Thương Thiên Phách Huyết

Chương 47: Tương tư hồng đậu (2)




Cảm quan Dương Phàm nhạy cảm ra sao, vật phẩm trên chiếc bàn kia những giấy bút mực đều là Cổ Bảo hiếm thấy tu tiên giới, ngay cả cường giả Nguyên Anh nhìn thấy cũng sẽ động tâm. huống chi là hạng Kim Đan bậc cao.

Vù vù vù vù!

Chúng cường giả Kim Đan đều đỏ mắt, ánh mắt đỏ lên toàn lực lao về phía bàn học dù ngay cả Tử Huyền Tử Mộng cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, đương sự Dương Phàm lại như không có chuyện gì vọt sang một bên. Hắn lộ ra vẻ cười lạnh âm thầm lấy ra Huyễn Linh Hấp Huvết Xà Tiên, thừa dịp này xác định vật phẩm trên bàn là tốt hay xấu.

- Ai cũng đừng muốn lấy!

Một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau chúng cường giả Kim Đan giọng cao ngạo trào phúng của Khổng Tước Tiểu Yêu truyền đến.

Xoát!

Khổng Tước Tiểu Yêu nhẹ nhàng vung hai chiếc lông chim xanh đỏ trong tay chỉ thoáng cái một cỗ nhiệt độ khủng bố cùng cơn gió áp lực bao phủ phạm vi mấy chục trượng, mục tiêu là năm sáu Kim Đan bậc cao ở gần chiếc bàn. Khí xoáy tụ cuồng bạo xanh đỏ giao nhau thoáng cái tách ra chúng cường giả bậc cao. Dưới công kích cùng uy áp mạnh mẽ như vậy, các cường giả Kim Đan nơi này tâm thần run lên vội tránh né. Trừ bỏ Dương Phàm ra, nơi này không có ai dám ngạnh kháng công kích như vậy, chỉ có thể lựa chọn tránh né. Nhưng mà vẫn có hai gã Kim Đan bậc cao bị tham lam che mù tâm trí cố vận Pháp Bảo phòng ngự vươn tav thu lấy vật phẩm trên bàn. Một tiếng hét phách truyền ra trong đó một trung niên Kim Đan kêu thảm một tiếng, thân thể nháy mắt bị dòng xoáy xanh đỏ giao nhau xé nát tan chảy, chỉ còn lại một ít mảnh nhỏ linh tinh và Pháp Bảo. Một gã Kim Đan bậc cao khác cũng bị dọa hồn phi phách tán buông tha vật trên bàn lập tức lăn ngay tại chỗ vừa vặn vòng bảo hộ phòng ngự cũng bị xé rách. Một vòng gió xoáy đánh bay hắn hung hăng va lên tường, phun ra một ngụm máu bị thương không nhẹ.

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch!

Dưới một kích của Khổng Tước Tiểu Yêu chấn nhiếp toàn trường, chúng cường giả nhân loại đều trợn mắt há mồm!

Đây nghiễm nhiên là tiếp cận cường giả Nguyên Anh, uy năng thậm chí đã đạt đến biên giới cấp Nguyên Anh. Nếu như chúng tu sĩ không tránh né sợ rằng có nguy cơ bị diệt đoàn. Khổng Tước Tiểu Yêu gật đầu thõa mãn một kích vừa rồi đã đạt đến hiệu quả mong muốn. Thế nhưng ngay một khắc sau nàng biến sắc.

Xoạt!

Một đạo hư ảnh như độc xà lóe lên trên bàn chất đống bảo vật đã bị kéo tới một góc lầu ba.

Cái gì!

Chúng tu sĩ cùng yêu tu lục tục chạy tới đều biến sắc.

- Là ngươidừng tay!

Ánh mắt Khổng Tước Tiểu Yêu dừng trên người Dương Phàm. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn. Chiếc bàn chở mười mấy kiện bảo vật, lại bị Dương Phàm nhân cơ hội dùng chiếc roi quỷ dị trong tay kéo tới trước người. Dương Phàm nhân cơ hội này, vung tay lên lấv đi hai kiện vật phẩm trên bàn. Cũng không phải là hắn không muốn lấy đi tất cả vật phẩm mà là trong Thiên Lan Điện có một loại lực lượng vận chuyển như quy tắc không chỉ là khu vực cấm bay, áp chế thần thức còn có nhiều hạn chế kỳ lạ. Bằng năng lực của hắn tối đa một lần chỉ có thể thu được vài thứ. Ngoài ra, trước mắt nhiều cường giả như vậy, hắn cũng không muốn làm nhiều người tức giận. Xoạt một cái. Dương Phàm vung tay lấv đi hai kiện cổ Bảo có giá trị nhất trên bàn: Quvển tranh thủy mặc, chiếc bút lông cán xanh.

Từ lúc chúng tu sĩ ra tay, hắn lợi dụng cảm quan toàn tri quan sát những vật phẩm này, phán đoán giá trị hiện giờ vừa ra tay liền cướp ngay thứ tốt nhất.

- Mau ngăn cản hắn

- Giết hắn!

Lúc này, tu sĩ phản ứng nhanh đều phát ra công kích về phía Dương Phàm. Khổng Tước Tiểu Yêu tức giận run lên cảm thấy kết quả mình xây dựng nãy giờ chỉ là may áo cho người khác.

VÙ VÙ!

Nàng vung chiếc lông chim màu xanh, một trận gió vô hình đánh tới. Lúc này, Khổng Tước Tiểu Yêu không sử dụng lục nhị vũ. Bởi vì có bảo vật tuy rằng vô giá nhưng không cứng rắn như Pháp Bảo chiến đấu. Đặc biệt như các loại bảo vật như thi họa, mật quyển, Pháp Bảo phụ trợ, ngọc giản

Vù vù vù ầm ầm ầm!

Chúng tu sĩ công kích như mưa rơi đánh về phía Dương Phàm. Dương Phàm bỗng nhiên cảm nhận một cỗ áp lực đáng sợ, hắn còn không cuồng vọng tới mức dùng lực một mình là địch với tất cả tu sĩ cùng yêu tu nơi này. Một Khổng Tước Tiểu Yêu đã làm hắn chịu đủ càng đừng nói chúng tinh anh Kim Đan còn lại. Trong thế cục vạn phần nguy cấp hắn khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên vỗ lên chiếc bàn trước người.

Ầm!

Chiếc bàn nhảy dựng lên chuyển thành chín mươi độ toàn bộ mặt bàn vừa lúc che chắn Dương Phàm. Cùng lúc, những vật phẩm còn lại trên bàn cũng bay lên tán khắp các góc lầu ba.

Leng keng bang bang!

Tất cả công kích đều rơi xuồng trên bàn, mặc dù vật này không tầm thường, cứng rắn như Pháp Bảo nhưng dưới công kích liên tiếp vẫn chia năm xé bảy, phát ra một tiếng răng rắc. Dương Phàm nhân cơ hội rời xa mấy trượng, có chiếc bàn chống đỡ đa phần uy lực hắn không bị thương, toàn thân trở ra.

Vù vù vù!

Cùng lúc các vật phẩm trên bàn đều bay về phía các nơi trong phòng, chúng tu sĩ cùng yêu tu đều nhảy lên bay tới tranh đoạt mà bỏ qua kẻ đầu sỏ gây họa Dương Phàm. Dương Phàm thầm thở ra một hơi vừa rồi lúc hắn vỗ bàn lực đạo hết sức xảo diệu chấn động đồ đạc bay khắp bốn phía phân tán lực chú ý của mọi người. Hai kiện cổ Bảo có giá trị nhất hắn đã cướp được mục đích đã đạt tới. Nếu như lấy quá nhiều bảo vật tất nhiên sẽ dẫn tới lòng tham lam của những người còn lại. Dương Phàm cũng không muốn chọc phải mầm tai vạ

Vù!

Trong đó có một vật bay vụt về phía Dương Phàm. Vật ấy chính là một quyển mật quyển không rõ, trong cảm quan nó giá trị gần với hai vật kia. Lúc vỗ bàn hắn cố ý đánh vật này về phía mình khi lui ra sau.

Vù!

Nhưng vào lúc này, một tia sáng màu bạc quỷ dị dài ba xích xẹt qua lầu ba cổ tháp. Một cỗ sát khí chí mạng kéo từ phía sau tới. Dương Phàm tâm thần rùng mình vô ý thức chợt lách người, đạo quang mang màu bạc kia xẹt qua trước người, mật quyển trước mắt bỗng biến mất.

- Kẻ nào!

Cùng lúc, nơi tia sáng bạc kia đi qua lại có bốn năm vật phẩm không cánh mà bay. Chỉ trong nháy mắt tia sáng bạc chỉ trong hơi thở đoạt đi bốn năm kiện vật phẩm trên bàn lại ẩn nấp giữa không khí biến mất không thấy. Như thế toàn bộ vật phẩm trên bàn lại bị tia sáng bạc kia cướp đi phân nửa.

- Tia sáng bạc kia là vật gì?

Chúng tu sĩ Kim Đan cùng yêu tu bậc cao không khỏi hít một hơi lạnh. Trong chớp mắt tia sáng bạc xẹt qua lầu ba cổ tháp tất cả Kim Đan bậc cao đều cảm giác được uy áp không thể chống lại.

Nhưng mà chỉ có Dương Phàm cảm nhận được đạo sát khí ở lầu một.

"Người kia rõ ràng có sát ý với ta."

Dương Phàm tâm thần run lên lập tức mở ra cảm quan toàn tri. Mà lúc này, hắn chỉ bắt được một đạo khí tức mờ mịt chợt lóe qua phạm vi cảm quan rồi biến mất.

"Rốt cuộc là ai, lại có sát ý với ta. Nhưng ta có thể khẳng định vừa rồi không phải nhân loại, là một cường giả ẩn nấp trong yêu thú."

Dương Phàm cân nhắc đạo quang mang màu bạc dài ba xích vừa rồi, cho hắn nguy cơ còn lớn hơn cả Khổng Tước Tiểu Yêu.

"Ngoại trừ Chu Hồng ra, Thiên Lan ngoại điện còn có tồn tại cường đại như vậy." Dương Phàm đã để ý, càng thêm cẩn thận trong hành trình Thiên Lan Điện. Tu tiên giới không gì không có, hiện giờ tuy rằng hắn có thực lực ép Kim Đan đại tu sĩ nhưng có vài cường giả tu vi cao hơn hắn vẫn có thể hình thành uy hiếp đối với hắn.

- Là hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.