Thượng Vị

Chương 152




Lúc này, trong một phòng làm việc của tập đoàn Vương Thị.

Vị giám đốc cầm một tờ báo trong tay, nói: “Tổng giám đốc, chúng ta chưa được người ta cho phép mà đã tự tiện sử dụng bức hình này, liệu có bị kiện vì xâm phạm bản quyền hình ảnh không? Hiện giờ chúng ta đang đàm phán hợp tác với tập đoàn Vân Lãng, không nên để xảy ra chuyện gì thì hơn!”

Người phụ nữ ngồi phía sau bàn lạnh lùng nhìn vị giám đốc nọ: “Tập đoàn Vân Lãng đàm phán hợp tác với chúng ta là về lĩnh vực bất động sản, đây chẳng qua chỉ là một mẩu quảng cáo đồ lót của một công ty nhỏ trong tập đoàn của chúng ta mà thôi, sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì đâu. Hơn nữa, bức hình này đã được chỉnh sửa rồi, ai có thể chứng minh rằng tôi xâm phạm bản quyền hình ảnh chứ? Yên tâm đi, tôi đã hỏi ý kiến của luật sư rồi, nếu cô ta dám kiện, tôi sẽ cho cô ta biết mặt một phen!”

***

Chân Lãng vội vã quay về nhà, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy mấy bóng người thập thà thập thò, chính là mấy ông mấy bác ở tầng phía dưới, còn có một dì ở nhà bên cạnh.

Vừa nhìn thấy anh, mấy người bọn họ liền bước tới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Anh liền dừng động tác móc chìa khóa từ trong túi ra, mỉm cười cất tiếng chào: “Cháu chào cụ Lý, chào bác Trương, chào dì Triệu.”

“Ừ… ừ…” Cụ Lý khẽ gật đầu. “Bác sĩ Chân này, có phải cậu đang sửa nhà không?”

Sửa nhà ư?

Chân Lãng dường như đã hiểu ra điều gì, liền gật gật đầu vẻ điềm tĩnh: “Dạ vâng, cháu vừa mời công ty lắp đặt sửa chữa nhà cửa đến, có phải đã làm phiền đến mọi người rồi không ạ?”

“Hà hà…” Cụ Lý cười gượng nói: “Không có gì, không có gì, nhưng cậu có thể nói với bọn họ một tiếng không, chứ bọn họ cứ đập sàn nhà vào lúc ăn cơm như thế, làm bụi từ trên trần nhà rơi cả vào bát cơm của tôi, chiếc đèn trần còn lắc lư nữa, ban đầu tôi còn cứ tưởng là động đất.”

“Phải đấy, phải đấy.” Dì Triệu cũng lên tiếng với vẻ không vui. “Chắc cậu đã mời phải công ty không chuyên nghiệp rồi, chiếc ti vi treo tường của nhà tôi thiếu chút nữa đã rơi xuống đấy.”

Chân Lãng xin lỗi bọn họ mấy câu, đợi sau khi tất cả đã quay về anh mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa mở ra, căn phòng được bố trí trang nhã giống như vừa phải trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc, tất cả đồ đạc đều bị đập phá tan tành. Chiếc ghế gỗ bị đập gãy một chân, nằm khóc lóc ở góc tường, sofa thì nằm chỏng trơ ngay bên dưới chiếc ti vi, bên trên còn bị đè bởi một chiếc đèn trần đã vỡ tan nát, bàn ăn thì chạy từ trong bếp ra phòng khách, chỉ còn lại một cái khung và vô số mảnh vụn bắn tung tóe khắp nhà, tình cảnh thực là vô cùng bi đát!

Nhưng Chân Lãng chỉ liếc mắt ngó qua những thứ này, rồi cất bước đi về phía căn phòng của Giả Thược.

Đẩy cửa ra, anh không hề bất ngờ khi thấy bên trong căn phòng hết sức trống trải, tất cả quần áo, đồ đạc của Giả Thược đều đã bị mang hết đi, thể hiện ý chí quyết tâm rời đi của cô.

Trên cửa phòng còn có một tấm ảnh của anh bị găm chặt lên bằng con dao phay, lưỡi dao đâm xuyên qua khuôn mặt anh, cắm vào cánh cửa, chỉ để lại một nửa thân dao ở bên ngoài, qua đó đủ thấy người ra tay ghét anh đến cỡ nào.

Anh bật cười, tiếng cười đắc chí vang vọng trong căn phòng đã trở nên tan hoang, đổ nát đến thảm thương.

Theo những gì anh hiểu về cô, khi cô nổi giận thế này, chắc chắn phải tìm chính chủ để phát tiết, không đánh cho anh thành tàn phế thì chắc chắn không chịu dừng tay, vậy mà lần này lại chỉ găm ảnh của anh lên cánh cửa, như vậy có thể hiểu là cô đã nhẹ tay không đây?

Anh nhích bàn chân ra một chút, thấy phía dưới có một tờ báo nát nhàu, bức hình của cô nàng ngực bự bên trên đó lọt ngay vào tầm mắt anh. Anh hơi cau mày, cúi người nhặt tờ báo lên, sau khi xác định được khuôn mặt của cô gái trên tờ báo là Giả Thược, nụ cười bên khóe môi anh lập tức biến mất, ánh mắt phát ra những tia sáng lạnh băng.

***

Sau khi xả cơn giận, Giả Thược vác theo đống đồ đạc lỉnh kỉnh của mình tìm đến một trung tâm giới thiệu nhà cho thuê, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, có thể chuyển đến ở ngay ngày mai, giá cả không thành vấn đề.

Cô ôm theo đồ đạc đến ở tạm tại phòng trang điểm của Hướng Dương Vàng một đêm. Không biết có phải vì lần trút giận đã đời đó đã giúp cô ra mồ hôi không, cơn cảm lạnh kèm sốt cao không ngờ lại khỏi hẳn một cách thần kỳ.

Quả nhiên, rời xa Chân Lãng, mọi điều trở nên tốt đẹp.

Nghĩ đến bức hình trên tờ báo đó, cơn giận trong lòng Giả Thược lập tức bùng lên. Cô rất buồn bực, vô cùng buồn bực, bức hình đó bị đưa lên báo chỉ là chuyện nhỏ, bức hình đó bị chỉnh sửa cũng là chuyện nhỏ, bị chỉnh sửa ở đúng cái chỗ mà cô để tâm nhất cũng vẫn là chuyện nhỏ, điều khiến cô buồn bực là không ngờ mình lại không dám đối mặt với cái gã kia, chỉ dám lén lút tới đó, vác hết đồ đạc về như chính cô mới là người có lỗi vậy.

Cái gì mà đính hôn chứ, cái gì mà chăm sóc cho nhau chứ? Tất cả đều là trò lừa gạt của hắn ta mà thôi, cũng giống như chuyện bức hình lần này vậy, chỉ là một cuộc chiến quy mô nhỏ giữa hai người.

Hắn ta chẳng qua là muốn phải nhận thua, chẳng qua là muốn thấy mình gặp chuyện xui xẻo, từ nhỏ đến lớn không phải là đều như vậy hay sao?

Cô nàng nào đó tức tối nghĩ thầm, nằm cuộn người trên chiếc giường đơn giản được ghép lại từ hai cái ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau một giấc ngủ chẳng được ngon lành cho lắm, trời vừa sáng. Giả Thược đã thức dậy, đưa tay xoa bóp cái cổ đau mỏi của mình một chút, rồi vội vã rời khỏi tiệm chụp hình, vừa khéo gặp ngay Phương Thanh Quỳ ở ngoài cửa.

“Cậu đi đâu đấy?” Phương Thanh Quỳ chỉ kịp nhìn theo bóng lưng Giả Thược mà hỏi với.

Giả Thược vẫy vẫy tờ báo mà hôm qua mình không kìm được mua ở bên đường, bỏ lại một câu: “Đi tìm công ty đó tính sổ.”

Cô không dám đi tìm Chân Lãng, nhưng chẳng lẽ lại không dám đi tìm cái công ty Đĩnh Lệ chết tiệt gì đó hay sao?

***

Mười giờ sáng, trong phòng làm việc của công ty Đĩnh Lệ thuộc tập đoàn Vương Thị.

Vương Thiếu Hoàn khoanh tay trước ngực, trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười chế giễu hết sức lạnh lùng: “Cô nói người trên bức ảnh này là cô sao, cô lấy gì để chứng minh nào?”

Giả Thược ngồi vào chiếc ghế ở ngay trước mặt cô ta, gác hai chân lên bàn, chẳng nể nang điều gì rồi cứ ngồi im đó, không hề nói năng, chỉ nhìn Vương Thiếu Hoàn chằm chằm.

Bắt đầu từ khi vào cửa, cô luôn giữ thái độ này, không kêu gào, không chửi bới, cũng không đập phá đồ đạc, chỉ nhìn lại Vương Thiếu Hoàn bằng ánh mắt cũng hết sức lạnh lùng.

Dưới ánh mắt ấy, Vương Thiếu Hoàn không ngờ lại cảm nhận được một tia sắc bén, nhìn điệu bộ thản nhiên của người ngồi đối diện, trái tim bất giác đập nhanh hẳn lên, thầm sợ hãi.

Cô ngoảnh mặt qua hướng khác, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn cảm nhận được có ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mình, hệt như luồng vật chất hữu hình vậy.

Ban đầu, khi cô chưa điều tra rõ về Giả Thược, chỉ cho rằng đó là một người đàn ông, đâu ngờ một người trông như thế mà lại là một cô gái đã hai mươi lăm tuổi.

Sau khi biết rõ chân tướng, cô còn mừng thầm vì Chân Lãng không phải là người đồng tính, còn cô gái này bất kể là về dung mạo hay về gia thế đều không thể so được với cô, cho nên cô không có lý do gì mà lại không thể thắng đối phương cả.

Lần đó cô vốn chuẩn bị bỏ ra một khoản tiền lớn để mua lại Hướng Dương Vàng, mục đích chỉ là đuổi việc Giả Thược mà thôi. Nào ngờ, vừa mới tới bên ngoài Hướng Dương Vàng, cô đã nhìn thấy ngay bức áp phích cỡ lớn kia, vô cùng kinh ngạc, bất kể thế nào cô cũng không ngờ được cô gái xinh đẹp, quyến rũ trên áp phích lại chính là người không ra nam, chẳng ra nữ mà mình gặp hôm trước.

Ngay trong khoảnh khắc đó cô đã đưa ra một quyết định, đó là chụp lại bức ảnh trên áp phích, dùng photoshop chỉnh sửa rồi cố ý làm cho bộ ngực đó cao vút lên, sử dụng làm hình quảng cáo đồ lót. Cô phải khiến đối phương cảm thấy khó chịu, uất ức, giống như cảm giác mà cô phải chịu hôm đó.

Giả Thược bỏ chân xuống, đột nhiên nhoài người về phía trước. Vương Thiếu Hoàn vội lùi về phía sau một chút. Bên khóe miệng Giả Thược lộ ra một nụ cười đùa cợt: “Ở Hướng Dương Vàng có bức hình nguyên bản, tôi chỉ cần mang ra so sánh một chút, rồi kiện cô tội xâm phạm bản quyền hình ảnh, chỉ e sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm cho cái công ty của cô thôi.”

Vương Thiếu Hoàn cầm tập tài liệu bên cạnh lên, chậm rãi mở ra, rồi đưa tới trước mặt Giả Thược: “Đây là một số tài liệu do đoàn luật sư của tập đoàn chúng tôi liệt kê, cô cứ xem cho kỹ!”

Thấy Giả Thược đang liếc mắt ngó qua những hàng chữ dày đặc đó, vẻ đắc ý trên khuôn mặt Vương Thiếu Hoàn càng rõ: “Hình như cô còn chưa biết, những bức ảnh đã qua photoshop hay những bức ảnh nghệ thuật vốn bản thân đã không có tính thuyết phục. Cô nói người trong ảnh là cô, tôi chỉ cần tìm đại một người mẫu nào đó, bảo cô ta trang điểm và ăn mặc y hệt, lại đứng theo đúng tư thế như vậy, ít nhất cũng có thể giống tới hơn bảy mươi phần trăm, huống chi…” Ngón tay cô ta chỉ vào vị trí bộ ngực của cô gái trên tờ báo, cười nhạt, nói tiếp: “Tôi còn có thể đảm bảo bức hình được chụp ra sẽ có kích thước giống hệt thế này, cô cho rằng vụ kiện này cô có thể thắng được sao?”

Cô ta ngồi dựa lưng vào ghế, khuôn mặt ngước nhìn lên cao như để thị uy với Giả Thược: “Tập đoàn Vương Thị chúng tôi còn có một đội ngũ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cô nghĩ sẽ có người tin là chúng tôi cần phải lấy trộm một bức hình rất bình thường về làm quảng cáo cho sản phẩm hay sao? Cô Giả, tôi khuyên cô hãy về đi, nếu cô cứ nhất quyết muốn kiện, một khi thua kiện rồi, tôi còn có thể kiện ngược lại cô, đến lúc đó cô sẽ mất hết danh dự, muốn sống tiếp bằng cái nghề hiện giờ cũng không dễ dàng gì đâu. Hơn nữa, nếu muốn đi kiện, cô hãy chuẩn bị bỏ ra thời gian mấy năm đi nhé!”

Quả thực, ngay đến Giả Thược cũng không tin rằng, một tập đoàn lớn, có vô số công ty con như Vương Thị lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Có điều, khi nhận ra tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị là cô gái trước mặt, trong lòng Giả Thược đã loáng thoáng đoán được một vài điều.

Ánh mắt Vương Thiếu Hoàn mang đầy vẻ hằn học: “Bức ảnh này là của tập đoàn Vương Thị, cũng chỉ có thể là của tập đoàn Vương Thị, lợi nhuận mấy chục triệu của tôi trong năm này đều phải dựa vào nó. Có điều, cô Giả này, nếu cô muốn dọa dẫm, bắt chẹt tôi, dù là một xu tôi cũng không cho cô đâu.”

Ý tứ của cô ta rất rõ ràng, Giả Thược đương nhiên hiểu rõ.

Vương Thị dùng ảnh của cô làm hình quảng cáo, muốn cô phải nhìn thấy cảnh hình ảnh của mình trở thành công cụ cho người khác kiếm tiền, bản quyền của mình thì trở thành lợi nhuận của người khác. Tiền bạc và danh tiếng đều là của người khác, không liên quan tới cô chút nào.

Giả Thược đột nhiên đứng dậy, cúi đầu tới sát mặt Vương Thiếu Hoàn. Vương Thiếu Hoàn giật nảy mình, không ngờ lại bị áp đảo bới khí thế của Giả Thược, quên cả né tránh.

“Rõ ràng là cô cố ý!” Trong đôi mắt Giả Thược phừng lên một ngọn lửa giận dữ, bàn tay nắm chặt lại phát ra những tiếng răng rắc giòn tan.

Hơi thở của Vương Thiếu Hoàn đã trở nên rối loạn, nhưng cô ta vẫn tỏ ra cứng rắn, ngẩng đầu rồi nói: “Nếu cô dám động chân động tay với tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, rồi kiện cô tội xâm hại cơ thể người khác, kiện cho đến lúc cô phải vào tù mới thôi.”

Giả Thược hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô ta, rồi đột nhiên cười nhếch mép, để lộ ra hai hàm răng trắng bóng.

Vương Thiếu Hoàn không kìm được phải rùng mình một cái, rồi đột nhiên đưa tay ra đẩy Giả Thược, chạy nhanh ra bên ngoài căn phòng làm việc, kêu lớn: “Gọi… gọi bảo vệ!”

Những người ở ngoài vội vã chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vương Thiếu Hoàn chỉ tay về phía Giả Thược, nói: “Cô ta… cô ta cứ nhất quyết nói mình là người mẫu trên bức hình quảng cáo đồ lót, đòi chúng ta phải trả tiền, còn định đánh tôi nữa!”

Giả Thược chắp tay sau lưng, thản nhiên đứng dựa vào chiếc bàn, rồi lại móc từ trong túi ra một chiếc máy quay phim, cười hỏi: “Mấy người thử nói xem tôi có giống người mẫu trên tờ báo kia không?”

Những người không rõ nguyên do đưa mắt nhìn về phía cô gái hết sức quyến rũ trên bức ảnh một chút, rồi lại nhìn “anh chàng” tóc ngắn mặc chiếc áo thun nhàu nhĩ trước mặt, đều lắc đầu lia lịa, có một số người còn lớn tiếng chế giễu:

“Trông anh thế này mà cũng muốn làm người mẫu đồ lót sao? Buồn cười chết đi mất!”

“Trông anh chẳng giống người mẫu trên bức ảnh kia chút nào, muốn tới đây lừa tiền phải không?”

“Gọi bảo vệ, báo cảnh sát, đưa kẻ lừa đảo này đi!”

Trong những âm thanh ồn ào ấy, Giả Thược chỉ lẳng lặng ghi hình, thỉnh thoảng còn quay ống kính về phía mình, rồi rất nhanh sau đó lại chĩa về phía đám người trước mặt.

Có được sự ủng hộ của mọi người, Vương Thiếu Hoàn liền chỉ tay về phía cửa, cao giọng nói: “Tôi đã nói rồi, bức ảnh này là của tôi, tôi sẽ không tháo nó xuống. Cô có giỏi thì cứ đi kiện, đoàn luật sư của tập đoàn Vương Thị chúng tôi luôn sẵn sàng làm việc với cô. Nếu cô thông minh thì mau đi đi, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”

“Được, tôi đi.” Giả Thược cất chiếc máy quay phim đi, thản nhiên đưa tay phủi áo, rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng khi đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu nhìn Vương Thiếu Hoàn, cười nói: “Cô nói người trong bức ảnh đó không phải là tôi, vậy cứ coi như không phải là tôi đi.”

Không đến nửa tiếng đồng hồ sau khi Giả Thược rời đi, có một cô gái bất ngờ xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Vương Thiếu Hoàn.

Cô đi đôi giày cao gót thanh lịch, làm tôn lên cặp chân thon dài, trắng nõn, mái tóc xoăn bồng bềnh buông xõa sau lưng, cặp mắt ẩn hiện nét mơ màng, cuốn hút, bờ eo thon thả như khiến người ta phải nghẹt thở say mê, chiếc váy bó sát lại càng khiến những đường cong trở nên hoàn mỹ.

Chỉ sau nháy mắt, bóng dáng đầy vẻ cám dỗ ấy đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay đến cô nhân viên lễ tân ở cửa cũng quên yêu cầu cô đăng ký, ngẩn ngơ nhìn cô đi thẳng tới phòng làm việc của Vương Thiếu Hoàn.

Những người đang ngồi làm việc đều liếc mắt nhìn qua, rồi ánh mặt cứ bám sát theo cô không rời, một số gã đàn ông còn không kìm được, nuốt nước miếng ừng ực.

“Cô ấy là người mẫu đồ lót kia phải không nhỉ?”

“Đúng là cô ấy rồi, đẹp thật đấy, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa.”

“Đẹp quá đi, trong ảnh chỉ có nửa người phía trên, không ngờ phía dưới cũng đẹp vậy nữa, không biết tên cô ấy là gì nhỉ?”

“Đến phòng kế hoạch hỏi xem, chắc chỗ bọn họ có tên của người mẫu.”

Những tiếng ồn ào không thể ngăn cản bước chân của cô gái nọ. Cô đứng trước cửa phòng của Vương Thiếu Hoàn, ngẩng lên nhìn tấm bảng treo trước cửa, bên trên ghi rõ: Phòng tổng giám đốc.

Cô đưa tay ra, mà không, nói một cách chính xác hơn là vung nắm đấm.

“Rầm!” Một tiếng động thật lớn vang lên, cánh cửa bị đấm bung hẳn ra, hai chiếc ốc vít rơi xuống, may mà không có ai đứng phía sau.

Cô nàng nghênh ngang bước vào trong phòng trước ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của người đang ngồi bên trong, sau đó nhếch mép nở một nụ cười khiến đối phương cảm thấy hết sức quen thuộc, rồi đặt chiếc máy quay phim lên bàn.

“Cô…” Vương Thiếu Hoàn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nụ cười đó khiến trái tim cô bất giác run lên.

Cô nàng đang tươi cười kia đưa hai cánh tay ra, chụp về phía trước, mục tiêu chính là… ngực của Vương Thiếu Hoàn.

“A!” Vương Thiếu Hoàn kêu lên một tiếng hết sức chói tai, vội vàng né tránh. Tiếc là đối phương ra tay quá nhanh, khi tiếng kêu của cô vẫn còn ở trong cổ họng thì hai bàn tay của Giả Thược đã chụp tới rồi.

Nhưng hai bàn tay đó không hề chạm vào cơ thể cô ta mà chụp lấy hai chỗ cao vút nào đó, mười ngón tay bóp chặt…

“Bộp…”

“Bộp…”

Sau hai tiếng kêu rất nhỏ, ngực Vương Thiếu Hoàn bỗng xẹp hẳn đi, sau đó còn ướt nhẹp cả một mảng.

“A!” Một tiếng kêu đáng sợ vang vọng trong phòng tổng giám đốc, Giả Thược thản nhiên rụt tay về, nhìn Vương Thiếu Hoàn đang điên cuồng kêu toáng lên.

Vương Thiếu Hoàn cúi đầu nhìn ngực mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô nàng xinh đẹp trước mặt, thấy ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, nhưng miệng thì vẫn liên tục kêu la.

Giả Thược hơi nhếch miệng, nở nụ cười quái dị, rồi ngoảnh đầu lại nhìn ra ngoài cửa, cao giọng nói: “Báo cảnh sát đi chứ, có cần tôi báo giùm không?”

Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn trở nên trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Cô đứng trước mặt Vương Thiếu Hoàn, cất tiếng thản nhiên: “Không phải cô muốn đi kiện sao? Không phải cô muốn kiện tôi tội xâm hại cơ thể người khác sao? Hê hê, hình như tôi chưa từng chạm vào cơ thể cô thì phải, chỉ bóp vỡ cái gì đó của cô mà thôi… Hê hê, hai bọc nước muối chứ có gì đâu, cô cùng lắm cũng chỉ có thể kiện tôi tội làm hư hại đồ vật của người khác, có điều, người làm hư hại đồ vật của cô là ai? Cô có dám nói với cảnh sát không? Bao nhiêu cặp mắt như thế nhìn thấy đó là người mẫu trên tờ báo, bọn họ vừa nãy cũng đã nói rồi, người mẫu không phải là Giả Thược. Cô đương nhiên có thể nói là tôi làm, có điều, như vậy tức là cô đã tự mình thừa nhận việc ăn trộm ảnh của tôi đi mưu lợi cho bản thân, không biết khi đó tập đoàn Vương Thị sẽ phải đền bao nhiêu tiền nhỉ? Hay là tôi không đi nữa, ngồi đây đợi cảnh sát tới nhé? Mà không biết tôi có nên gọi thêm một cú điện thoại cho đài truyền hình tới đây phỏng vấn không nhỉ?”

Cô càng nói sắc mặt Vương Thiếu Hoàn càng trắng bệch. Cuối cùng cô ghé sát đến bên tai cô ta, nói khẽ: “Bức ảnh đó cô có thể không bỏ đi, nhưng đoạn clip này cũng không tệ, tôi sẽ tung nó lên mạng, hai chúng ta coi như hòa.”

Trong ánh mắt đờ đẫn của vô số người, Giả Thược nghênh ngang rời đi, bỏ lại Vương Thiếu Hoàn với hai bầu ngực xẹp lép đang khó khăn lắm mới đứng vững được nhờ sự dìu đỡ của mấy nhân viên cấp dưới.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, Vương Thiếu Hoàn run rẩy đưa tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại. Giọng nói vang ra từ trong điện thoại không ngờ lại tràn đầy vẻ giận dữ, sắc mặt Vương Thiếu Hoàn lúc trắng lúc xanh, cơ thể run rẩy chực ngã.

Không biết từ lúc nào chiếc điện thoại đã trượt khỏi tay Vương Thiếu Hoàn, rơi xuống đất. Cô ngồi đờ đẫn trên ghế.

Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy chứ? Sao lại… như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.