Thương Trường Đại Chiến

Chương 4: Tuyệt sát (2)




Diệp Mặc dẫn theo Hứa Vi đến bên cạnh người đàn ông trung niên đang ngồi trên đống đá vỡ vụn đó, nhìn bộ dạng hoàn toàn là một tay cờ bạc của gã, trong lòng không nói được gì. Loại người này không hiểu gì về ngọc thạch nhưng lại luôn thích đánh cược với ngọc, gã có tiền, cuối cùng vẫn sẽ bị chơi sạch.

Cược ngọc rất thú vị, nhưng đồng thời cũng rất hiện thực. Khi bạn tự kiềm chế lại thì người khác lại dụ dỗ bạn đến, khi bạn đánh thua thì lại không có ai thông cảm cho bạn, bỏ đi hết, khi bạn đánh thắng thì mọi lời ngưỡng mộ và thán phục đều đến, có lẽ những người chơi cược ngọc được hưởng chính là ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ của người khác.

Diệp Mặc đi qua vỗ bả vai của ông anh già nói:

-Này, đống đá vụn đó có phải của ông không, có thể bán cho tôi một viên không?

Người này nhìn Diệp Mặc nghi ngờ nói:

-Những thứ này đã những thứ bỏ đi, cậu muốn nó làm gì? Nếu như cậu cần thì cứ lấy đi.

-Vậy cảm ơn nhé, nhưng đánh cược ngọc lại lấy không đồ của người khác sẽ không tốt. Như vậy đi, tôi sẽ bỏ ra hai trăm để mua một hòn đá của ông

Diệp Mặc nói xong, ra hiệu cho Hứa Vi lấy hai trăm cuối cùng của cô ấy ra đưa cho người trung niên này.

Mặc dù đối với người trung niên này mà nói, hai trăm có rơi xuống dưới đất thì gã cũng không muốn nhặt lên, nhưng gã cũng hiểu những thứ mà những người đánh cược với ngọc muốn chính là điều may mắn. Gã cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu lấy hai trăm đồng, đồng thời đứng lên nói:

-Không được, tôi thử lại lần cuối cùng, lần này nếu như thất bại thì hôm nay sẽ dừng lại ở đây.

Diệp Mặc nhặt hòn đá vụn ở trên mặt đất lên, hắn dùng thần thức quét qua thì thấy bên trong có Phỉ Thúy, chỉ là hơi nhỏ một chút, vì vậy phải phân giải.

Đối với việc phân giải loại này đã trở thành thường xuyên, trừ phi Diệp Mặc dùng thần thức để không nhìn sót một cái gì, bằng không thì sẽ không phát hiện được.

Thấy Diệp Mặc không ngờ bỏ ra 200 để mua hòn đá, mọi người xung quanh đều lặng lẽ lắc đầu. Nếu không phải người trung niên đó thực sự có tiền thì 200 đó, gã căn bản không coi là gì, thậm chí mọi người xung quanh lại tưởng Diệp Mặc kết hợp với người trung niên kia để lừa Hứa Vi.

Hứa Vi có một chút lo lắng nhìn hòn đá trong tay Diệp Mặc nói:

-Diệp Mặc, hòn đá này dùng được sao?

Cô nhớ tới việc Hạ Phương Phương vài ngày trước giật dây cô mua nhiều đá như vậy, một viên đá không có tác dụng gì. Viên đá vụn mà người khác ném đi còn có thứ gì ở đó sao?

-Đương nhiên có tác dụng, đi giải xem.

Diệp Mặc nói xong cầm tảng đá đi đến vị trí giải thạch.

-Ai giúp tôi giải hòn đá này một chút?

Diệp Mặc nói câu này xong thì phát hiện ra tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, không có ai muốn trả lời. Loại đá bỏ đi này ai còn muốn giải làm gì nữa chứ?

Giải thạch cũng cần phải kỹ lưỡng, giải những hòn đá có ngọc trong đó thì tay nghề cũng cần phải rất tốt, đi giải những thứ không có gì này thì sau này ai còn đi mời gã giải nữa chứ? Hơn nữa, vẻ mặt Diệp Mặc rất hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ngộ nhỡ bị hắn lừa thì làm sao?

-Người anh em, mấy hòn đá vụn của cậu không cần giải, nhất định không có gì cả. Tôi lại tìm được một hòn đá nguồn khá tốt, chính là hòn đá có rêu phủ đen đó, nhất định là một thứ tốt, không ngờ tôi mới phát hiện ra. Đợi một lát nữa cậu xem tôi giải.

Người trung niên vừa rồi mới nhận 200 từ Hứa Vi cũng vỗ vai Diệp Mặc nói, gã tưởng gã và Diệp Mặc giống nhau, có cảm giác mới mẻ của giải thạch, đến khi mình giải thạch, để cho hắn nhìn là được.

Diệp Mặc nhìn hòn đá trong tay gã, lập tức biết nó không có gì. Hắn chỉ vào hòn đá có màu sắc tương đối mới mẻ ở bên cạnh, nói:

-Chi bằng ông mua hòn đá bên kia đi, hòn đá đó mới có hàng, thứ mà ông chỉ ở trong đó không có gì đâu.

- Hơn nữa giá tiền bên đó còn rất rẻ, chỉ cần ông bỏ ra 1/3 trong số 100 ngàn là được.

Vừa rồi người trung niên này thuận tay giúp hắn, hắn cũng tiện tay giúp đối phương.

Không ngờ Diệp Mặc vừa nói ra, thì đã có một tràng cười nhạo vang lên, Hứa Vi không hiểu chuyện gì liền kéo Diệp Mặc đi.

-Người anh em, cậu không đùa chứ. Ngay cả vỏ da ở bên cạnh đó cũng không có, rõ ràng là một tảng đá mới. Nếu như không phải vì thể tích lớn thì cũng không thể bán với giá 100 ngàn được. Người anh em này, bản lĩnh nhìn đá của cậu còn kém xa so với tôi đó.

Người trung niên lắc đầu, còn chỉ vào hòn đá ban đầu, có màu đen rêu, thậm chí là đỏ đun.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng không nói gì. Hắn cầm hòn đá mới mua với giá 200 lên nói:

-Ai giúp tôi giải nó, tôi sẽ trả 500 đồng.

Hai trăm đồng để mua một hòn đá bỏ đi, lại còn muốn bỏ ra 500 để giải nó, không ai có thể hiểu nổi, vì vậy rất nhiều người tưởng Diệp Mặc nói đùa.

-Để tôi, chỉ cần cậu nói lời phải giữ lấy lời.

Một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đi tới, nói.

Người này bước ra, không ai có thể ngờ được. Mọi người ở đây đều biết người này tên là Hoắc Đa Tài, là một sư phụ chuyên giải thạch. Chỉ vì từ trước đến nay chưa bao giờ ông giải đá ra ngọc nên rất nghèo. Ngay cả ông chủ của nơi khai thác đá cũng không muốn tiếp tục giữ ông lại làm việc.

Quy tắc của thị trường giải thạch ở Tân Thành là một khi giải thắng được, chỉ cần giao dịch thành công thì sư phụ của giải thạch sẽ có tiền boa. Còn một người chưa từng giải ra được đá ngọc, không những không có tiền boa, mà ngay cả công việc cũng thành vấn đề phải đau đầu.

Diệp Mặc không quan tâm đến sự may mắn của hắn, nhưng Hoắc Đa Tài lại nắm lấy cơ hội này, không đợi Diệp Mặc đồng ý, đã nói tiếp:

-Ông chủ, xin ông yên tâm. Kỹ thuật của tôi là nhất.

-Tốt, vậy ông làm đi, trong quá trình làm không cần hỏi tôi, ông hoàn toàn có thể làm chủ, chỉ cần lôi ra được toàn bộ số Phỉ Thúy bên trong đó ra là được.

Diệp Mặc lập tức nói.

Nghe xong những lời của Diệp Mặc, Hoắc Đa Tài lập tức nhận hòn đá trong tay của Diệp Mặc để bắt đầu công việc, y sợ Diệp Mặc sẽ đổi ý.

Hoắc Đa Tài không còn nghe thấy Diệp Mặc nói gì nữa, nhưng mọi người xung quanh dường như cảm thấy bọn họ nghe ra. Lời nói của một tên đầy vết sẹo trên mặt như vậy thật thâm hiểm. Ý của hắn là khi làm không cần hỏi hắn, cứ làm cho đến khi giải được ngọc trong đó là được, nhưng ngộ nhỡ giải không ra ngọc thì sao? Đáng tiếc Hoắc Đa Tài chỉ quan tâm đến 500 đồng, không nghe ra ý của câu nói đó. Mặc dù có người đồng tình với Hoắc Đa Tài, có ý muốn nhắc nhở Hoắc Đa Tài một chút, nhưng nhìn thấy vẻ hung dữ của Diệp Mặc thì lập tức ngừng lại đề tài, tránh được việc họa giáng lên thân.

-Diệp Mặc, tôi không có 500 đồng…

Hứa Vi lo lắng kéo Diệp Mặc sang một bên.

-Đừng lo lắng, không cần cô bỏ tiền, chỉ cần có ngọc trong đó là được rồi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Mặc không một chút lo lắng nói.

Hoắc Đa Tài muốn mau chóng lấy được 500 kia, sau khi lấy hòn đá về liền lập tức phân giải. Y muốn ông chủ không kịp đổi ý, một khi ông chủ đổi ý thì y sẽ không có 500 nữa.

Y cũng biết trong hòn đá này có thể không có gì, vì vậy liền bổ hòn đá ra, thậm chí không thèm cắt một cách cẩn thận, càng không nói đến việc lau chùi cẩn thận.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, người này nói kỹ thuật của y rất tốt, nhưng cũng không nhẹ nhàng gì cả, chưa gì đã bổ vỏ Phỉ Thúy ra rồi.

-A… xuất hiện rồi, ánh sáng màu xanh… đồ tốt …

-Đáng tiếc, Hoắc Đa Tài đã cắt mất vỏ của Phỉ Thúy. Đây là một loại Phỉ Thúy băng…

Một khi đã tìm ra, thì không có ai còn nhớ những tiếng cười châm biếm Diệp Mặc lúc trước nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm vào đá ngọc trong tay Hoắc Đa Tài.

Hoắc Đa Tài đương nhiên cũng biết y đã cắt mất vỏ của Phỉ Thúy, đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Y không ngờ bên trong hòn đá này có ngọc thật, một khi người khác muốn bồi thường thì làm sao y có thể bồi thường được?

-Mau lôi toàn bộ ra đi, lần sau mà còn việc này xảy ra nữa thì ông để người khác làm đi. Với kỹ thuật cao minh của ông, tôi không dám mời ông.

Diệp Mặc nhìn thấy Hoắc Đa Tài ngây người ra, hừ lạnh một tiếng nói.

-Ấy, ấy, ông chủ, việc này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu.

Hoắc Đa Tài nói xong, mới cẩn thận giải ngọc Phỉ Thúy. Y không ngờ Diệp Mặc lại nói những câu như vậy, so với biểu hiện của hắn hoàn toàn khác nhau. Căn bản không bắt y phải bồi thường, muốn biết việc này hoàn toàn là sai lầm của y, vì giải pháp chính quy căn bản không phải như vậy.

Cũng may Hoắc Đa Tài phản ứng rất nhanh, hơn nữa kỹ thuật của y cũng không tồi, không cần đến nhiều công sức, viên Phỉ Thúy băng đã được y tìm ra.

-Đúng thật là Phỉ Thúy băng, hơn nữa độ tinh khiết lại còn cao, màu xanh cũng rất đậm.

Mọi người xung quanh lại xì xầm lần nữa, 200 không ngờ lại đổi được thứ này, sợ là còn đến gần 200 nghìn nữa chứ.

Người đàn ông trung niên ôm hòn đá đi qua cũng không dám tin vào Diệp Mặc. Gã không ngờ Diệp Mặc thực sự giải ra được Phỉ Thúy ở trong đống đá vụn đó, hơn nữa còn là Phỉ Thúy sịn. Nếu như vừa rồi gã cắt toàn bộ số đá vụn đó ra thì nói không chừng tiền đã về tay gã hơn nửa rồi.

Bỗng nhiên gã cảm thấy, vừa rồi mình nên nghe lời Diệp Mặc nói, Diệp Mặc có thể tìm ra được Phỉ Thúy ở trong hòn đá thì bản lĩnh của người này nhất định không phải dạng vừa.

-Đợi chút, tôi cần viên Phỉ Thúy của cậu, cho cậu 200 nghìn.

Giọng nói của một người phụ nữ đã ngắt lời những tiếng tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.

Đây là một người phụ nữa tầm 30 tuổi, bề ngoài cũng xinh đẹp, căn bản là bà ta biết trang điểm, bộ đồ trên người rất hợp với bà ta, ngay cả cái mông của bà ta cũng không cần phải cố ý dùng quần áo để làm nổi bật, mà trời sinh ra đã như vậy, khiến cho người ta thoạt nhìn đều mê mẩn, thậm chí lại có chút tao nhã, bên cạnh còn có một vệ sĩ, vừa nhìn là đã biết được lai lịch.

Diệp Mặc cau mũi lại, hắn không thích mùi hương trên người người phụ nữ này, đó là mùi của nước hoa hóa học, điều này khiến hắn rất phản cảm, hắn liền nghĩ đến Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, mùi hương tự nhiên khiến hắn cứ lưu luyến mãi, nên sớm lấy được đá Ngũ Hành, trở về thăm Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.

-Hai trăm nghìn?

Hứa Vi ngây người ra, hòn đá 200 tệ đổi lấy 200 nghìn, như vậy quá thoáng rồi.

Diệp Mặc cũng không biết giá trị của Phỉ Thúy là bao nhiêu, nghĩ rằng viên Phỉ Thúy trong tay chắc cũng chỉ bằng ngần đó tiền, hắn liền ném viên Phỉ Thúy cho người phụ nữ đó:

-Đây, cho cô, có chi phiếu tiền mặt thì càng tốt.

Người phụ nữ này nhìn thấy Diệp Mặc chau mày, vẫn tưởng hắn không hài lòng lắm về giá của viên Phỉ Thúy, đang định nói thì Diệp Mặc lại ném viên Phỉ Thúy cho bà ta, dường như cũng không thèm quan tâm viên Phỉ Thúy sẽ bị rơi xuống đất vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.