Thương Trường Đại Chiến

Chương 18: Phúc hắc




- Mày tại sao lại ở chỗ này?

Matsumoto phản ứng quả thật rất nhanh, y chấn động chỉ một lát thôi, liền phục hồi tinh thần lại. Y biết đã xong rồi, bất kể kế sách của y thật tốt, nhưng không có suy xét đến người chủ yếu nhất.

Matsumoto vừa mới hỏi xong những lời này, chỉ biết y hỏi chính là vô nghĩa, rơi vào trong tay người này, y nhất định là chết. Matsumoto biết kết cục của mình, không chút lựa chọn muốn cắn răng nanh. Ngay tại thời điểm răng y còn chưa kịp cắn xuống, một bàn tay đã đánh vào trên mặt của y, độc dược trong hàm răng cùng mấy răng nanh mang theo máu cùng nhau rơi trên mặt đất.

- Tổ chức của bọn mày là tổ chức con chuột sao? Tại sao đều thích ăn thuốc diệt chuột? Nếu không sớm biết sở thích này của bọn mày, lần này lại để cho mày thành công rồi.

Diệp Mặc châm chọc nói một câu, tuy rằng hắn có thể cứu sống y, nhưng bảo hắn hao phí chân khí hoặc là hao phí 'Liên sinh đan" để cứu một tên rác rưởi như vậy, hắn thật đúng là không muốn.

- Mày đừng mơ tưởng có thể biết được bất cứ tin tức gì từ trong miệng tao.

Hoa ngữ của Matsumoto rõ ràng không lưu loát bằng Sofia, nhiều nhất có thể làm cho Diệp Mặc nghe hiểu được thôi.

Diệp Mặc lạnh lùng cười,

- Nói một chút coi 'Đế quốc mặt trời Đen của các ngườơi và 'Bắc Sa", rốt cuộc là quan hệ như thế nào?

Nghe Diệp Mặc nói ra 'Đế quốc mặt trời Đen" khuôn mặt Matsumoto biến sắc, theo bản năng vừa muốn cắn răng, nhưng sau khi cắn xuống, mới biết được độc dược của y đã rơi trên mặt đất rồi, mà ngay cả răng nanh cũng không trông thấy nữa.

Diệp Mặc không có hứng thú đợi Matsumoto trả lời, trực tiếp đưa tay vỗ vào ấn đường của Matsumoto. Matsumoto là một tên luyện võ chưa tới hoàng cấp, Diệp Mặc muốn cho y nói thật quả thật rất đơn giản.

Chỉ cần đối phương tu vi không đến hậu kỳ hoàng cấp, Diệp Mặc cũng có thể khiến y nói ra sự thật. Đương nhiên, cũng không phải nói Huyền cấp hắn liền không có cách nào, chỉ có điều đối phương tu vi càng cao, khả năng thành công của hắn càng thấp. Thậm chí có khả năng làm cho đối phương biến thành ngu ngốc, cho nên loại biện pháp này Diệp Mặc chỉ sử dụng đối với những kẻ nhất định phải chết.

Nửa giờ sau, Diệp Mặc rời khỏi quán rượu. Hắn lấy được bộ đàm liên lạc và GPS của Matsumoto, về phần Matsumoto, đã bị hắn giết. Đối với Sofia và Kish đang chạy trốn, chỉ là tôm tép nhãi nhép ở trong mắt Diệp Mặc mà thôi, không cần phải cố ý đuổi giết.

Hiện tại hắn muốn đi tìm chính là người mà 'Đế quốc mặt trời Đen" phái đến để đối phó hắn, về phần 'Đế quốc mặt trời Đen", có phải có quan hệ với 'Bắc Sa" hay không, Matsumoto cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Diệp Mặc mơ hồ cảm giác hai tổ chức này có chút liên hệ, về phần là liên hệ gì, hắn đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy chứng cớ.

Khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là mấy người Matsumoto đều là người chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, đều không biết tổng bộ 'Đế quốc mặt trời Đen" ở chỗ nào. Y chỉ biết là thời điểm mỗi lần tổng bộ hội họp, cũng sẽ ở một khách sạn bên Nhật, hơn nữa địa điểm khách sạn cũng không cố định. Xem ra người bắt được đều là bọn tôm tép nhãi nhép, nếu muốn tìm đến hang ổ 'Đế quốc mặt trời Đen", nhất định phải tìm được một con cá to hơn.

Diệp Mặc cũng đoán, đoán chừng dù hắn quét sạch đảo Hắc Tinh, "Đế quốc mặt trời Đen đối với hắn đã phòng bị cẩn thận hơn rất nhiều, cho nên dễ dàng sẽ không tiết lộ vị trí tổng bộ.

Thiết bị truyền thông của Matsumoto rất nhanh liền truyền đến tin tức, Diệp Mặc lại phát hiện hắn căn bản xem không hiểu nghe cũng không hiểu. Rơi vào đường cùng, Diệp Mặc chỉ có thể vứt bỏ toàn bộ mấy thứ này, trực tiếp đi tới chỗ mà Matsumoto dụ hắn tới.

Thời điểm Diệp Mặc phát hiện thần thức của mình đã không thể tìm được mục tiêu, hắn đành phải lấy GPS của Matsumoto ra, rất nhanh hắn liền căn cứ chỗ GPS định vị, tìm được một bãi biển không bóng người.

Một thi thể chết đã lâu nằm ở trên bờ biển, Diệp Mặc biết, đây là tên Matsumoto thuê mang khối vàng kia. Trong tay y đã không có cái túi đựng khối vàng, ngoại trừ một tín hiệu máy phát xạ ra, không có bất kỳ cái gì nữa.

Chung quanh nơi này cũng không có bất kỳ người của 'Đế quốc mặt trời Đen", Diệp Mặc nhìn thoáng qua hiện trường, lập tức biết đối phương đã biết Matsumoto chết trong tay hắn rồi. Hơn nữa cũng nắm chắc không thể đối phó hắn, cho nên tạm thời rút lui khỏi nơi này. Khối vàng hắn đã làm dấu hiệu thần thức lại bị mang đi, đoán chừng đem đi kiểm tra đo lường rồi.

Diệp Mặc cũng không thất vọng nhiều, vật hắn muốn đã tới tay. Hơn nữa hắn cũng biết cho dù đối phương không rút lui khỏi nơi này, chính mình hôm nay cũng chỉ giết một số người cho hả giận mà thôi, cũng không có biện pháp đi giải quyết 'Đế quốc mặt trời Đen", nếu muốn giải quyết 'Đế quốc mặt trời Đen" nhất định phải tìm được nơi ở của bọn họ, trực tiếp san bằng.

Nếu trước khi hắn càn quét đảo Hắc Tinh, có lẽ còn có cơ hội, nhưng từ sau khi hắn quét sạch đảo Hắc Tinh, "Đế quốc mặt trời Đen, đối với hắn phòng bị đã là thần hồn nát thần tính rồi.

Diệp Mặc rời khỏi bãi biển, trực tiếp đi tới gần bến tàu tìm Thẩm Thiên Thiên. Sau khi tìm được Thẩm Thiên Thiên, hỏi cô xem có muốn đi Lạc Nguyệt hay không, nếu như muốn đi, thì để cho cô qua giúp Hư Nguyệt Hoa, nếu không muốn đi, mình cũng phải về Ninh Hải.

Thời điểm Diệp Mặc tìm được Thẩm Thiên Thiên, lại phát hiện cô đang ở cửa hàng đầy người, dường như còn đang cùng người khác tranh giành lăn tăn cái gì. Khăn che trên mặt đã bỏ xuống, nhưng sắc mặt thoạt nhìn rất là tức giận.

- Cô đang làm cái gì thế?

Diệp Mặc chen chúc đi vào, nhìn Thẩm Thiên Thiên đang tức giận hỏi.

Thẩm Thiên Thiên thấy Diệp Mặc lại đây, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Mặc nói:

- Những người này thật sự là không biết xấu hổ, cửa hàng này tôi biết, danh tiếng rất tốt. Bất kể là ở chỗ nào, cho tới bây giờ cũng không bán hàng giả. Nhưng có hai người phụ nữ cầm sản phẩm vừa mới mua tại đây nói là hàng giả, yêu cầu trả lại tiền. Hơn nữa sau khi cảnh sát đến đây, chỉ có nghe lời nói của một bên, liền thiên vị hai người phụ nữ kia, mang người cửa hàng trưởng dẫn đi. Còn yêu cầu cửa cửa hàng này lập tức đóng cửa chỉnh đốn, và bồi thường gấp mười lần cho hai người phụ nữ kia. Tôi tức chịu không nổi, nói vài lời công bằng mà thôi.

Diệp Mặc lúc này mới phát hiện cửa hàng này không ngờ là chi nhánh của 'Dược phẩm Lạc Nguyệt' tại đảo Tế Châu, còn là sản nghiệp của chính mình. Nếu như là sản nghiệp của người khác, Diệp Mặc còn không dám nói gì, nhưng là 'dược phẩm Lạc Nguyệt" của hắn, bán ra thuốc giả, hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Việc này không phải là bởi vì 'dược phẩm Lạc Nguyệt", là vì hắn, hắn cho là như vậy, sản phẩm của dược phẩm Lạc Nguyệt, đều là được kiểm nghiệm tại hiện trường có dấu chứng thực hẳn hoi. Bình thường khách mua các loại thuốc 'Mỹ nhan hoàn", nhân viên cửa hàng đều sẽ chủ động yêu cầu khách lập tức nghiệm chứng đề phòng hàng giả. Điểm này, Úc Diệu Đồng và Tàng Gia Nghiêm càng coi trọng hơn so với mình, làm sao có thể xuất hiện tình huống thuốc giả?

- Cửa hàng trưởng đâu?

Diệp Mặc nghe xong lời Thẩm Thiên Thiên nói, lập tức hỏi một câu.

- Là tôi.

Một thanh niên trên mặt còn có một dấu bàn tay xanh hồng đi tới, trong mắt của anh ta vẫn có một chút phẫn nộ như cũ, có thể thấy sự đối đãi không công bằng này khiến anh ta rất không thoải mái.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua người thanh niên này, rồi mới lên tiếng:

- Mới vừa rồi là ai đánh cậu?

- Là chồng của người phụ nữ kia, người phụ nữ kia vu khống chúng tôi bán 'Mỹ nhan hoàn" giả, lúc các cô ấy mua tôi đã nói để các cô nghiệm chứng tại chỗ, nhưng hai người phụ nữ kia nói, các cô tin cửa hàng của chúng tôi, cho nên không cần nghiệm chứng. Hiện tại các cô cầm đồ đi rồi lại trở về vu khống chúng tôi bán 'Mỹ nhan hoàn" giả

Người thanh niên này thấy Diệp Mặc bộ dạng có chút hung dữ, hơn nữa nói Hoa ngữ rất chuẩn, lập tức liền đem ngọn nguồn sự tình nói ra hết.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Nếu như vậy, cậu hãy đi đánh lại người đã đánh cậu.

- A...

Người cửa hàng trưởng này dài mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hai người phụ nữ kia, có chút do dự. Y không phải là không muốn đánh, mà là người kia rất dữ tợn.

- Nếu cậu không muốn đánh thì thôi, cậu bị đánh cũng chịu, không người nào nguyện ý lộ diện giúp cậu.

Diệp Mặc tuy rằng sẽ không nói đuổi người cửa hàng trưởng này, nhưng hắn lại không thích người quá mức yếu đuối. Người này nếu là cửa hàng trưởng, nhất định là người đi ra từ Lạc Nguyệt. Lạc Nguyệt một nơi chủ quyền, Diệp Mặc không thích người quản lý nơi này quá mức yếu đuối.

Quả nhiên sau khi nghe xong lời Diệp Mặc nói, người cửa hàng trưởng này khí huyết dâng lên đột nhiên vọt tới, đưa tay tát hai cái. Tuy rằng tốc độ của người cửa hàng trưởng này rất nhanh, tên đàn ông kia cũng có thể phản ứng lại, chỉ có điều y vừa mới kịp phản ứng liền phát hiện không có cách nào nhúc nhích "Bốp bốp" hai tát tay giòn tan lưu loát.

Thấy cửa hàng trưởng chi nhánh 'dược phẩm Lạc Nguyệt" đánh người, hai gã cảnh sát lập tức liền lao đến muốn đánh người cửa hàng trưởng này.

Diệp Mặc lại tiến lên một bước, ngăn hai gã cảnh sát lại nói:

- Cửa hàng này là cửa hàng Lạc Nguyệt, dưới tình huống không làm sai việc gì, nếu các anh dám lên trước bắt người thì đây là đang khiêu khích Lạc Nguyệt. Lực lượng vũ trang các anh muốn khiêu khích Lạc Nguyệt, cũng đừng trách Lạc Nguyệt chúng tôi không khách khí.

Bởi vì lần tranh cãi này dính dáng đến Lạc Nguyệt mà ngôn ngữ Lạc Nguyệt cũng là tiếng Trung, cho nên hai gã cảnh sát này đều nghe hiểu tiếng Trung. Lời nói của Diệp Mặc lập tức làm cho bước chân bọn họ dừng lại, tiến đến khiêu khích Lạc Nguyệt, chiếc mũ này bọn họ cũng không dám đội. Lạc Nguyệt là nơi nào, là nơi mà liên quân do nước Mỹ phát động phải bại trận, còn phải bồi thường một lượng tiền lớn. Hơn nữa nghe nói thành chủ của Lạc Nguyệt rất biết bênh vực mình, một khi bọn họ căm tức, đó cũng không phải là đùa giỡn.

Hai gã cảnh sát dừng bước, người đứng xem xung quanh nhìn thấy lập tức liền ầm lên. Đặc biệt hai người phụ nữ kia và người đàn ông bị đánh lại kích động không ngừng khoa tay múa chân.

Dường như cảm giác được mình không nên bị hù dọa, một tên cảnh sát trong đó nói:

- Bất luận như thế nào, đánh người đều là không đúng, cho nên chúng tôi nhất định phải dẫn kẻ đánh người mang đi.

Tên cửa hàng trưởng nghe xong lời cảnh sát nói, lập tức dùng tiếng Hàn nói: nguồn TruyenFull.vn

- Vừa rồi cũng là người kia đánh trước, xung quanh nhiều người như vậy chẳng lẽ không thấy sao? Tôi tại sao không thấy các anh đem người này mang đi?

Diệp Mặc thấy hai gã cảnh sát bị lời nói của cửa hàng trưởng kia làm cho tức nghẹn, cười lạnh một tiếng nói:

- Có người đến cửa hàng chúng tôi lừa bịp tống tiền, cảnh sát các anh không đem kẻ lừa bịp tống tiền bắt đi, còn muốn yêu cầu dược phẩm Lạc Nguyệt chúng tôi bồi thường, đây là đạo lý gì? Tôi hôm nay nói thật cho anh biết, trước khi trời tối nếu không bồi thường ' dược phẩm Lạc Nguyệt" chúng tôi, đem kẻ lừa bịp tống tiền thông báo lên đài truyền hình, 'dược phẩm Lạc Nguyệt sẽ rút hoàn toàn khỏi Hàn Quốc. Đương nhiên Lạc Nguyệt Thành sẽ liệt Hàn Quốc vào danh sách những quốc gia không có thiện chí, về sau cũng đừng nói chuyện giao lưu hợp tác.

Một số người nghe hiểu Diệp Mặc nói gì lập tức cười vang, tên râu rậm này không biết có quan hệ gì với cửa hàng này, không ngờ mở miệng là muốn rút khỏi Hàn Quốc, ngậm miệng là quan hệ quốc gia, điều này thật sự là quá buồn cười. Hắn cho rằng hắn là ai chứ, bộ là thành chủ Lạc Nguyệt Thành sao.

Hai gã cảnh sát dường như cũng cảm giác được vừa rồi thiếu chút nữa bị Diệp Mặc hù dọa, lập tức trên mặt cũng có chút khó chịu. Hai người thương lượng phải mang cửa hàng trưởng đánh người kia mang đi.

Không đợi hai người tiến lên, Diệp Mặc lại nói với người cửa hàng trưởng:

- Cậu đi hỏi hai người phụ nữ kia tại sao phải lấy thuốc giả đến lừa bịp tống tiền 'dược phẩm Lạc Nguyệt "

Người cửa hàng trưởng còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thiên Thiên lại biết ý tứ của Diệp Mặc, tuy rằng cô không biết Diệp Mặc tại sao phải làm như vậy, nhưng cô lại đi tới phía trước hai người phụ nữ kia dùng tiếng Hàn lưu loát hỏi:

- Các cô rõ ràng từ nơi này mua được 'Mỹ nhan hoàn" thật, nhưng tại sao phải dùng 'Mỹ nhan hoàn" giả đến lừa bịp tống tiền?

Vẫn còn có loại câu hỏi pháp ngu ngốc này ư, Thẩm Thiên Thiên vừa hỏi, rất nhiều người xung quanh liền bật cười, cho dù là người khác thật sự đến lừa bịp tống tiền, cũng sẽ không thừa nhận như vậy!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.