Thương Trường Đại Chiến

Chương 26: Đi làm (hai )




Hàn Tại Tân nói tới đây, ngay cả Lạc Ảnh cũng cảm thấy rất tò mò. Rốt cuộc loại người nào lại điên cuồng hoạt động trong đảo nhỏ kia.

Diệp Mặc lại đại khái suy đoán được một chút. Hắn phỏng đoán đó hẳn là một căn cứ của Bắc Sa. Lúc trước hắn tìm được đảo Tiểu Hắc Tinh nằm ở khu vực gần biển Bering. Tuy nhiên đảo Tiểu Hắc Tinh là căn cứ của đế quốc mặt trời đen mà thôi. Không biết những tổ chức này muốn làm gì. Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn thâu tóm thế giới này sao? Nếu quả thật đúng là như vậy, Hàn Tại Tân nói điên cuồng tuyệt đối không phải là khoa trương.

Hàn Tại Tân tiếp tục nói:

- Mấy tháng trước, một chiếc ca nô bình thường xuất hiện ở khu vực gần biển Beaufort. Trên ca nô này chỉ có một người đàn ông sắp chết. Sau đó, chiếc ca nô này gặp được một chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ trên biển Beaufort. Người đàn ông trên ca nô cũng được tàu khách cứu lên.

- Sau khi người đàn ông kia được cứu lên, vừa có thể cử động, việc đầu tiên anh ta làm chính là yêu cầu có một cái máy tính. Sau đó anh ta điên cuồng phát ra rất nhiều ảnh chụp và tư liệu. Tất cả đều là một ít tư liệu nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu ngầm bên trong đảo Băng Khôi. Không ngờ được trên đảo này có một đám nhà khoa học đang không ngừng nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí vô cùng lợi hại. Tuy rằng số tư liệu này chỉ là một chút, nhưng lại có giá trị kinh người.

- Cái này còn chưa tính. Anh ta còn phát ra một tấm ảnh chụp một cái được chế tạo với bề ngoài giống hình đĩa bay, nhưng lại không phải là đĩa bay. Chúng tôi từng có được một phần của bản thiết kế Không Quỳ nên vừa nhìn đã có thể nhận ra được trên bức ảnh đó chính là Không Quỳ.

Diệp Mặc đã hiểu ra được. Vậy khẳng định là người của Bắc Sa trốn ra ngoài. Phỏng đoán anh ta muốn tặng lại mấy thứ này cho toàn thế giới, mục đích chính là muốn ngăn cản sự điên cuồng của Bắc Sa.

Quả nhiên Hàn Tại Tân tỏ ra rất nghiêm trọng nói:

- Tôi nghĩ hẳn cậu đã đoán được, đó là căn cứ của Bắc Sa. Mà người kia cũng trốn từ Bắc Sa ra. Tuy rằng không biết anh ta làm sao trốn được, nhưng Bắc Sa quả thật đang nghiên cứu chế tạo vũ khí uy hiếp toàn cầu. Nhưng người đàn ông kia còn chưa phát hết hình ảnh đó, chiếc tàu khách Canada đã bị một loại va chạm kỳ lạ, chìm xuống biển sâu.

- Va chạm? Không phải vũ khí công kích Bắc Sa sao?

Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi một câu.

Hàn Tại Tân lắc đầu.

- Không phải, thật giống như đâm vào đá ngầm. Toàn bộ tàu chở khách liền chìm xuống. Ngoại trừ số ít người còn sống ra, những người còn lại đều không cứu được nữa. Người đàn ông kia cũng chìm xuống cùng chiếc tàu. Tư liệu trong tay anh ta thì biến mất không thấy nữa.

- Bởi vì tư liệu này được truyền ra ngoài, cho nên rất nhiều quốc gia đều phái người đi tìm bản thiết kế Không Quỳ? Hoặc mục đích chủ yếu chính là bản thiết kế và tư liệu vũ khí?

Diệp Mặc nói, lại thầm cười lạnh. Hắn tin tưởng người do các quốc gia phái tới đảo Băng Khôi, rất ít quốc gia có ý đi tiêu diệt Bắc Sa. Phần lớn đều muốn lấy thứ trong tay Bắc Sa.

Dường như không nghe ra được ý của Diệp Mặc, Hàn Tại Tân cười khổ một cái nói:

- Sau khi chuyện phát sinh, nước Nga, nước Mỹ và quốc gia chúng ta đều phái tàu chiến tới trước tiên. Dường như Đảo Băng Khôi cũng biết đã bị lộ. Bọn họ cho phá hủy phần lớn các thiết bị, đồng thời chuyển một vài thứ quan trọng đi. Nhưng bọn họ còn chưa kịp dời đi, hạm đội của nước Nga, nước Mỹ đã bắt đầu công kích đảo Băng Khôi.

Đảo Băng Khôi dường như chỉ có lực lượng nghiên cứu khoa học, lại không có lực lượng vũ trang. Cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, sinh lực trên đảo đã bị đánh bại. Nhưng khi nước Nga và các nước đi lên tìm kiếm một hồi, đều không tìm được bất kỳ tư liệu vũ khí nào

- Nếu đã không tìm được, vì sao còn muốn phái người đi?

Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Hàn Tại Tân thở dài nói:

- Tuy Bắc Sa không kịp chạy trốn, nhưng tất cả mọi người tin tưởng Bắc Sa sẽ không hủy đi toàn bộ những tư liệu quý giá. Bọn họ chưa đến phút cuối cùng, chắc chắn sẽ không hủy tư liệu. Cho nên người nắm giữ tư liệu nhất định là trốn ở chỗ nào đó. Sau đó, quốc gia muốn đi tìm tư liệu càng ngày càng nhiều. Rất nhiều quốc gia thương lượng với nhau, cuối cùng xác định mỗi một quốc gia tạo thành một tiểu đội tiến vào đảo Băng Khôi. Chỉ cần là không phải là tư liệu về vũ khí phóng xạ và uy hiếp nhân loại, vậy quốc gia nào tìm được sẽ thuộc sở hữu của bọn họ. Đương nhiên quốc gia khác có thể thông qua cách thức mua bán để nhận được nó.

Lúc này, Diệp Mặc mới hiểu được, hoá ra tiểu đội Hoa Hạ được thành lập như vậy. Lúc ấy hắn bận rộn chuyện của Lạc Nguyệt, còn cả chuyện anh sống tôi chết với Hồ Lô Đảo, hơn nữa những quốc gia này đã che dấu tin tức, không ngờ hắn lại không biết gì.

Tuy nhiên cho dù biết, Diệp Mặc không để tâm đến. Nếu quả thật là Bắc Sa, tư liệu bị tiết lộ, hắn cũng không cần phải đi tìm. Ngay cả Diệp Tinh đều ở Lạc Nguyệt, còn có cái gì khiến hắn phải để ý. Cho dù tư liệu này có lợi hại đến mấy, nhiều nhất Diệp Tinh cũng chỉ đưa ra để người khác nghiên cứu thiết kế.

- Chẳng lẽ tiểu đội tinh anh của tất cả quốc gia cũng không đi ra sao?

Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi.

Hàn Tại Tân gật đầu.

- Đúng vậy, không có người của một quốc gia nào có thể đi ra, chứ không cần phải nói là tìm được tư liệu.

- Sau đó bọn họ lại phái thêm một vài người đi vào điều tra. Nhưng phần lớn đều biến mất không có tin tức. Cuối cùng, đảo Băng Khôi giống như đảo quỷ. Người mất tích càng ngày càng nhiều. Rất nhiều quốc gia đã chủ động rời khỏi đó. Nếu không phải bên trong có thể còn có rất nhiều người còn sống, hoặc là nói tất cả mọi người muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng bọn họ đã dùng bom san bằng đảo nhỏ này rồi.

Diệp Mặc nghe xong những lời này, lại cảm giác có chút không đúng. Thứ nhất, Bắc Sa là một tổ chức như vậy, sau khi Diệp Tinh trốn thoát, sao có thể để người khác trốn được nữa? Thậm chí còn mang ra rất nhiều tư liệu? Thứ hai, đảo Băng Khôi tuy rằng lớn, cũng là đảo núi băng. Đảo núi băng đương nhiên không có các loại rừng rậm. Dựa vào cái gì lại không ngừng có người mất tích?

Thứ ba, chuyện các nước thống nhất thành lập tiểu đội như vậy khẳng định phải có người đưa ra đề nghị cụ thể. Bình thường nhiều nhất chỉ đưa ra ý kiến thành lập một đội quân tình nguyện quốc tế, sau đó tiến vào tìm kiếm mà thôi. Sao có thể đưa ra loại chủ ý gà trống kêu, gà mái kêu, ai tìm được thì là của người đó? Cũng không phải xử lý chuyện con trẻ của mỗi nhà. Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, vài tiểu đội tinh anh đi tìm trước, không có ai mất tích. Chuyện mất tích chỉ bắt đầu sau khi thành lập tiểu đội tinh anh.

- Vậy người nào đã đưa ra ý kiến các quốc gia thành lập tiểu đội tinh anh tiến vào tìm?

Nghĩ đến đây Diệp Mặc hỏi.

Nghe Diệp Mặc hỏi, Hàn Tại Tân kinh sợ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó nói:

- Khi sau khi tiểu đội tinh anh của các quốc gia bắt đầu mất tích, cũng có người nảy sinh nghi ngờ. Nhưng cán bộ đã đưa ra đề nghị kia lại bị tai nạn xe cộ đã chết.

Diệp Mặc lại trầm tư suy nghĩ. Không thể nghi ngờ tiểu đội của các quốc gia này đều là tinh anh trong số tinh anh của các quốc gia.

Nếu đây thật sự là một cái bẫy của Bắc Sa, vì sao bọn họ lại muốn có những phần tử tinh anh này? Bọn họ cũng không phải là các nhà khoa học, giá trị lợi dụng lớn nhất cũng chỉ là một ít tác dụng chiến tranh mà thôi. Ví dụ như chém đầu, ví dụ như điều tra, hoặc là chấp hành một vài nhiệm vụ khó khăn.

Hoặc là nói phần tử tinh anh này có thể dễ dàng giết chết một lãnh đạo cấp cao của quốc gia, có thể dễ dàng giết chết một người nào đó. Nhưng chẳng lẽ còn có thể tiêu diệt một quốc gia so? Hiện tại lãnh đạo cấp cao của quốc gia đã bị giết, nhiều nhất chỉ lựa chọn một người khác đi ra mà thôi, căn bản sẽ không gây ra nhiều khủng hoảng. Nước Mỹ có nhiều tổng thống bị ám sát như vậy, không phải vẫn là cường quốc sao.

Muốn giết chết một người nào đó để tạo ảnh hường với một quốc gia, tuyệt đối là không thể.

Hàn Tại Tân bỗng nhiên ngắt lời nói:

- Mặc dù trước kia Bắc Sa có bắt các nhà khoa học, nhưng chung quy bọn họ sẽ không bắt cóc những binh chủng tinh anh này. Hoặc là chuyện này không liên quan gì đến Bắc Sa. Những người đó mất tích hay là đảo Băng Khôi đã xảy ra vấn đề gì.

Diệp Mặc đã nghĩ thông suốt về vấn đề này. Hắn cười lắc đầu.

- Ông nói đúng. Hẳn là bọn họ sẽ không làm như vậy. Bởi vì làm vậy không có tác dụng gì. Cho dù bọn họ có thể lợi dụng những người đó bồi dưỡng ra người còn lợi hại hơn, cho dù bọn họ có thể ám sát một tổng thống, cũng...

Nói tới đây, bỗng nhiên Diệp Mặc dừng lại. Nếu người bọn họ muốn ám sát là Diệp Tinh thì sao? Tác dụng của Diệp Tinh đối với Lạc Nguyệt chắc chắn sẽ không nhỏ. Không có anh ta, lần trước nói không chừng Lạc Nguyệt đã thua. Bất kỳ tổng thống nào cũng có thể đảm nhiệm, nhưng Diệp Tinh chỉ có một. Không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế.

Tuy nhiên Diệp Mặc nhanh chóng nghĩ có phải mình nghĩ quá nhiều hay không? Hẳn là không ai biết Diệp Tinh đang ở Lạc Nguyệt.

Nhưng nếu chẳng may người của Bắc Sa biết được thì sao? Tuy rằng Diệp Mặc biết mình nghĩ vậy có chút hoang đường, nhưng nếu chẳng may Bắc Sa thật sự triệu tập nhân tài tinh anh các quốc gia, sau đó bồi dưỡng ra sát thủ hàng đầu, chuẩn bị đối phó Diệp Tinh thì phải làm sao bây giờ? Tuy rằng hắn biết suy nghĩ của mình có chút hoang đường, nhưng điều này liên quan đến tiền đồ của Lạc Nguyệt. Hắn không thể không nghĩ. nguồn TruyenFull.vn

Lần trước khi Lạc Nguyệt đang trong chiến tranh, Lạc Nguyệt có biểu hiện mạnh mẽ, hệ thống quấy nhiễu điện tử không người nào có thể địch được. Mà Diệp Tinh vốn thiết kế nhiều thứ như vậy vốn chính là người của Tỉnh sa, trốn tới Bắc Sa. Bọn họ có thể nghi ngờ Diệp Tinh chạy trốn tới Lạc Nguyệt hay không?

Cho dù bọn họ muốn ám sát Diệp Tinh, cũng không phải là chuyện đơn giản. Hiện tại Lạc Nguyệt đang phát triển không ngừng. Người không có phận sự căn bản không vào được khu vực trung tâm.

Trừ phi Lạc Nguyệt lập tức lại suy yếu. Nhưng ngoại trừ chiến tranh, Lạc Nguyệt sao có thể suy yếu được. Lạc Nguyệt chỉ biết không ngừng tiến bộ.

Chiến tranh?

Diệp Mặc nghĩ tới những việc mà Dược phẩm Lạc Nguyệp gặp phải trong thời gian gần đây. Nếu độc thủ sau lưng nhằm vào Lạc Nguyệt thật sự là của Bắc Sa, vậy chiến tranh thật sự có có thể xảy ra. Một khi Lạc Nguyệt và quốc gia khác đánh nhau, cho dù Lạc Nguyệt cói lợi hại đến mấy, cũng không thể đồng thời đối phó được nhiều quốc gia.

Cho dù mình tới hỗ trợ cũng không được. Tuy rằng phi kiếm của hắn lợi hại, nhưng liên tục tiêu diệt hơn mười chiến hạm cũng là cực hạn của hắn rồi. Nếu đối phương đưa tới mấy mấy trăm chiến hạm, mấy ngàn chiến hạm, thậm chí mặc kệ định vị, mặc kệ kết quả tên lửa đạn đạo bay loạn, Lạc Nguyệt chỉ là một nơi lớn như thế mà thôi, có thể chặn được vô số tên lửa đạn đạo hay không?

Cho dù có rất nhiều tên lửa đạn đạo chằng chịt, nhưng nhất định cũng không chặn lại được. Một khi không chặn lại được, những đạn bay loạn, cũng khiến Lạc Nguyệt ăn không hết phải rời đi.

Lui một bước mà nói, cho dù Lạc Nguyệt chặn được những đợt tấn công này, nhưng khẳng định cũng bị tổn thất nặng nề. Một khi Lạc Nguyệt vì chiến tranh mà bị tổn thất nặng nề như vậy, khu vực trung tâm còn có thể giống như trước đây sao?

Diệp Mặc nghĩ đến đây, sau lưng bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh. Nếu chẳng may những thứ này đều do kẻ khách nghĩ ra, kẻ địch cũng có chút tâm cơ. Loại người có tâm cơ không phải không có. Lúc trước hắn thấy mấy kế sách do Đông Phương Tê lập ra, đều là những suy nghĩ xấu xa. Nhưng loại người như Đông Phương Tê, đã định trước chắc chắn sẽ không có nhiều.

Tất cả điều này không có khả năng chỉ vì đối phó với một Diệp Tinh chứ? Diệp Mặc lắc đầu. Hắn biết khẳng định mình đã suy nghĩ quá nhiều. Không trùng hợp như vậy. Cho dù muốn đối phó với Diệp Tinh, cũng không cần hết lần này tới lần khác gây sức ép như vậy.

Nhưng bất kể có phải đối phó với Diệp Tinh hay không, hắn nhất định phải đánh tiếng trước với Hư Nguyệt Hoa còn có Hứa Bình, và đám người Diệp Tinh một tiếng, để tránh trở tay không kịp.

Diệp Mặc vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Hư Nguyệt Hoa, điện thoại di động của hắn đã đổ chuông trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.