Thương Thiên

Chương 1448: Lừa gạt




Bạch y thiếu nữ và Mộc Ly hai mắt nhìn nhau, hết thảy mọi thứ đều không cần phải nói, không cần thiết phải cảm ơn. Mộc Ly đã sáng tỏ rồi, đột nhiên nhớ đến một vấn đề mà nàng không thể giải thích nổi: “Tại sao Nhan Khuynh Thành nhìn thấy ở trong Hoàng cung với hiện tại lại không giống nhau”.

Đôi mắt to lấp lánh hiện lên sự khó hiểu, Mộc Ly nhìn Minh Vương đứng một bên thong dong tự đắc, chuyển câu hỏi đến bạch y thiếu nữ. Bạch y thiếu nữ hiểu rõ mỉm cười: “Là mặt nạ da người”.

Dựa vào khuôn mặt này của Nhan Khuynh Thành tuyệt đối có thể gây xôn xao, tối thiểu cũng được xếp vào cấp bậc tuyệt thế họa thủy (mầm tai họa), Mộc Ly mỉm cười, hiểu được.

Việc nên làm đã làm xong rồi, bạch y thiếu nữ bị đầu trâu mặt ngựa dẫn lui xuống dưới. Nhìn bóng áo trắng dần dần đi xa, trong lòng Mộc Ly chợt cảm thán, tại sao, tại sao mình lại may mắn rơi trúng vào thân xác tuyệt thế họa thủy này của nàng ta chứ!

“Bùa hộ mệnh của ta đâu” Tâm tư vừa chuyển, Mộc Ly có làm sao cũng không thể quên đòi lợi ích từ Minh Vương.

“Nha đầu, hãy nhìn trên tay ngươi đi” Minh Vương nở nụ cười gian tà cộng thêm đắc ý.

Mộc Ly khó hiểu mở hai tay ra, trong lòng bàn tay trái xuất hiện một hạt chu sa màu đỏ cực kì xinh đẹp tản ra hào quang mị hoặc thế nhân, giống như những đóa hoa huyết sắc bên kia bờ đang đua nhau nở trên Hoàng tuyền, rất đỏ, so với máu tươi vừa từ cơ thể người chảy ra còn đỏ hơn mấy chục lần. Hơn nữa còn mang chút mùi vị suốt đời khó quên!

“Nha đầu, đóa hồng liên này nhất định phải đợi đến khi nó chạy từ trong lòng bàn tay ngươi đến trên cánh tay mới có thể phát huy tác dụng. Trong khoảng thời gian này, ngươi nhất định phải cẩn thận tự bảo vệ mình! Nếu không thì, không ai có thể cứu được ngươi đâu!”

Trước khi đi, lời nói của Minh Vương còn vang lên bên tai, đoạn hội thoại nho nhỏ này, nhưng khiến cho trái tim Mộc Ly có chút rối ren bất an, tại sao không phải lần đầu tiên liền phát huy tác dụng, mà phải đợi đến khi đóa hồng liên huyết sắc xinh đẹp này chạy đến cánh tay mới phát huy được hiệu quả?

Mộc Ly nghĩ không ra, cũng không mong muốn phí phạm đầu óc để nghĩ. Bởi vì nàng biết, có rất nhiều việc cho dù nghĩ thông suốt rồi thì phải làm thế nào đây? Vẫn không bằng không nghĩ còn tốt hơn, nghĩ như vậy tâm tình cũng thả lỏng không ít.

Khi Anh Mộc Ly lần nữa mở mắt ra, nhìn xung quanh không phải là những vật dụng tuy ít nhưng tinh xảo trong cung Mạt Ương, dưới thân cũng không phải chiếc giường lớn mềm mại thư thái kia của cung Mạt Ương, đắp trên người lại là chiếc chăn mục nát mốc meo, cả tầm nhìn tất cả đều là những đồ dùng mốc meo tàn tạ không chịu nổi.

Từng đợt không khí ẩm mốc len lỏi vào chóp mũi, suýt nữa khiến Mộc Ly há miệng hung hăn nôn hết ra ngoài. Hơi giơ bàn tay trắng nõn mềm mại lên, nàng không chút do dự ném chiếc chăn mốc meo trên người xuống đất, đi chân trần, không kịp đánh giá căn phòng tồi tàn không chịu được này, xông ra khỏi phòng ôm lấy cây cột liền nôn một trận điên cuồng, dường như muốn nôn hết cả nước mật ra khỏi bụng mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.