Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 22




"Mập mạp, ở đây ngươi nhiều thịt nhất, đi thử một chút đi. Dược thủy ta mới luyện chế đó." Gia Cát Minh Nguyệt nhe răng cười, một phát túm lấy ngón tay của Mặc Sĩ Thần, sau đó dùng mũi tên Tiết Tử Hạo cho, nhẹ nhàng đâm vào đầu ngón tay của Mặc Sĩ Thần.

"Đây là cái gì..." Tiết Tử Hạo tò mò hỏi, nhưng mà còn chưa có hỏi xong, hắn đã biết là cái gì.

Mặc Sĩ Thần thẳng tắp ngã xuống, Lăng Phi Dương dứt khoát thả hắn ngã ‘rầm’ trên mặt đất. May mà bùn đất trong sân tương đối xốp, hẳn là không đau lắm.

"Đây là sao . . ." Mặc Sĩ Thần mở to hai mắt nhìn, bởi vì hắn phát hiện không chỉ cả người mình cứng ngắc, mà bây giờ đầu lưỡi hắn cũng cứng ngắc không thể nói chuyện.

“Là dược tề gây tê, xem ra hiệu quả khá tốt, chỉ chút xíu như vậy đã đánh ngã ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó trả mũi tên lại cho Tiết Tử Hạo, Gia Cát Minh Nguyệt hung ác nói, "Chuột nhắt, sau này mũi tên của ngươi đều bôi dược tề này lên, chỉ cần bị mũi tên đâm trầy da một chút, hừ hừ, mặc ngươi làm thịt."

Tiết Tử Hạo kích động nhìn mũi tên trên tay, lại nhìn Mặc Sĩ Thần đang nằm trên mặt đất trừng mắt bất động, chỉ một chút xíu thuốc như vậy lại có thể làm cho Mặc Sĩ Thần hoàn toàn không nhúc nhích được. Tiết Tử Hạo đương nhiên biết rõ thuốc gây tê này lợi hại đến mức nào. Tiết Tử Hạo ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua, hắn biết, bởi vì chuyện lần trước cho nên Gia Cát Minh Nguyệt mới cố ý luyện chế loại dược thủy này cho hắn.

"Phi Dương, mang đồ cất đi." Gia Cát Minh Nguyệt cầm đồ ăn Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo mua đưa cho Lăng Phi Pương, Lăng Phi Dương nghe lời nhận lấy, đi vào nhà.

"Chuột nhắt, cho ta xem cây cung của ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt thò tay ra.

Tiết Tử Hạo lấy trường cung trên lưng xuống, đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận quan sát một phen, nói: "Thuật luyện kim của ta còn thấp, chờ ta giỏi lên, ta có thể gia công trường cung của ngươi một chút." Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra một mũi tên, mắc vào cây cung, nhắm ngay bức tường mà bắn. Dùng sức bắn ra, mũi tên kia cuối cùng cũng bay đến giữa bức tường, đầu mũi tên hơi chạm vào tường một chút, sau đó hoa lệ lệ rớt xuống. Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, bắn ra một mũi tên khác, lần này rất tốt, tên bay thẳng qua đầu tường, bay đến trong viện của Lăng Phi Dương rồi đi.

Mặc Sĩ Thần nằm trên mặt đất, muốn cười lại cười không nổi. Mặt cũng cứng ngắc rồi, còn cười cái rắm. Tiết Tử Hạo cũng muốn cười, thế nhưng không dám cười.

Gia Cát Minh Nguyệt hừ một tiếng, đem trường cung trả lại cho Tiết Tử Hạo, xem ra nàng thật sự không làm Cung Tiễn Thủ được. Vừa quay đầu lại thấy Đoan Mộc Huyên đang bình tĩnh nhìn sang bên này, ánh mắt dừng lại ở trường cung trên tay Tiết Tử Hạo, không hề chớp mắt.

"Huyên Huyên, em có muốn tới đây thử xem hay không?" Tiết Tử Hạo mở miệng cười hỏi.

"Em, có thể sao?" Đoan Mộc Huyên rất bối rối, cũng rất kích động.

"Được mà, đến đây." Tiết Tử Hạo cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Đoan Mộc Huyên. Gia Cát Minh Nguyệt cũng gật gật đầu bảo cô bé lại đây.

Đoan Mộc Huyên do dự một chút, liền đi tới, Tiết Tử Hạo đưa trường cung cho em ấy cầm, sau đó cầm tay hướng dẫn làm sao để bắn tên. Đoan Mộc Huyên hơi hạ thân thể xuống, sau khi tụ lực, ‘vèo’ một cái, bắn ra một mũi tên. Sau tiếng xé gió bén nhọn, mũi tên mạnh mẽ cắm vào trên tường, đuôi tên khẽ rung. Một màn này, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt há hốc.

"Huyên Huyên, em rất có thiên phú!" Tiết Tử Hạo ngạc nhiên kêu lên, "Thật không nghĩ tới, em so với. . ." Tiết Tử Hạo thấy Gia Cát Minh Nguyệt bên cạnh đã xanh mặt, sáng suốt nuốt xuống câu nói phía sau.

"Vậy sau này ngươi rảnh rỗi thì đến dạy Huyên Huyên bắn tên đi." Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Tiết Tử Hạo, ra lệnh.

“Được." Tiết Tử Hạo cười gật đầu.

Đoan Mộc Huyên kích động nắm chặt trường cung, hai mắt sáng long lanh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo, giống như có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng, lời ra đến miệng, lại không biết nên nói cái gì. Chỉ là hai mắt rưng rưng, có thể gặp được Gia Cát Minh Nguyệt, là phúc của kiếp này.

Sau đó vài người ngồi trong sân uống trà, ăn điểm tâm, chơi cờ, không nhìn Mặc Sĩ Thần đang nằm trên đất ngắm mây trời. Mãi đến buổi trưa, Mặc Sĩ Thần mới cảm thấy thân thể dần dần có thể cử động.

"Có tác dụng trong thời gian thật dài, thật là lợi hại." Tiết Tử Hạo sợ hãi than.

"Đó là đương nhiên." Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý ngẩng đầu.

Mặc Sĩ Thần đứng một bên, trong lòng ấm ức chảy thành sông. Béo thì sẽ bị khinh bỉ như thế? Thịt nhiều sẽ bị dùng làm chuột bạch, trời cao ơi đất rộng ơi, thiên lý ở đâu hả? Đương nhiên, lời này chỉ có thể kêu to trong lòng một chút, hắn vẫn không dám rống ra bên ngoài.

Từ đó về sau, Tiết Tử Hạo có thêm một nhiệm vụ, mỗi ngày sau khi tan học lại đến dạy Đoan Mộc Huyên bắn cung. Đoan Mộc Huyên thiên phú cao, lại chịu nỗ lực học tập, là học sinh chăm chỉ mà lão sư nào gặp được cũng sẽ yêu thích. Cho nên Tiết Tử Hạo càng thêm tận hết khả năng tự mình dạy dỗ cho Đoan Mộc Huyên tất cả.

"Ta đi mua một ít đùi gà, các ngươi tiếp tục nha." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Tiết Tử Hạo đang dạy Đoan Mộc Huyên.

"Ừ. Tiện thể mua con gà nướng." Tiết Tử Hạo chép chép miệng.

"Được." Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, đồng ý, rồi đi ra cửa. Mặc Sĩ Thần gần đây đều đang bận rộn chuyện gia tộc, Lăng Phi Dương đang ở trong viện nỗ lực luyện kiếm.

Gia Cát Minh Nguyệt ra cửa, ngoài đường vẫn là một bầu không khí xơ xác tiêu điều, chuyện La Kiêu làm cho thành chủ rất lo lắng. Cho nên, thành Thương Phong vẫn còn duy trì cảnh giác.

Tầm Long sơn mạch mênh mông bát ngát, trong đó kỳ hoa dị thảo trân cầm kỳ thú nhiều vô kể, có thể coi là một bảo tàng khổng lồ, từ xưa tới nay chính là thiên đường của mạo hiểm giả và tầm bảo giả. Mà thành Thương Phong chính là cửa ngõ ra vào sơn mạch, dựa vào *địa lợi (ưu thế về địa lý), cũng trở thành nơi hậu phương cho bọn họ, cho nên việc kinh doanh tửu lâu nhà hàng cũng mang lại lợi nhuận không tệ.

Mấy ngày nay, bởi thành vệ quân và phòng vệ quân được tạm thời điều động từ những thành thị khác để tiến vào Tầm Long sơn mạch lùng bắt la kiêu trên quy mô lớn, những người mạo hiểm tầm bảo bị nghiêm lệnh cấm đi vào sơn mạch, không thể làm gì khác hơn là lưu lại trong thành Thương Phong, Vì vậy việc buôn bán của các đại tửu lâu lại càng thêm phát đạt.

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đi vào tửu lâu, chỉ thấy tiếng người ồn ào, cánh tìm mãi cũng không còn chỗ trống nào. Có điều nàng cũng chỉ đến mua đồ rồi đi luôn. Đang lúc nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn cho nàng, ngoài cửa có mấy nam tử mặc đồ đen bước vào. Một gã thanh niên nhìn như gầy yếu, đầu tóc rối bời một tay túm cổ áo tên phục vụ, dễ dàng nâng hắn lên, nói, "Phòng ngăn tốt nhất, rượu và thức ăn ngon nhất, động tác phải nhanh!"

"Khách quan, thật sự ngại quá, ngày hôm nay quá nhiều người ngồi, nếu không ta tìm một chỗ mời mấy vị ngồi tạm trước đã, có bàn trống ta lập tức sắp xếp cho ngài." Mấy ngày nay nhân viên phục vụ đã gặp không ít tình huống giống như thế này, lời nói thốt ra vô cùng trôi chảy.

"Không còn chỗ sao? Vậy ta tự tìm?" Người thanh niên đầu tóc rối bời cười hắc hắc, khoát tay ném phục vụ ra ngoài, thực sự chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đoán được, vóc người hắn trông có vẻ gầy yếu, thế mà sức lực lại lớn như vậy.

Phục vụ bàn kia bị ném bay về phía sau không thể khống chế, ‘phịch’ một tiếng đụng vào tường, đặt mông ngồi dưới đất.

"Mẹ nó, ngươi cứ tìm được chỗ ngồi đi, xem ta có nhổ nước miếng vào đồ ăn của ngươi không!" Phục vụ xì một tiếng khinh miệt, ác độc mắng thầm vài tiếng, nhưng một câu cũng không dám nói ra ngoài.

Lúc này, mấy tên hắc y nhân kia đã đi tới trước một cái bàn."Hai người chiếm bàn lớn như vậy, các ngươi có thể ăn bao nhiêu?" Người thanh niên tóc rối vừa nhìn hai người đang dùng cơm vừa khinh miệt nói.

"Mắc mớ gì tới ngươi, đại gia ta thích chiếm nhiều chỗ thì chiếm nhiều chỗ, cho dù bao hết cả tửu lâu từ trên xuống dưới, cũng không mắc mớ gì tới ngươi!" Một gã đại hán vóc người khôi ngô đứng phắt dậy. Những người dám đến Tầm Long sơn mạch thám hiểm và tầm bảo, thực lực cũng không yếu, mỗi ngày đều quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tất nhiên tính tình cũng không tốt lành gì.

"Cút sang một bên!" Thanh niên tóc rối căn bản không có nhiều lời vô ích, nện luôn một quyền lên mặt của hắn. Đại hán kia lúc đứng dậy kỳ thực cũng đã làm xong tư thế động thủ, thế nhưng đối mặt với một quyền này của thanh niên tóc rối, vậy mà ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trong đầu vừa sinh ra ý niệm né tránh, đầu óc đã ong ong lên, thân thể bay ra ngoài như diều đứt dây, đình trệ khoảng ba giây, mới nặng nề rơi trên mặt đất, há mồm phun ra mấy cái răng đầy máu.

"Muốn chết!" Đại hán tức giận đỏ bừng mặt, đứng lên cố sức lắc đầu khôi phục thanh tỉnh, một tay rút ra khảm đao nặng nề trên lưng.

Đồng bạn của hắn cũng rút trường cung ra, canh giữ ở bên người hắn.

Đại hán rơi xuống đất gây nên động tĩnh quá lớn, khách nhân bàn bên cạnh đều quay đầu sang xem. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhướng mày dựa vào một bên xem náo nhiệt. Chuyện như vậy, mỗi ngày đều trình diễn, không có gì lạ.

"Mạc *đại cá tử, chém chết hắn!" Một gã kiếm sĩ quen biết hắn đứng ở rất xa cố gắng gào to lên. Những thám hiểm giả hầu hết đều quen biết nhau, cho dù không biết, cùng nhau lưu lại mấy ngày ở thành Thương Phong thì cũng nhận thức được chút ít. Tên cao to trước mắt này tên là Mạc Viễn, đã có thực lực của Cao Cấp Kiếm Sĩ đỉnh, hơn nữa trời sinh lực lượng kinh người, trong tất cả các đội ngũ thám hiểm giả, cũng là người có năng lực hàng đầu.

*đại cá tử : người cao to, chắc là biệt danh của chú họ Mạc kia đi

"Nếu như ngươi dám động thủ, ta sẽ bóp chết ngươi." Tên tóc rối kia chậm rãi đưa tay ra, bàn tay hơi hé, chỉ vào Mạc Viễn đang cầm thanh khảm đao to kia, đạm mạc nói, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng quét ngang toàn trường. Một luồng sát khí vô hình từ trên người hắn chậm rãi tỏa ra ngoài, không khí trong đại sảnh thoáng cái trở nên lạnh lẽo. Ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm thấy trên người phát lạnh. Sát khí thật manh!

Thám hiểm giả ở đây hầu hết đều đã trải qua những ngày tháng liếm máu trên đao, có mấy ai chưa từng thấy máu tanh? Đối với sát khí này, bọn họ là quen thuộc nhất, chỉ là..."Tại sao có thể có sát ý mạnh như vậy, tiểu tử này rốt cuộc là làm gì?" Trong khoảng thời gian ngắn, các thám hiểm giả sinh lòng lo sợ, cũng không dám nhìn tên thanh niên tóc rối này nữa, tên kiếm sĩ vừa nãy kêu gào càng trốn sâu vào đoàn người, không dám ló mặt ra.

Dưới cái nhìn soi mói của thanh niên kia, Mạc Viễn sợ hãi trong lòng, tay cầm đao bất giác hơi run. Lựa chọn giữa tự tôn và sinh mạng, nội tâm giãy dụa một lúc lâu, sau đó chật vật thu cây khảm đao lại.

"Xem như ngươi lợi hại, sau này tính sổ với ngươi." Mạc Viễn sức lực không đủ, tung một câu hung ác, dẫn đồng bạn rời khỏi tửu lâu.

"Hừ, sau này gặp lại ta sẽ giết ngươi." Thanh niên tóc rối nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Mạc Viễn nghe được, dưới chân lảo đảo, bước nhanh hơn.

"Mang thức ăn lên, đồ ăn tốt nhất, rượu tốt nhất!" Thanh niên tóc rối bời ngông nghênh ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn người khác.

Ngay cả Mạc Viễn cũng không dám ra tay, những người khác đương nhiên không có can đảm này, càng không cần thiết, mọi người rất ăn ý cùng nhau quay đầu lại, tập trung ăn cơm, có điều trong đại sảnh bỗng trở nên trầm tĩnh.

"Tiểu Đinh, chớ quên chúng ta đi ra ngoài là để tìm hiểu tin tức, tận lực không gây chuyện." Uống một chút rượu, một gã nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh thanh niên tóc rối mở miệng dạy dỗ. Trên vai hắn có một ma sủng loại nhím đang nằm, mũi hồng rất lớn cực kỳ dụ dỗ người khác chú ý, thỉnh thoảng đưa mũi hồng ngửi đông ngửi tây, dáng dấp vô cùng khả ái.

"Đã biết, Thú Nha, chẳng qua chỉ là một đám mạo hiểm giả vô dụng mà thôi, không việc gì phải lo lắng." Thanh niên tóc rối *bất dĩ vi nhiên nói.

*bất vĩ di nhiên : xem thường, không cho là đúng

"Đó là ngươi không gặp phải đối thủ lợi hại thôi, bằng không với tính tình này của ngươi, không biết đã chết bao nhiêu lần." Thú nha ý tứ sâu xa nói ra.

"Hì hì, có Tiêu đường chủ thì còn có đối thủ lợi hại gì mà phải sợ, cái kiếm sĩ họ Liễu kia chẳng phải cũng. . ." Tiểu Đinh đường hoàng cười nói.

"Tiểu Đinh!" Thú Nha lập tức quát bảo Tiểu Đinh ngưng lại, khẩn trương( vội vã, căng thẳng) nhìn bốn phía một chút, thấy không có ai chú ý bọn họ, lúc này mới hơi yên lòng, thấp giọng, giống như đang dạy dỗ Tiểu Đinh. Tiểu Đinh hơi ấm ức, gật đầu.

Gia Cát Minh Nguyệt lại biến sắc, nàng cúi đầu che giấu tâm tình của chính mình, trong lòng kinh ngạc. Hai người này, chính là những người truy sát La Kiêu khi đó! Hơn nữa Liễu Đông Vọng, chính là do bọn họ giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.