Thương Trường Đại Chiến

Chương 35: Vô tình gặp , chúng ta quen biết sao?




Nếu như nói Đường Bắc Vi thiên vị Lạc Ảnh hơn, thì Diệp Lăng lại nghiêng về Ninh Khinh Tuyết hơn

Hư Nguyệt Hoa đối với việc Diệp Mặc có thể đem có thể đem Lục Na và Lương Tuấn về, trong lòng lại cao hứng. Tuy rằng hai người không mang tư liệu đi, nhưng bọn họ vẫn luôn sống ở khu vực trọng yếu nhất của Lạc Nguyệt, rất nhiều thứ đều có thể biết được

Một người có quyết tâm lớn hơn nữa, tâm trí có kiên định, khi đối mặt khổ hình, cũng rất khó duy trì không lộ ra bất kỳ điều gì

Diệp Mặc tuy rằng rất muốn cùng Lạc Ảnh với Ninh Khinh Tuyết nói chuyện riêng, nhưng hắn biết hiện tại Lạc Nguyệt tuy mặt ngoài không có gì, nhưng thực tế lại nguy cơ trùng trùng. Xử lý tốt, Lạc Nguyệt vẫn như mặt trời ban trưa, xử lý không tốt, một ít uy vọng tích lũy trước kia, lập tức liền hóa thành hư vô.

Cho nên hắn trước tiên cùng đám người Hứa Bình, Hư Nguyệt Hoa mở cuộc họp

Mà Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh thì không tham gia hội nghị lần này, bởi vì hai người vừa mới gặp mặt, cho nên các cô có rất nhiều lời muốn nói. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết chỉ phụ trách một mặt tài vụ, đối với hội nghị quân sự kiểu này không nhất định phải tự mình tham gia.

Rất nhiều chuyện, Hư Nguyệt Hoa biết, tuy Diệp Mặc thường xuyên rời khỏi Lạc Nguyệt, nhưng đối với biến hóa của Lạc Nguyệt lại vô cùng nắm rõ Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nơi này bây giờ là càng ngày càng thay đổi, quy hoạch Lạc Nguyệt là Diệp Tinh phụ trách, anh ta từ quy hoạch ban đầu cho sửa đổi rất nhiều thứ. Những quy hoạch này chủ yếu là vì tăng mạnh phòng bị cho Lạc Nguyệt, còn là vì thiết lập một thành thị sinh thái.

Cho nên Diệp Mặc trở về lần này cũng rất là vừa lòng, hiện tại hình dáng Lạc Nguyệt đã cơ bản hình thành, hơn nữa không khí cũng rất tươi mát, không hề có mùi tanh của biển

Nếu không phải bởi vì Lạc Nguyệt sắp gặp phải chiến tranh, Diệp Mặc nhất định sẽ mang theo mấy người Lạc Ảnh, Bắc Vi và Khinh Tuyết đi dạo chung quanh

Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể xuất hiện trong phòng họp, tham gia hội nghị ngoại trừ Diệp Mặc, còn có Thành chủ Hư Nguyệt Hoa, Phó thành chủ Tàng gia nghiêm, Bộ trưởng ngoại giao Úc Diệu Đồng, Thống soái quân đội Hứa Bình, chính - phó tư lệnh lục quân Quách Khởi và Lý Tam Đao, Tư lệnh hải quân Hoàng ức Niên, đại diện Tư lệnh không quân Thư Đức Mạn, Kỹ sư trưởng Lạc Nguyệt Diệp Tinh, Đội trưởng chiến binh đặc chủng Dương Cửu, bộ trưởng hậu cần Diệp Tử Phong, phòng tình báo gồm đám người Lô lâm

Những người này ngoại trừ đại diện Tư lệnh không quân Thư Đức Mạn là người của lính đánh thuê Lam Quang Nam Phi, sau này được đề bạt lên, số còn lại đều là người của Lạc Nguyệt, độ trung thành không có vấn đề gì. Mà ngay cả đám người Phương Vĩ, Phương Nam phụ trách an toàn Lạc Nguyệt Thành hiện tại của là lão thần của Lạc Nguyệt

Có thể nói hệ thồng cấp trên của Lạc Nguyệt Thành đã đại khái hình thành, Diệp Mặc đối với hiệu suất công tác của Hư Nguyệt Hoa vẫn là rất kính nể. Hắn lúc trước cũng cảm thấy Hư Nguyệt Hoa không phải là một người bình thường, hiện tại quả nhiên cho cô một cơ hội, cô lập tức liền làm xuất sắc như thế.

Tuy rằng trong lúc này có rất nhiều người đang giúp cô, nhưng năng lực của cô là không thể nghi ngờ. Diệp Mặc biết rằng Hư Nguyệt Hoa có một mối ân oán, ân oán kia là nguyên nhân chủ yếu khiến cô tới Hongkong, hiện giờ Hư Nguyệt Hoa ở Lạc Nguyệt rất khó có thời gian rời khỏi, có thời gian phải hỏi kẻ thù của cô ấy là ai mới được. Bất kể là ai, nếu cô bây giờ đã là thành chủ Lạc Nguyệt rồi, không thể để mối ân oán này cứ như vậy biến mất.

- Tốt lắm tất cả mọi người đã tới, hội nghị lần này do chị Nguyệt Hoa chủ trì, mọi người tại đây có thể thoải mái nói về sự tình dược phẩm Lạc Nguyệt

Diệp Mặc biết rằng, bất kể là khai chiến, hay là không khai chiến, hoặc là qua một thời gian ngắn mới khai chiến, hôm nay đều phải định ra

Lạc Nguyệt hiện tại vừa mới bắt đầu tốc độ phát triển cao, loại chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài, kéo thêm một ngày đối với Lạc Nguyệt không có bất kỳ lợi ích gì cả

Úc Diệu Đồng phát biểu đầu tiên:

- Căn cứ vào tin tức của tổ đàm phán của chúng ta phản hồi về, Indonesia không hề có ý thỏa hiệp, hơn nữa Philippines hiện tại cũng đứng cùng chiến tuyến với bọn họ. Thậm chí bọn họ còn mau vao số lượng lớn vũ khí đạn dược bao gồm quân hạm lớn và máy bay chiến đấu. Tôi nghĩ rằng, bọn họ đang tiến hành uy hiếp đối với chúng ta

- Chỉ là một đảo quốc, dựa vào cái gì uy hiếp chúng ta, trực tiếp phái hạm đội xử đẹp chúng

Hứa Bình hừ một câu, lập tức rất là khó chịu nói.

Diệp Mặc biết rằng Hứa Bình là tu luyện cổ võ, đối với chỉ huy tác chiến cũng không mấy lành nghề nhưng Thống soái quân đội nhất định phải để cho anh ta làm. Hứa bình là Nhị ca của hắn, tuy rằng hắn không sợ phản loạn nhưng người mình giữ vị trí này sẽ ít đi không ít chuyện

Quả nhiên giọng điệu Hứa Bình vừa dứt, Hoàng Ức Niên đã nói:

- Tôi ủng hộ đánh, nhưng đánh như thế nào, lại không phải trực tiếp phái hạm đội đi là được

Tuy rằng Hoàng Ức Niên không trực tiếp phản bác lời Hứa Bình, nhưng ũng không đồng ý cách nói của Hứa Bình là nói trực tiếp phái hạm đội đi xử lý

Hư Nguyệt Hoa nói:

- Khi chúng ta mới đưa các điều kiện, bên Indonesia rất là kinh hoảng, bọn họ thậm chí yêu cầu chúng ta hạ mức bồi thường xuống thì sẽ đồng ý. Nhưng mới qua một ngày, thái độ của bọn họ liền lập tức thay đổi. Từ kinh hoảng biến thành mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa Philippines lúc này cũng gia nhập trận doanh bọn họ. Tôi nghĩ nếu chúng ta không sớm giải quyết sự tình dược phẩm Lạc Nguyệt, thậm chí sẽ có thêm nhiều quốc gia đứng về phía bọn họ. Cho nên, tôi tán thành lời Hoàng Ức Niên nói, đánh là phải đánh, nhưng đánh thế nào là một vấn đề mấu chốt.

Ý tưởng trong đầu Diệp Mặc chuyển biến rất nhanh, mặc dù không có người nói ra, nhưng hắn đã biết chắc là có người làm chỗ dựa cho Indonesia rồi. Người này là ai vậy? Chẳng lẽ lại là nước Mỹ? Hay là quốc gia khác?

- Hội nghị Liên hợp quốc ngày hôm qua phát biểu nói rõ, yêu cầu chúng ta cùng Indonesia và Philippines kiềm chế tâm trạng, đem vấn đề đặt trên bàn đàm phán, không nên dễ dàng khai chiến

Úc Diệu Đồng ngắt lời nói một câu.

- Buồn cười, không cần dễ dàng khai chiến? Đây không phải là nói với Lạc Nguyệt chúng ta sao? Chẳng lẽ chúng ta không động thủ, bọn họ là không dám chủ động động thủ ư. Tôi tin tưởng bọn Indonesia và bọn Philippines cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, tôi cho rằng muốn đánh, vẫn là dùng cách đánh cũ, tiến công chớp nhoáng kết thúc bọn họ

Quách Khởi châm chọc một tiếng nói.

- Đối với quốc gia khác tiến công chớp nhoáng thì được, nhưng Indonesia không được. Bọn họ là nước gồm nhiều quần đảo, binh lính chúng ta bây giờ cộng lại cũng không hơn hai mươi nghìn. Tôi cho là nên tập trung binh lực, trọng điểm đả kích là một đối tượng

Thư Đức Mạn nói, đây là câu nói đầu tiên trong các cuộc họp từ trước đến này

Hư Nguyệt Hoa gật gật đầu, không nói gì, lại nhìn về phía Diệp Tinh, dường như muốn biết ý Diệp Tinh

- Kỳ thật tôi đồng ý lời hai người của Hứa Nhị ca và Thư Đức Mạn, hệ thống mày nhiễu sóng điện tử đời mới nhất của Lạc Nguyệt chúng ta đã hoàn toàn có thể tác chiến di động. Hiện tại đã thử trang bị trên tàu sân bay số hiệu Lạc Thiên, phạm vi quấy nhiễu đại khái giống với máy nhiễu sóng số hiệu YXGRO, có thể đạt tới phạm vi một ngàn km, hơn nữa là quấy nhiễu rất mạnh. Nếu chúng ta lợi dụng tàu sân bay số hiệu Lạc Thiên cài đặt máy gây nhiễu sóng công kích là một ốc đảo nào đó, căn bản cũng không cần tập kích, chỉ cần quang minh chính đại bắn đạn đạo ra là xong

Diệp Tinh thấy Hư Nguyệt Hoa nhìn về phía anh ta, anh ta cười ha hả, chủ động nói.

Giọng điệu cứng rắn của Diệp Tinh vừa mới nói xong, toàn bộ phòng họp dường như đột nhiên yên ắng hẳn, Hoàng Ức Niên mới lớn tiếng kêu lên:

- Kỹ sư Diệp, anh đã thành công rồi ư?

Diệp Tinh thông qua việc Hư Nguyệt Hoa hỏi anh ta thuyên chuyển một tàu sân bay thí nghiệm, thì anh ta liền biết, anh ta cũng là bởi vì chuyện gần đây quá nhiều, mới không chú ý tới chi tiết, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã thành công rồi.

Nghĩ đến trận chiến trước kia giữa Lạc Nguyệt và liên quân, mọi người trong phòng họp liền nhiệt huyết sôi trào. Lúc trước cũng là bởi vì có máy quấy nhiễu tiên tiến nhất, khiến cho hạm đội liên quân có được công nghệ cao bị thua thê thảm. Sự tình như còn đang ở trước mắt, không nghĩ tới hiện tại máy quấy nhiễu có thể di động rồi

Máy quấy nhiễu mà Diệp Tinh nói, hiển nhiên là khác với máy quấy nhiễu điện tử mà Lạc Nguyệt sẽ bán cho nước khác, hoặc là nói chênh lệch rất lớn.

Một khi tàu sân bay được trang bị máy quấy nhiễu tiến tới Indonesia, đạn đạo Indonesiaừ từ đều sẽ biến thành kẻ mù, như vậy còn không phải là mặc cho đạn đạo Lạc Nguyệt càn quét sao? Loại chiến tranh nghiêng về một phía kiểu này, người tham chiến nếu không thích mới là chuyện lạ

- Chỉ là đạn đạo chúng ta phần lớn đều đến từ nước Nga và nước Đức, chúng ta ngoại trừ sản xuất một ít đạn đạo phòng ngự ra, bây giờ vẫn không thể sản xuất số lượng lớn đạn đạo công kích quy mô lớn, chúng ta còn cần rất nhiều thời gian. Nhưng lúc này thời gian đã rất ngắn rồi vì độ chính xác của đường đạn chúng ta đã là hạng nhất thế giới rồi

Diệp Tinh lại nói.

Nói xong Diệp Tinh không đợi mọi người tỏ vẻ, cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu cho tôi thêm chút thời gian, thì ta có thể không cần cho hạm đội đi tới Indonesia, cũng có thể giải quyết bọn họ. Tôi có thể làm ra đạn đạo mà bọn họ ngăn không được, khiến hệ thống phòng ngự của bọn họ trở thành đồ trang trí

Diệp Mặc tin tưởng Diệp Tinh có thể làm được, chiến tranh lần này là nhất định phải đánh. Nếu Lạc Nguyệt bị Indonesia và Philippines ức hiếp, như vậy uy vọng mà Lạc Nguyệt vừa mới tạo dựng lên lại bọ tuột dốc. Về sau đến tống tiền sẽ càng ngày càng nhiều, lúc này, Lạc Nguyệt nhất định phải mạnh mẽ, cứng rắn xuất kích, đánh rớt côn trong tay kẻ thù, khiến bọn họ không còn cơ hội trở mình

Chờ thêm một hai năm, Lạc Nguyệt hoàn toàn đứng vững gót chân, quốc gia khác còn muốn cùng Lạc Nguyệt gọi nhịp, cũng không có tư cách rồi.

Hắn gật gật đầu sau đó nói:

- Bất kể là ai muốn ức hiếp Lạc Nguyệt đều không được, đối với Indonesia và Philippines chúng ta nhất định phải đánh. Về phần đánh như thế nào, tôi tin tưởng Diệp Tinh. Tuy rằng có thể áp dụng biện pháp khác vững bước đi tới, nhưng lần này là lập uy, chúng ta nhất định phải dùng cách thức trực tiếp nhất, khí phách nhất cho bọn họ bạt tai. Cho bọn họ biết Lạc Nguyệt không phải nói ức hiếp thì ức hiếp, cho bọn ủng hộ bọn chúng hiểu rõ. Về phần đánh như thế nào, tôi đồng ý phương thức của Thư Đức Mạn, Indonesia không phải chỉ cách chúng ta một Ấn Độ dương sao? Chúng ta trước hết chiếm lĩnh một đảo của họ rồi tính tiếp

Nói xong Diệp Mặc nhìn nhìn mọi người nói:

- Mọi người xem chúng ta nên đánh đảo nào trước?

Hoàng Ức Niên cười ha hả nói:

- Nếu phải chiếm lĩnh một nơi, vậy đơn giản, chọn đảo Bali đi. Đảo này không nhỏ, mấy ngàn ki-lô-mét vuông, chủ yếu nhất nó là thắng địa du lịch của Indonesia, hàng năm đem lại cho Indonesia một lượng lớn ngoại hối, nếu chúng ta chiếm lĩnh nơi này, tôi nghĩ Indonesia muốn không thỏa hiệp cũng không được. Hơn nữa chúng ta đi Indonesia, đứng mũi chịu sào chính là chỗ này, chiếm lĩnh nơi này là tiện nhất thoải mái nhất

Không cần Hoàng Ức Niên nói, gần như tất cả mọi người nhìn về vị trí đảo Bali trên bản đồ, nơi đó quả thực chính là để cho Lạc Nguyệt đi chiếm lĩnh, không có bất kỳ người nào có dị nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.