Thương Trường Đại Chiến

Chương 40: Giá thị trường tốt, anh lại quái dị




Nhìn sắc mặt Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc chỉ biết nhất định là có chuyện xảy ra, nhưng đối với hắn mà nói, ngay cả liên quân cũng dám đánh, còn có cái gì phải sợ nữa, lập tức hỏi:

- Chị Nguyệt Hoa, xảy ra chuyện gì sao? Text được lấy tại Truyện FULL

Hư Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt Diệp Mặc bình tĩnh, không ngờ cũng bình tĩnh lại, trận chiến tranh này bởi vì Diệp Mặc khống chế chuẩn thời gian, ép Indonesia trước khi liên hợp quốc đưa ra quyết định ký kết với Lạc Nguyệt, tránh khỏi Lạc Nguyệt lại lần nữa đối đầu với liên quân, điều này làm cho cô càng thêm tin tưởng Diệp Mặc.

Phải biết rằng trước khai chiến, cái Hư Nguyệt Hoa lo lắng không phải Indonesia, mà là lo lắng những quốc gia lấy nước Mỹ cầm đầu đối phó Lạc Nguyệt. Một khi bọn họ lấy Lạc Nguyệt xâm lấn Indonesia làm cái cớ để áp chế liên hợp quốc xuất binh, Lạc Nguyệt liền gặp nguy nan. Bởi vì liên hợp quốc xuất binh tuyệt đối không phải là giống lần trước đánh nhau chỉ một trăm ngàn người, thậm chí một triệu người cũng có khả năng. Một khi tứ phía đều là quân địch, Lạc Nguyệt dù mạnh cũng sẽ bị xoá sạch.

Hơn nữa liên hợp quốc muốn đối phó Lạc Nguyệt, có nhiều cách thức lắm, thậm chí căn bản không cần xuất binh, chỉ cần phong tỏa Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt liền hoàn toàn không có cách nào. Bởi vì Lạc Nguyệt bây giờ còn là một thành thị hoàn toàn nhờ nhập khẩu.

Xem ra Diệp Mặc không chỉ lợi hại trên lĩnh vực tu vi cổ võ, ngay cả tâm cơ cũng lợi hại giống như vậy, đây mới là điều khiến Hư Nguyệt Hoa yên tâm nhất.

- Đảo Bali xảy ra chút việc.

Hư Nguyệt Hoa lập tức trả lời.

Diệp Mặc giật mình, Dịch thuật của Mông thị quả nhiên rất được, đảo Bali thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Diệp Mặc gật gật đầu hỏi:

- Quân đội của chúng ta rời khỏi đảo Bali chưa?

- Rời đi rồi, quân đội của chúng ta một giờ trước đã rút lui toàn bộ ra khỏi đảo Bali. Nhưng lại có năm du khách mất tích ở nơi quân đội chúng ta đóng quân trên đảo Bali.

Hư Nguyệt Hoa hồi đáp.

Diệp Mặc khẽ nhíu mày. Rất nhanh liền nói:

- Cho dù là mất tích vài du khách cũng không có quan hệ gì?

Diệp Mặc đương nhiên biết một khi du khách nước khác mất tích trong thời gian Lạc Nguyệt chiếm lĩnh đảo Bali, việc này sẽ khiến danh tiếng quốc tế của Lạc Nguyệt giảm xuống nhiều, hơn nữa còn khiến cho nước khác nảy sinh ý định thù địch. Nhưng loại chuyện này chẳng những Diệp Mặc đã sớm thông báo Hoàng Ức Niên, hơn nữa Hoàng Ức Niên đối với điểm ấy cũng rất hiểu, cho nên hành động đầu tiên sau khi y chiếm lĩnh đảo Bali, là bảo vệ các du khách của các quốc gia, và đưa bọn họ đến sân bay và bến tàu.

Mục đích làm như vậy chủ yếu chính là vì phòng ngừa Indonesia thừa nước đục thả câu, tùy ý giết người, gây ra hỗn loạn, dùng để giá họa lên đầu Lạc Nguyệt. Hơn nữa chỉ cần phát hiện có người Indonesia đục nước béo cò. Lập tức liền xử bắn, cho nên mặc dù sau khi Lạc Nguyệt chiếm lĩnh đảo Bali có phát sinh chút hỗn loạn, nhưng cũng không có xảy ra hỗn loạn lớn. Du khách du lịch đã được đưa đi, trên cơ bản đều là đưa đến Singapore. Bởi vì khoảng cách Singapore rất gần, hơn nữa trị an nơi đó cũng không tệ.

Tiễn bước du khách đó, chủ yếu là vì đả kích kinh tế Indonesia, đương nhiên cũng là vì bảo hộ an toàn của những du khách này. Vì bảo hộ những du khách này, thậm chí mỗi một thuyền tàu biển chở khách chạy định kỳ đều có hạm đội Lạc Nguyệt hộ tống, cho nên cũng không có xảy ra vấn đề gì.

Hiện tại Hư Nguyệt Hoa nói có năm du khách mất tích ở nơi căn cứ đóng quân của Lạc Nguyệt, loại chuyện này có thể coi là lớn cũng có thể coi là nhỏ. Nhưng Hư Nguyệt Hoa nếu đã nói ra, khẳng định việc này không nhỏ nữa rồi.

Hư Nguyệt Hoa có chút lo lắng nói:

- Hình ảnh năm du khách này tiến vào căn cứ đóng quân của Lạc Nguyệt đã bị người ta quay chụp, hơn nữa trong năm người này có ba người phụ nữ. Trong đó có hai người là nhân vật rất quan trọng, việc này khiến Lạc Nguyệt chúng ta bị rơi vào thế bị động.

Diệp Mặc cảm giác được sự việc này không bình thường. Ở trong thời kỳ chiến tranh mất tích vài người là chuyện rất bình thường, nhưng người bị quay chụp lại mất tích khi đi vào căn cứ đóng quân của Lạc Nguyệt, vậy thì không bình thường rồi. Hơn nữa Hư Nguyệt Hoa nói còn có nhân vật quan trọng, tạm thời bất luận nhân vật quan trọng này là ai, sự tình này vốn cũng đã rất trùng hợp.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Hư Nguyệt Hoa nói tiếp:

- Năm người này có hai là người Mỹ, có hai là người Anh, còn có một người là người Ấn Độ. Cái phiền toái nhất chính là hai người Anh mất tích lại là nữ giới, là hai mẹ con, hai người đó là vợ và con gái của hầu tước Rhodes - thành viên hoàng thất Anh quốc.

Sau khi Rhodes mất, vợ ông ta - phu nhân Rhodes và con gái - Annie đã có nhiều cống hiến cho sự nghiệp từ thiện, rất được người Anh kính yêu, lần này các cô đến đảo Bali du lịch, không nghĩ tới lại gặp chiến tranh, và còn mất tích nơi quân đội Lạc Nguyệt dừng chân...

Hư Nguyệt Hoa không nói tiếp nữa. Diệp Mặc đã hiểu được, đây nhất định là bị người ta lừa. Bằng không sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

- Hiện tại chuyện bọn họ mất tích khi đi vào căn cứ đóng quân của chúng ta có phải đã bị đăng trên mạng rồi hay không?

Diệp Mặc trầm giọng hỏi.

Hư Nguyệt Hoa gật gật đầu.

- Trước mắt dân chúng Anh quốc rất tức giận, và yêu cầu Lạc Nguyệt giải thích, tuy rằng nước Mỹ và Ấn Độ còn chưa truyền đến tin tức, nhưng phỏng chừng cũng nhanh thôi. Thậm chí trước khi trời tối hôm nay, phía chính phủ sẽ có phản ứng.

Diệp Mặc hiểu, việc này đại bộ phận chính là do nước Mỹ làm, bằng không nơi đó không thể có sự trùng hợp như vậy? Lạc Nguyệt có thể vì vài nhân viên bình thường mới tuyên chiến Indonesia, như vậy thành viên hoàng thất Anh quốc mất tích vì quân đội Lạc Nguyệt, hơn nữa người mất tích còn là thành viên hoàng thất được người Anh kính yêu như công chúa, bọn họ cũng sẽ viện cớ khai chiến.

Một khi Anh quốc muốn động thủ đối với Lạc Nguyệt, căn bản cũng không cần kêu gọi, nước Mỹ nhất định sẽ tham gia, nếu liên kết với Ấn Độ, như vậy Lạc Nguyệt không phải là địch bao vây giết, mà là ba mặt đều có địch vây quanh.

- Hiện tại tư lệnh Hoàng xử trí như thế nào?

Diệp Mặc trầm giọng hỏi.

- Tư lệnh Hoàng mệnh lệnh Lương Địch dẫn dắt một doanh binh tìm kiếm tại nơi quân ta dừng chân, muốn tìm một ít manh mối. Tuy rằng tư lệnh Hoàng rất muốn đưa quân đội quay trở lại, nhưng tôi biết làm như vậy không ổn, đã hạ lệnh bảo ông ấy trở về.

Hư Nguyệt Hoa đáp.

Diệp Mặc gật đầu nói,

- Chị làm như vậy rất đúng, hiện tại chẳng những muốn tư lệnh Hoàng Ức Niên lập tức lui lại, ngay cả người của Lương Địch cũng lập tức trở về Lạc Nguyệt, sự tình này tự tôi đi xử lý. Một khi quân đội của chúng ta toàn bộ trở về, lập tức mở ra phòng ngự mạnh cho tới khi tôi trở về mới thôi.

Diệp Mặc rất hài lòng về việc làm của Hư Nguyệt Hoa, một khi Hoàng Ức Niên dẫn quân hạm trở về đảo Bali, bất kể là nguyên nhân gì, Lạc Nguyệt sẽ trúng kế người khác. Lạc Nguyệt lại không được tín nhiệm, vừa mới lấy được ưu thế thì tất cả lại biến mất hầu như không còn. Hơn nữa chuyện này nếu đối phương làm, cho dù là Hoàng Ức Niên trở về đảo Bali, cũng không nhất định có thể tìm được manh mối, cho dù là anh ta tìm được manh mối rồi, như vậy mục đích của đối phương cũng đã đạt tới.

Diệp Mặc khẳng định để Hoàng Ức Niên trở về đảo Bali là mục đích trực tiếp của đối phương, có thể đạt tới được đương nhiên là tốt, nếu không thể đạt tới, liền lợi dụng dư luận, kết hợp cách làm trước đây của Lạc Nguyệt, thực hành mục đích thứ hai. Mục đích thứ hai chính là khiến Anh quốc, nước Mỹ, Ấn Độ khai chiến đối với Lạc Nguyệt.

Nếu đã biết mục đích của đối phương, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không bị mắc mưu, hơn nữa loại chuyện này chỉ có hắn mới có thể đi giải quyết. Chỉ cần năm người kia không chết, hắn nhất định sẽ tìm được bọn họ. Diệp Mặc tin tưởng, nếu đối phương lợi dụng năm người này để thực hiện áp lực với Lạc Nguyệt, như vậy sẽ không dễ dàng giết năm người này.

- Vâng.

Hư Nguyệt Hoa trả lời vô cùng rõ ràng, cô biết Diệp Mặc hiện tại khẳng định có biện pháp, cô có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Diệp Mặc. Từ lần trước ở Hongkong Diệp Mặc cho cô một viên 'Bồi khí đan' về sau, tín nhiệm của cô đối với Diệp Mặc cũng phát ra từ nội tâm, cô tin tưởng chuyện Diệp Mặc muốn làm, khẳng định có thể làm được.

Từ Lưu Xà đến Lạc Nguyệt, lúc này mới bao nhiêu thời gian, Lạc Nguyệt còn có được ngày hôm nay. Rất nhiều chuyện đều là cô tự thân làm, tận mắt nhìn thấy.

- Đợi một chút...

Diệp Mặc lại gọi Hư Nguyệt Hoa lại, đợi Hư Nguyệt Hoa dừng lại, hắn mới lên tiếng:

- Năm du khách có thể mất tích ở nơi chúng ta đóng quân, sự tình này tuyệt đối không phải không có chủ ý. Điều tra binh lính đứng canh gác căn cứ đóng quân tại thời điểm năm người này mất tích một chút, cùng với cấp trên của bọn họ.

Hư Nguyệt Hoa trong lòng chấn động, cô không phải là không có nghĩ đến, mà là tiềm thức không muốn suy nghĩ mà thôi. Sự tình này nếu đã xảy ra, khẳng định có quan hệ với nội gian, chuyện này sớm nên hiểu được, vì sao đến hiện tại cô mới phản ứng tới? Xem ra kinh nghiệm của cô vẫn chưa đủ. Chỉ có điều không biết Hoàng Ức Niên có nhớ đến việc này hay không.

- Bất kể là kẻ nào, một khi tra ra được, lập tức nhốt lại, chờ tôi trở lại nói sau, cũng nhớ lập tức đem kết quả điều tra báo cho tôi biết.

Diệp Mặc tuy rằng rất muốn đợi tin tức điều ra xong mới đi, nhưng hắn biết loại chuyện này điều tra càng nhanh càng tốt.

Hư Nguyệt Hoa vừa mới rời đi, Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết cũng đã đến. Các cô đã nghe được Diệp Mặc muốn đi ra ngoài, Ninh Khinh Tuyết tiến lên giúp Diệp Mặc chỉnh sửa lại quần áo, sau đó nói:

- Sớm biết như vậy em sẽ không xây thành trì rồi, không nghĩ tới sẽ khiến anh vất vả như thế này.

Diệp Mặc kéo tay Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nói:

- Kỳ thật cũng không có vất vả như vậy, anh xây thành trì là vì cuộc sống sau này của chúng ta. Anh hy vọng tất cả người ở Lạc Nguyệt Thành cũng có thể hưởng thụ hòa bình, anh hy vọng sau này chúng ta đi dạo ở trong Lạc Nguyệt Thành, có thể hưởng thụ sự vui vẻ thuộc về mình, có thể yên lặng ở trong này tu luyện.

Lạc Ảnh rất thỏa mãn nắm lấy tay Diệp Mặc, không nói gì. Cái tên Lạc Nguyệt trước khi Diệp Mặc nói cho nàng biết, thì cô cũng đã rất quen thuộc, có một loại cảm giác thật kỳ diệu. Hiện ở trong này non xanh nước biếc, hơn nữa nhìn không thấy dạng ỷ thế hiếp người, ép mua ép bán. Cô thật lòng thích nơi này, là rất thích.

Diệp Mặc lại hôn hai người một cái sau đó nói:

- Các em chờ anh, chờ anh trở lại, chúng ta liền cử hành đại hôn.

...

Nhà Trắng nước Mỹ đang tiến hành hội nghị khẩn cấp, bỗng nhiên nhận được tin năm du khách mất tích ở căn cứ đóng quân của Lạc Nguyệt, hơn nữa sau khi bọn họ mất tích, Lạc Nguyệt mới bắt đầu rút quân. Điều này hiển nhiên không thoát liên quan đến quân đội Lạc Nguyệt, Turner thầm nghĩ cười ha ha. Dùng câu nói kia của Hoa Hạ, thật là 'Sơn cùng thủy tận ngờ không có đường, có hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó"

Dựa vào trí lực của Turner, y đương nhiên hiểu được sự tình này chắc chắn sẽ không phải vô duyên vô cớ phát sinh, đây tuyệt đối là có người muốn động thủ đối với Lạc Nguyệt, ra ám chiêu.

Y cũng biết, sự tình này một khi đã xảy ra, người thứ nhất Lạc Nguyệt hoài nghi là nước Mỹ, nhưng y đã không thèm để ý rồi. Hoài nghi thì hoài nghi, đây là việc nước Mỹ rất muốn làm, nhưng không có làm lại được người khác làm thay. Bất kể người làm là có ý gì, nhưng ít nhất hiện tại y rất thích.

Bởi vì cơ hội đến rồi, nếu chuyện tốt như vậy, y cũng không có cách nào bắt lấy, Tổng Thống như y cũng quá thất bại.

- Hội nghị tạm dừng, tôi muốn lập tức gọi điện thoại cho Thủ tướng Anh quốc.

Turner trước tiên lựa chọn liên hệ với Thủ tướng Anh quốc.!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.