Thương Trường Đại Chiến

Chương 34: Không phải tiểu thư, là phu nhân!




Diệp Mặc vừa rời khỏi Yến Kinh, khắp cả Yến Kinh đã biết. Người của Đới gia và Khâu gia thở phào nhẹ nhõm, bọn họ sợ nhỡ Diệp Mặc không đi, hắn đã đi rồi, cho thấy hắn vẫn giữ lời, ít nhất hắn không nhúng tay vào chuyện ở Yến Kinh nữa.

Lão gia của Lý gia cũng thở dài, tuy biết Diệp Mặc sẽ không đến nhưng ông vẫn rất thất vọng.

Nếu Diệp Mặc đồng ý đến Lý gia ngồi một lát, dù không làm gì mà chỉ ngồi thôi cũng giúp Lý Gia rất nhiều.

Nhưng thở dài xong, Lý lão gia cũng thầm thấy may mắn, Lý Thu Dương có thể nhờ Diệp Mặc ra tay giúp đỡ, sẽ khiến hai nhà Đới gia và Khâu gia phải e dè phần nào.

Nhưng từ việc Diệp Mặc có thể thuê máy bay riêng rời khỏi Yến Kinh, bất kể Lý gia, Đới gia, Khâu gia hay nhà khác đều đoán ra được Diệp Mặc có địa vị không nhỏ ở Lạc Nguyệt. Gần đây vì chuyện của dược phẩm Lạc Nguyệt nên các chuyến bay bắt đầu hạn chế, không phải tùy tiện một người là có thể thuê máy bay riêng đến Lạc Nguyệt.

Không giống Lý gia và hai nhà Khâu, Đới, Diệp gia bây giờ đã không còn như trước, nhưng vẫn đứng vào hàng một trong năm gia tộc lớn.

Lúc này Diệp gia đang tổ chức một cuộc họp vô cùng quan trọng. Vị trí chủ gia đình trong Diệp gia trải qua mấy đợt sóng gió rồi lại về tay Diệp Bắc Vinh. Tuy Diệp Bắc Vinh rất muốn trao lại vị trí chủ gia đình này, nhưng người ông coi trọng nhất là Diệp Tử Phong lại đi Lạc Nguyệt rồi.

Nói thật lòng, Diệp Mặc trở về Yến Kinh lần này không hề đến Diệp gia, trong lòng Diệp Bắc Vinh hơi khổ sở. Ông biết Diệp gia có lỗi với ba anh em Diệp Mặc, nhưng lúc đầu cũng là để tập trung quyền lực cho Diệp gia. Bây giờ nghĩ lại, cách nghĩ trước kia của ông có chút sai lầm.

Diệp Vấn Các là con trai của Diệp Bắc Quang. Vì Diệp Vấn Khải và Diệp Vấn Tiến lần lượt rời khỏi Yến Kinh, thậm chí đã chết nên trong đời thứ hai của Diệp gia bây giờ, anh ta là một trong những người vô cùng quan trọng.

Anh ta thấy người chủ gia đình thở dài liền thắc mắc hỏi liền mấy câu:

-Bác, Diệp Mặc cũng là người của Diệp gia, hơn nữa Diệp gia chúng ta vẫn có chỗ đứng ở Yến Kinh, chắc chắn không thể tách rời với anh ấy. Cháu cũng chắc chắn, sở dĩ bọn họ kiêng dè chúng ta là vì Diệp Mặc. Rõ ràng bây giờ Diệp Mặc có thù với hai nhà Đới, Khâu, hơn nữa lại đánh hai nhà này không chút nể nang, vì sao chúng ta còn phải liên kết với hai nhà Đới, Khâu để đối phó với Lý gia?

Sau khi Diệp Vấn Các hỏi, cả đám người Diệp Lang, Diệp Lượng Phó đều chú ý nhìn Diệp Bắc Vinh, câu hỏi này bọn họ không hiểu. Nhất là Diệp Lượng Phó, anh ta là con trai thứ hai của Diệp Bắc Vinh, vốn vì chuyện của vợ mà bị tước bỏ quyền mang họ Diệp, sau này khi Diệp Vấn Khải, Diệp Vấn Thiên, Diệp Vấn Tiến lần lượt qua đời, anh ta mới được cho phép trở về Diệp gia.

Vì anh ta kinh doanh buôn bán nên nhìn ra rõ những cái gì có lợi. Anh ta đương nhiên biết địa vị của Diệp gia bây giờ có liên quan đến Diệp Mặc, dù Diệp Tử Phong đã rời Yến Kinh, nhưng cũng không thể bỏ qua ảnh hưởng của Diệp Mặc.

Diệp Bắc Vinh lại thầm thở dài, nếu Diệp Vấn Thiên còn sống, chắc chắn sẽ hiểu nỗi lòng của mình. Diệp gia thực sự xuống dốc rồi, xem ra cần phải tìm đường ra.

Nhưng đây là hội nghị gia tộc, các cháu không hiểu ý của ông, ông bắt buộc phải trả lời. Một lúc lâu sau, Diệp Bắc Vinh mới trầm giọng nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

-Các cháu đã biết Diệp gia sở dĩ không có người nào dám đến khiêu khích là vì của Diệp Mặc. Nếu không có Diệp Mặc, Diệp gia chúng ta tuy chưa đến nỗi không có cơm ăn nhưng cũng không đảm đương nổi một trong năm gia tộc lớn ở Hoa Hạ nữa rồi.

- Mà hiềm khích giữa Diệp Mặc và Diệp gia, ta nghĩ không cần nói, người khác cũng có thể điều tra ra, hai nhà Đới, Khâu lại càng có thể điều tra ra. Chúng ta chỉ ủng hộ hai nhà Đới, Khâu nhưng lại không có hành động thực chất. Dù hai nhà Đới, Khâu biết ý của ta, bọn họ cũng không thể đánh liên minh, nên chỉ khi ủng hộ hai nhà Đới, Khâu chúng ta mới có lợi ích lớn nhất.

-Nhưng chúng ta ủng hộ hai nhà Đới, Khâu, Lý gia sẽ không đối đầu với chúng ta ư? Hơn nữa trong lòng Diệp Mặc chắc chắn cũng không thoải mái chứ?

Diệp Vấn Các liền hỏi.

Diệp Bắc Vinh lắc đầu nói:

-Cháu vẫn chưa nhìn rõ căn bản chuyện này, Lý gia sẽ không động đến Diệp gia. Không cần nói chúng ta không có thực lực đối phó với Lý gia, dù có chuyện này, Lý gia cũng sẽ không đối đầu với chúng ta. Bất luận bọn họ có biết thái độ của Diệp Mặc đối với Diệp gia hay không, bọn họ cũng sẽ không để lại được ấn tượng tốt trong mắt Diệp Mặc đâu. Còn về Diệp Mặc, nó căn bản sẽ không quản mấy chuyện này. Nó vẫn mang họ Diệp, hơn nữa còn là anh của Tử Phong, nó sẽ không đối phó với Diệp gia.

Cuối cùng Diệp Lang cũng đã hiểu ý của ông, bề ngoài Diệp gia ủng hộ hai nhà Đới, Khâu, vậy thì hai nhà Đới, Khâu có khả năng đối phó Diệp gia sẽ không động đến Diệp gia nữa. Dù bọn họ chắc chắn Diệp Mặc sẽ không vì Diệp gia mà ra tay, cũng phải bận tâm đến Diệp Tử Phong và Diệp Lăng.

Mà Lý gia, dù lập trường của Diệp gia như thế nào, bọn họ cũng sẽ không đem hết lực lượng chủ yếu đối phó với Diệp gia, thậm chí sẽ còn giúp Diệp gia trên một số phương diện. Có thể nói quyết định của ông đối với Diệp gia là tốt nhất.

Dường như biết Diệp Lang nghĩ gì, Diệp Bắc Vinh nói:

-Lúc trước dược phẩm Lạc Nguyệt phát triển rất mạnh ở Lưu Xà, ta rất lo lắng. Bây giờ họ chuyển đến Lạc Nguyệt rồi, hơn nữa còn nghiên cứu ra hệ thống phòng ngự tiên tiến nhất trên thế giới, ta coi như cũng yên tâm. Diệp Mặc là một nhân tài, bao gồm cả ta, người của Diệp gia đã nhìn lầm. Diệp Tử Phong cũng không nên ở lại Yến Kinh mà đảm đương trọng trách người chủ của gia đình, nó và Diệp Lăng chọn đến giúp anh tụi nó là đúng, chỉ ở đó mới là nơi thích hợp cho chúng phát triển.

Nói đến đây, Diệp Bắc Vinh ngừng lại, tuy ông rất muốn đến Lạc Nguyệt, nhưng một là không có mặt mũi nào, hai là thân phận của ông không cho phép ông làm như vậy. Cho nên ông mới dùng hết sức bảo vệ Diệp gia ở Yến Kinh, ít nhất cũng có thể là một đại gia tộc kinh doanh lớn như Trác gia.

Người đầu tiên Diệp Mặc và Lạc Ảnh bước xuống sân bay nhìn thấy là Ninh Khinh Tuyết, cô lẻ loi đứng đó. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, lòng Diệp Mặc ấm lên, hắn nghĩ tới câu nói: "Hữu vị giai nhân, tại thủy nhất phương". Ngân Tử trắng như tuyết ở bên cạnh Diệp Mặc vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền bay lao đến.

Lúc Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Diệp Mặc và Lạc Ảnh ở ngay trước mắt, cảm giác đầu tiên cô ngỡ mình là người thừa, lòng cô đau xót, cô rất muốn nhào vào lòng Diệp Mặc, nhưng không có cách nào nhấc nổi chân mình.

Diệp Mặc có thể cảm thấy nỗi băn khoăn và do dự trong lòng Ninh Khinh Tuyết, hắn đi đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

-Ồ...

Ninh Khinh Tuyết không thể kìm nén được lo lắng và suy nghĩ trong lòng mình, những mâu thuẫn và phiền muộn đã tan biến hết, cô ôm sát Diệp Mặc, trong đầu là khoảng không trống rỗng. Cô từng nghĩ tới nhiều trường hợp, nhưng một chữ cũng không nghĩ ra.

Quãng thời gian đau khổ đã kết thúc, cô nghĩ tới Lạc Ảnh bên cạnh, liền rời khỏi lòng Diệp Mặc. Cô thấy Lạc Ảnh đang đứng bên cạnh Diệp Mặc mỉm cười nhìn cô.

Ninh Khinh Tuyết dụi mắt, bối rối nói với Lạc Ảnh:

-Dì út, con, con,...

Một người từng kinh doanh giỏi cùng Lý Mộ Mai bỗng không biết nói gì với Lạc Ảnh.

Cô yêu Diệp Mặc, không để ý đến dì út Tố Tố cùng ở bên cạnh Diệp Mặc, tuy đã từng nghĩ rất nhiều lần, nhưng khi thực sự đối diện, cô mới biết thế nào là đau khổ.

Có những chuyện bạn có dũng khí đối mặt, nhưng khi đối mặt với nó, đây lại là hai chuyện khác nhau.

Sau khi Lạc Ảnh nghe nói chuyện Ninh Khinh Tuyết có thể không màng tính mạng đi cứu Diệp Mặc, cách nhìn của cô với Ninh Khinh Tuyết đã hoàn toàn khác. Lúc này cô nhìn Ninh Khinh Tuyết có chút bất an, trong lòng không hề đau khổ như Ninh Khinh Tuyết mà tự nhiên tiến lên hai bước, cầm tay Ninh Khinh Tuyết nói:

-Khinh Tuyết, em còn gọi chị là dì út ư? Sau này phải gọi chị là chị đấy

Ninh Khinh Tuyết cảm thấy Lạc Ảnh cầm lấy tay mình, vui mừng ngẩng đầu lên, bao nhiêu băn khoăn, phiền muộn trong mắt đều biến mất. Tuy lúc trước Diệp Mặc đã từng nói với cô, Lạc Ảnh chắc chắn sẽ chấp nhận cô, nhưng thực sự đến ngày này, trong lòng cô vẫn tràn đầy niềm vui và lòng cảm kích.

Cô biết Lạc Ảnh là vợ kiếp trước của Diệp Mặc, dù không có tu chân, chỉ cần Diệp Mặc nói, cô sẽ tin. Bất cứ ai muốn cướp Diệp Mặc khỏi cô đều không được, nhưng Lạc Ảnh lại có thể, vì mình đã cướp chồng của Lạc Ảnh, cô ấy đến sớm hơn mình.

Chỉ có Lạc Ảnh chấp nhận cô, mà không phải là cô chấp nhận Lạc Ảnh.

-Chị Lạc Ảnh...

Giọng Ninh Khinh Tuyết hơi run, thậm chí giọng thấp đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy.

-Nó tên Ngân Tử à? Thật là xinh.

Lạc Ảnh cầm tay Ninh Khinh Tuyết, nhìn Diệp Mặc đang ôm Ngân Tử, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc và mãn nguyện.

-Vâng. Nó tên Ngân Tử. Diệp Mặc nói có thể là thanh loan, nhưng lông của nó lại không thay đổi.

Nỗi băn khoăn trong lòng Ninh Khinh Tuyết đã thay bằng lòng cảm kích khi được Lạc Ảnh chấp nhận, mắt cũng nhìn Diệp Mặc đầy vẻ mãn nguyện.

Diệp Mặc ôm Ngân Tử, ngước nhìn hai người con gái, trong lòng vô cùng mãn nguyện. Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đang đứng trước mặt đây như cơn gió thổi qua, khiến Diệp Mặc vô cùng thoải mái. Có được tình yêu của một người họ đã là quá xa vời, nhưng cùng một lúc hắn lại có được cả hai người, không thêm tình yêu với những đồ trang sức.

Đường Bắc Vi đứng sau Diệp Mặc thở dài, cô vẫn lo khi chị Lạc Ảnh và chị Khinh Tuyết gặp nhau, anh sẽ khó xử.

Dù làm tổn thương chị Lạc Ảnh hay làm tổn thương chị Khinh Tuyết, đối với Đường Bắc Vi cũng đều là chuyện không muốn thấy. Trong lòng cô, tốt nhất là anh đều cưới cả hai cô gái đẹp kia về nhà. Tuy anh chỉ có một, nhưng chị dâu xinh đẹp thì càng nhiều càng tốt. Còn cả chị Tĩnh Văn, thậm chí chị Vân Băng cũng được, nhưng cô biết đây không phải là hiện thực.

Đám người Hư Nguyệt Hoa ở xa cũng thở dài, bọn họ không phải chưa đến mà là sớm đến rồi. Chỉ là biết hôm nay hai vợ của Diệp Mặc gặp nhau, nên họ không dám nổi bật hơn Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa lại sợ hai bà vợ sẽ làm to chuyện, nên chỉ đứng chờ từ xa.

Nhưng bây giờ họ nhìn thấy là tình cảm vợ chồng thắm thiết, mà còn hòa thuận như vậy, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời họ càng thêm mong đợi về tương lai của Lạc Nguyệt, theo họ Diệp Mặc sau khi có con cháu, nơi đây mới càng thêm vững chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.