánh cửa, làm vậy hình như không được đúng cho lắm.

Có điều, sự chột dạ ấy đã bị Giả Thược chối bay, nếu không vì tên sao Chổi đó, sao cô có thể trở thành đối tượng bị người ta lợi dụng cơ chứ?

Đều là lỗi của hắn ta hết! Cô kiên quyết an ủi bản thân như vậy!

Tiếng chuông cửa vang lên càng lúc càng dồn dập. Giả Thược vội vã mặc chiếc áo sơ mi, để chân trần chạy ra ngoài.

“Thanh Thanh…” Sau khi nhìn thấy người trước mắt, giọng nói vốn niềm nở của Giả Thược lập tức cao hẳn lên: “Sao anh lại đến đây?”

Bên ngoài cửa, một anh chàng bắt tréo chân vẻ rất ung dung, chiếc áo sơ mi để mở cúc trên cùng, trên cổ áo có vài nếp nhăn, chiếc áo vét thì vắt trên cánh tay vẻ hững hờ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc và khó hiểu vô cùng.

“Có người đập phá nhà tôi, tôi đến đây đòi bồi thường.” Sau khi nhìn thấy Giả Thược, vẻ buồn bực của anh lập tức hóa thành nụ cười mỉm, thật là thần kỳ hết sức.

Chân Lãng hơi nghiêng người về phía trước. Giả Thược vô thức giật lùi, anh không gặp chút trở ngại nào đã vào được trong nhà.

“Tôi đâu có!” Cô ngẩng lên, nói dối bằng giọng rất thiếu sức thuyết phục.

Trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cơ thể cô trông càng mảnh khảnh, mái tóc ướt sũng nhỏ nước tí tách làm khí thế của cô kém đi mấy phần. Những giọt nước chảy xuống vai cô, làm chiếc áo sơ mi của cô ướt nhẹp, dán sát vào hai cánh tay để lộ ra làn da trắng ngần, bờ má nõn nà vì ở lâu trong hơi nước trở lên ửng đỏ, cặp môi hơi hé, trừng mắt nhìn anh vẻ đầy cảnh giác.

Lại ngó xuống dưới, chiếc áo sơ mi chỉ vừa đủ ôm lấy cặp mông cao vút của cô, cặp chân thon dài trắng nõn lộ cả ra ngoài, phía sau lưng còn có những dấu bàn chân đầy nước.

Chân Lãng khẽ nở nụ cười hài lòng, đưa ngón tay ra, ngoắc vào chiếc áo sơ mi: “Vậy áo của tôi thì sao? Cô ăn trộm áo của tôi làm gì?”.

Giả Thược hơi rụt người lại: “Tôi không… không ăn trộm.”

“Chứng cứ đang ở đây này.” Nụ cười của anh càng rạng rỡ, nhân tiện còn đưa tay đóng cửa lại. “Tôi nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều món nợ cần tính toán từ từ đấy.”

“Đâu có…” Cô vừa lên tiếng thì đã bắt gặp ngay ánh mắt của anh, giọng nói cũng trở nên ấp úng: “Anh… anh mau đi ra… Tôi… tôi phải ra ngoài mua đồ.”

Chân Lãng bước về phía trước một bước, Giả Thược thì tiếp tục lùi về phía sau, không dám có ý kiến gì.

“Dép của cô đâu?” Tuy bây giờ đã là tháng Năm, nhưng đôi chân trần của cô đi trên mặt đất nhìn vẫn hết sức bắt mắt.

Nghe giọng nói khá nghiêm khắc của anh, Giả Thược ngó qua phía chiếc sofa, rồi đưa ngón tay lên chỉ.

“Sợ cái gì chứ, còn có một…” Chữ đôi còn chưa kịp nói ra, cô phát hiện đôi dép hình gấu Pooh của mình đã bị Chân Lãng xỏ mất rồi.

Khuôn mặt Giả Thược xị xuống, đôi chân hắn to như vậy mà xỏ vào đôi dép kiều nữ của cô, không sợ chật hay sao chứ?

Chân Lãng đưa chiếc áo vét trên tay tới trước mặt cô một cách rất tự nhiên: “Cầm lấy!”

Giả Thược lúc này vẫn còn đang mặc niệm cho đôi dép của mình, chỉ biết đờ đẫn đón lấy. Đợi đến khi cô ôm chiếc áo vét vào lòng mới giật mình tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ mình rốt cuộc đang làm gì ở đây chứ?

Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, thì ra đôi tay Chân Lãng đã vòng qua dưới chân và sau lưng cô, bế bổng cả người cô lên rồi.

Cô vừa ôm chiếc áo vét vừa hỏi: “Anh làm gì đấy?”

“Mang cô đi xỏ dép.” Rồi anh bước nhanh đến chỗ chiếc sofa rồi đặt cô xuống, cầm đôi dép hình gấu Pooh khác lên. Giả Thược nhân cơ hội ấy vội vàng bò tới một góc của chiếc sofa, ôm chiếc áo vét của Chân Lãng trước ngực, mắt trợn tròn, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.

Chân Lãng cầm đôi dép trong tay, cánh tay còn lại giơ lên vẫy vẫy: “Qua đây!”

Cô lập tức lắc đầu, cơ thể rụt về phía sau thêm một chút.

Chân Lãng đưa cánh tay ra chụp, cổ chân cô lập tức lọt vào tay anh, rồi cả người cũng bị kéo ngã ra sofa. Giả Thược ra sức giãy giụa, muốn rút chân về, nhưng lại khiến cho chiếc áo sơ mi bị đẩy hết lên trên.

Chân Lãng trầm giọng nói: “Còn giãy giụa nữa, tôi sẽ đét mông cô đấy!”

Giả Thược thường ngày vốn dữ dằn của chúng ta giờ đây đã chẳng còn năng lực phản kháng, chỉ biết vội vã đưa tay lên che mông, rồi nhanh chóng bị Chân Lãng kéo tới.

Anh đi dép vào cho cô một cách cẩn thận, rồi cầm chiếc khăn tắm cuộn tròn trên bàn lên lau tóc giúp cô.

“Khỏi ốm chưa vậy?”

“Khỏi… khỏi rồi.”

Cho đến khi mái tóc của cô gần khô hẳn, anh mới buông chiếc khăn tắm xuống, nói với giọng thản nhiên: “Vậy thì được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu tính nợ.”

“Tôi không đập phá nhà anh.” Từ sau khi Chân Lãng xuất hiện, Giả Thược luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nghe anh nói xong chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp lại ngay.

Lời vừa mới ra khỏi miệng, cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình, thế nào là không đánh mà tự khai chứ, biểu hiện của cô lúc này chính là ví dụ mẫu mực nhất.

“Vậy cô cũng không bỏ trốn nhỉ?” Chân Lãng hỏi tiếp. “Đã sốt cao còn không chịu ngoan ngoãn, bỏ đi mà chẳng nói với tôi tiếng nào, hại tôi phải đi lòng vòng quanh thành phố ba vòng tìm cô, suốt hai ngày liền không ngủ. Món nợ này phải tính thế nào đây?”

Hai ngày không ngủ á…

Giả Thược thầm áy náy, nhưng ngoài miệng thì vẫn rất cứng rắn: “Anh không thể trách tôi được, điện thoại của tôi rơi xuống nước, không dùng được nữa!”

“Vậy việc cô đập phá nhà tôi chì vì cô cho rằng tôi đã bán ảnh của cô cho tập đoàn Vương Thị, không biết phải tính thế nào đây nhỉ?” Anh nhìn chăm chăm vào mắt Giả Thược, cô nàng vội rụt người về phía sau, ú ớ không nói được câu nào.

Thì ra hắn biết hết rồi sao?

“Tôi giúp cô mang đồ về nhà, rồi lại đi khắp nơi tìm cô, vậy mà cô lại găm ảnh của tôi lên cánh cửa. Cô nghĩ gì về việc này?” Những lời chỉ trích khiến Giả Thược cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Ai bảo anh là sao Chổi chứ?” Nhưng cô vẫn không chịu thua, khẽ cất tiếng lầm bầm.

Chân Lãng móc điện thoại từ trong túi ra, thản nhiên đe dọa: “Vậy tôi sẽ nói với cô Giả là cô vô duyên vô cớ đập phá nhà tôi.”

“Vậy…” Giả Thược vội nhào tới, níu lấy cánh tay Chân Lãng, làm vẻ mặt lấy lòng: “Tiền sửa nhà, anh để tôi trả nhé!”

“Thế quãng thời gian này tôi phải ở đâu đây?” Chân Lãng đưa tay nâng cằm cô lên. “Sửa nhà ít ra cũng cần hai tháng, chắc cô không định bảo tôi đến khách sạn ở đấy chứ? Tôi còn phải làm việc, nếu nghỉ ngơi không điều độ…”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt ngó quanh bốn phía: “Tôi thấy chỗ này cũng không tệ.”

“Không được!” Giả Thược cắn chặt môi, hậm hực nói: “Anh đi tìm chỗ khác mà ở, đây là nhà tôi.”

Chân Lãng gạt tay cô ra, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi: “Vậy được thôi, tôi đành nói với cô Giả là cô đập phá nhà tôi, khiến tôi không có nhà để về.”

“Thích thì nói đi!” Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng.

Đây là nhà của cô, cô không muốn ở cùng với tên sao Chổi này thêm chút nào nữa. Lần này, dù mẹ có dọa sẽ lột da cô, cô cũng nhất quyết không đồng ý, có chết cũng không đồng ý!

“À, tôi quên mất, nhân tiện còn phải báo cáo với cô Giả một chút, cô đã đồng ý đính hôn với tôi.” Chân Lãng dường như chợt nhớ ra chuyện này, thản nhiên bổ sung một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.