Thương Thiên

Chương 11: Kim Tháp Trấn Yêu Xà




Nhưng lại khác với núi lửa thông thường, dễ thấy nhất là ở sườn núi có một đám quái điểu bay lượn. Lông vũ màu vàng, có ba chân, rõ ràng rất giống Kim Ô trong truyền thuyết.
"Đây là bảo vật gì?"
Chung lão kiến thức uyên bác, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi sinh ra chút hoảng sợ.
Ý nghĩ chưa kịp chuyển qua, chỉ thấy ngón tay Lâm Hiên hướng về bảo vật này điểm ra. Chỉ một thoáng, rặng mây đỏ rực cuồn cuộn lên, sao đó lóe sáng, mười hai ngọn núi đã huyễn hóa ra trước mắt.
Ngọn nhỏ nhất cũng cao đến trăm trượng, hình dáng không đồng nhất, nhưng đều phát ra một cỗ khí thế trùng thiên.
Bất quá còn chưa dừng lại ở đó, tiếng kêu huyên náo truyền đến, vô số hỏa điểu lớn cỡ nắm tay từ mười hai ngọn núi kia bắt đầu lao ra. Phóng nhãn nhìn lại, không thể nói là che khuất bầu trời, nhưng cũng có đến mấy trăm đầu. Rất nhanh, chúng đã lao vào đám khô lâu.
Kim Ô!
Một Chân Linh trong truyền thuyết. Tuy không thể nào so sánh với Phượng Hoàng, một trong bách điều chi vương, nhưng thực lực cũng không tầm thường. Hơn nữa, nó chuyên môn thôn phệ yêu quỷ, bởi vậy càng khiến cho đám âm hồn quỷ vật phải e ngại.
Tuy bức Sơn Nhạc Kim Ô Đồ nà năng không thể nào so sánh với Kim Ô thực thụ, nhưng đã phong ấn tinh hồn của nó bên trong, tự nhiên cũng có đặc tính thôn phệ yêu quỷ của Chân Linh này.
Vì vậy, chỉ vừa tiếp xúc với nhau, Kim Ô đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Chung lão quái vừa sợ vừa giận. Vạn Hồn Phiên này không phải bảo vật hắn luyện chế ra, mà chính là trấn môn chi bảo của bổn môn. Chỉ có điều lệ khí quá nặng, tu sĩ Phân Thần kỳ bình thường căn bản không dám sử dụng. Hắn cũng là tiến giai Tiểu Độ Kiếp kỳ mới dám xuất ra.
Không ngờ lại bị đối phương khắc chế.
Chỉ thấy một trong mười hai tòa cự sơn lóe lên linh quang, sau đó biến mất không còn tung tích.
Con ngươi Chung lão co rút lại. Tuy lão đã nhận ra mười hai tòa cự sơn này không phải chuyện đùa, nhưng cũng không ngờ với thể tích khổng lồ như thế, rõ ràng lại có thể phối hợp với Thiên Địa pháp tắc, Thuấn Di một cách hết sức nhẹ nhàng.
Nếu lần này bị đánh trúng, không sứt đầu mẻ trán mới là lạ.
Lão nhấc chân muốn tránh, nhưng lại phát hiện không gian xung quanh thoáng cái đã trở nên ngưng trệ hơn rất nhiều. Tuy vẫn có thể cử động, nhưng muốn tránh né ngọn cự sơn đang ầm ầm nện xuống thì đúng là quá viển vông.
Đáng giận!
Chung lão quái sợ đến mức luống cuống chân tay.
Bất quá lão cũng không ngồi chờ chết.
Chỉ thấy hai tay liên tục múa may, theo động tác của lão, một cỗ linh áp kinh người tỏa ra. Trên đỉnh đầu lóe sáng, một hư ảnh cao đến năm sáu mươi trượng hiện lên. Là một quái điều sáu mắt bốn cánh màu xanh sẫm, dữ tợn dị thường.
Bí thuật pháp tướng!
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại. Chỉ thấy sau khi quái điểu thành hình, bốn cánh khổng lồ vỗ xuống liên hồi, lập tức từng đạo vòi rồng hôi sắc phóng thẳng lên trời.
Thanh thế cực kỳ kinh người, nhưng muốn chống đỡ ngọn cự sơn đang nện xuống, quả thực cũng có chút hoang đường.
Tiếng ầm ầm bạo liệt vang lên, ngọn cự sơn vẫn hung hăng nện xuống. Thấy không thể chống đỡ được, toàn thân quái điểu nổi lên hung mang, ào ào vỗ cánh, bay thẳng về phía ngọn cự sơn trên bầu trời.
Cho dù cao tới năm sáu mươi trượng, nhưng so với cự sơn thì vẫn quá nhỏ bé. Bất quá cũng không hề vô dụng. Hoàn toàn chặn đứng đà rơi của cự sơn là không thể, nhưng làm giảm tốc độ rơi xuống cũng không quá khó. Có quái điểu tranh thủ một chút thời gian, Chung lão rốt cục cũng tìm ra đường sống.
Vừa thoát khỏi nguy cơ, còn chưa kịp tức giận, đã nghe "oanh" một tiếng, quái điểu kia đã không còn kiên trì nổi, bị cự sơn mạnh mẽ đánh thành bột phấn. Thần thông pháp tướng cùng bổn mạng pháp bảo tâm thần tương liên với tu sĩ. Bị nghiền nát thành bột phấn, Chung lão quái cũng chẳng tốt lành gì. Giống như bị đại chùy nện thẳng vào ngực, lão không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Hiên thấy vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tay phải nâng lên, một ngón tay hướng về phía trước điểm đi.
Theo động tác của hắn, không gian đột nhiên chấn động, lại một ngọn cự sơn biến mất.
Không...Không chỉ có một, mà là liên tiếp biến mất.
Ý định của Lâm Hiên là muốn biến Chung lão thành cái bánh thịt.
Nhưng đương nhiên đối phương sẽ không để hắn được như ý.
Vạn Hồn Phiên trong tay mở ra, cương phong ầm ầm quét qua bốn phía, một trăm lẻ tám đầu khô lâu hướng về chính giữa tụ lại, rõ ràng lại biến thành ba bộ cương thi.
Rống!
Tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, sợi xích trong tay cương thi toàn thân màu bạc nhạt uốn lượn giống như linh xà. Những nơi nó đi qua, đám hỏa điểu đều bị bức lui, nhất thời lại chiếm thế thượng phong.
Mà thân hình hai đầu khô lâu hai bên lóe lên, thi triển Thuấn Di trở về bên cạnh Chung lão. Chúng gầm lên một tiếng, sau đó thân thể biến lớn đến hơn trăm lần. Một cầm cự phủ, một cầm giáo, hung hăng chém về phía trước.
Oanh!
Bầu trời giống như bị một kích này cắt thành hai nửa.
Hai đạo quang nhận hình trăng lưỡi liềm rực rỡ hiện ra.
Tiếng bạo liệt kinh thiên động địa truyền đến, hai tòa cự sơn rõ ràng đã bị chém thành hai nửa.
Bưu hãn!
Lâm Hiên biến sắc, những đầu khô lâu kia phun ra quỷ hỏa thì không nói, biến ảo ra cương thi rõ ràng rất cao minh. Nhưng bưu hãn đến mức độ này, vô luận thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Bất quá có khó ứng phó hơn nữa cũng phải đối mặt. Lâm Hiên thở dài, sau lưng lóe lên kim mang, Tiểu La Thiên Pháp Tướng chín đầu mười tám tay đã hiển hiện trước mắt.
Thân hình lóe lên, cũng nhanh chóng biến lớn. Đồng thời mười tám loại vũ khí đao thương kiếm kích xuất hiện trong tay. Trên dưới trái phải liên tục vung vẩy, lệ mang bùng lên, cùng hai cỗ cương thi chiến đấu sống chết.
Chung lão quái nghẹn họng trân trối mà nhìn. Lâm Hiên đã nhiều thủ đoạn, thần thông lại mạnh mẽ, khiến sự khinh thường trong lòng lão đã hoàn toàn biến mất. Nhưng còn chưa kịp tìm ra cách ngăn cản, tay phải Lâm Hiên lại nâng lên, một mũi giáo cổ xưa xuất hiện trước mắt.
Bảo vật này dài không quá một trượng, tạo hình theo phong cách vô cùng cổ xưa, một cỗ khí thế bá đạo phóng thẳng lên trời. Lâm Hiên giơ cao mũi giáo, sau đó dùng hết sức chém về phía trước.
Xoẹt xẹt, một cỗ khí thế hung lệ tràn ra, cùng với nó là vô số phù văn chớp lóe trên thân giáo. Hàn quang chói mắt, lập tức bắn ra một quang nhận hình trăng lưỡi liềm. Những phù văn kia thì lập tức trôi nổi quanh quang nhận, tạo thành những trận pháp cực kỳ tinh xảo. Nơi mà quang nhận đi qua, không gian nhanh chóng sụp đổ.
Một kích của Đảo Hải Qua, uy lực vốn đã đáng sợ.
Thêm vào ưu thế bất ngờ, thủ đoạn của hắn căn bản không cách nào ứng phó. Cũng may Chung lão cũng không phải Tu Tiên giả bình thường, trong lúc nguy ngập, ống tay áo vung về phía trước, trông thì hời hợt vô cùng, nhưng bên trong lại ẩn chưa lực pháp tắc.
Oanh!
Sau một tiếng vang thật lớn, quang nhận rõ ràng đã bị hóa giải. Thiên Địa pháp tắc quả nhiên uy lực vô cùng, bất quá để thi triển một kích này, đối với Chung lão quả thực không hề dễ chịu.
Không chỉ hao tổn rất nhiều pháp lực, ngay cả bổn mạng chân nguyên cũng phải xuất ra không ít. Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.