Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 9: Quản lý mới




Ngày kế,CốcVũ cùng An Cẩm Hiên đứng ở vườn ươm giống, người lớn vội đi đưa gì đó, khắp nơi tràn đầy không khí vui sướng, so với giao thừa còn náo nhiệt hơn ba phần.

LúcCốcVũ và An Cẩm Hiên đi ngang qua thôn, trùng hợp gặp tứ thẩm Trần thị vừa giặt quần áo xong, nàng hơi cười nói: "CốcVũ, nghe nói ngươi muốn đi trấn trên làm nữ tiên sinh?"

CốcVũ nhất thời không biết trả lời thế nào, nghĩ có thể là Nhị bá, Nhị bá mẫu cao hứng, nghĩ là việc vui nên nói ra, vì thế cũng cười nói: "Tứ thẩm, nơi nào là tiên sinh, chỉ là bái sư phụ thôi."

Nói xong, nàng không muốn trì hoãn, cùng An Cẩm Hiên dứt khoát vòng quanh bờ sông đi lên phía trên.

Ánh mắt Trần thị nhìn sang bọn họ bên kia, nói với một nàng dâu vừa gả tới: "Ngươi nhìn một chút, mẹ ta kể thật không sai, chúng ta cũng không nhờ vả được chút gì, còn che đậy, không phải chỉ là bái sư phụ thôi sao, có học thành hay không còn là chuyện khác, ta coi tính tình nha đầu kia khó dạy, chỉ sợ đến lúc đó học không tốt, việc nhà cũng không thể làm, về sau khó gả."

CốcVũ mặc kệ Trần thị nói như thế nào, trong lòng biếtnàng xấu miệng, tâm lại không quá xấu, dù sao cùng sinh hoạt ở thôn trang, cuộc sống khổ cực, hơn nữa lúc chưa gả đi, nương cùng tẩu tử cũng như vậy, tự nhiên học theo

Dù sao hiện tại đã ở riêng, không cần cúi đầu ngẩng đầu gặp phải, không chấp nhất.

Hai người rất nhanh đến vườn ươm giống,CốcVũ cùng An Cẩm Hiên thương lượng chuyện chiết cây, chuyện này khá quen thuộc với nàng, không chỉ thấy một lần, vì thế nàng dùng dao của An Cẩm Hiên, đem một đầu của cây trong rừng, lưu loát chém xuống, một bên còn giảng giải, "Cẩm Hiên ca, ngươi xem phài làm như vậy, mặt chiết nối phải bằng phẳng bóng loáng, ở bên mặt này cắt một chút vỏ bên ngoài, ghép cành mới vào, đem bùn nhão đắp quanh rồi dùng vải bao lại, đến lúc đó sẽ sống, chờ cây mới mọc ra, bên dưới cây to nếu nẩy mầm liền nhổ đi."

An Cẩm Hiên thấyCốcVũ nghiêm trang nói, ngoại trừ lúc tước cây chặt cành tay lưu loát một chút, những động tác khác không thuần thục, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, có chút buồn cười, phải nhúng tay vào.

CốcVũ cũng xấu hổ, tuy mình đã từng thấy phụ thân làm, nhưng chưa từng tự tay làm qua, thấy An Cẩm Hiên làm gọn gàng, nhưng nhánh cây mới gắn vào thân cây cũ, không có cách nào hoàn toàn thiếp hợp, nếu không thiếp hợp cùng nhau, sao cây chủ có thể vận chuyển dinh dưỡng cho nhánh cây mới, sao nẩy mầm đây?

Cuối cùng theo chủ ý của An Cẩm Hiên, một đầu của nhánh cây mới tước nhọn, như vậy tốt hơn nhiều.

Hai người thấy làm không sai biệt lắm, nghĩ có thể đặt ở hậu viện luyện tập, sau đó là cùng Lí Đắc Tuyền đi chọn cành thần tiên quả.

Nào ngờ trở về nhà, liền phát hoảng, trong nhà chính bày biện một bao điểm tâm, có mấy cái trứng gà, nhiều thì có nhiều, nhưng vụn vặt hỗn độn, miệng nàng trề ra, "Cha, đưa sư phụ những thứ này không tốt lắm đâu."

Hứa Tần Thị đi tới lắc đầu, "Đâu phải là đồ chúng ta muốn tặng sư phụ, làhươnglân đưa tới, nói là ngươi sẽ đi y quán, đi tới hỏi thăm, về sau nếu có gì không tốt, còn nhờ ngươi lao tâm..."

Lời này vừa nói ra,CốcVũ cảm thấy áp lực như núi, bản thân còn chưa học, sao lại biến thành như vậy, cũng không phải trúng tú tài, "Cha, sao có thể thu mấy thứ này, ta còn chưa có học thành tài, cũng không phải trúng tú tài, vẫn nên trả lại tốt hơn."

Lí Đắc Tuyền và Vương thị cũng khó xử,CốcVũ có tiền đồ bọn họ tự nhiên cao hứng, nhưng đây chỉ là bái sư học nghệ thôi, Lí Đắc Tuyền rõ ràng nhất bất quá, không nhất thiết là vài năm có thể xuất sư, lúc trước hắn học nghề mộc ăn không ít khổ, càng không nói tới chuyện trị bệnh cứu người, ngheCốcVũ nói muốn trả về, hắn có chút dao động.

Hứa Tần Thị không đồng ý, sờ đầuCốcVũ, "Nha đầu, ngươi không biết đâu, ở thôn trang bao nhiêu năm mới có một đại phu, ngươi đi là y quán, so với tú tài hoàn hảo hơn, tú tài về sau cho dù trúng Trạng nguyên, người thôn trang lúc ra ngoài khoe khoang một chút, đại khái là Trạng nguyên lang là người thôn trang chúng ta. Ngươi không biết, người sống qua ngày đoạn tháng, sao lại không có lúc không thoải mái, nếu lúc đó gặp một đại phu lừa tiền lừa bạc, không chừng sẽ bị chết, nhà ai cũng kinh hãi không dậy nổi ép buộc này."

CốcVũ đương nhiên biết ép buộc kia lợi hại, nàng không phải là vừa cùng An Cẩm Hiên diễn qua sao, lần đó tuy là diễn trò, nhưng nếu quá mức thái quá, sẽ không có ngườitin tưởng, nàng sẽ không giống Tế Thế Đường hại người.

Suy nghĩ của nàng bay đi thật xa, nghĩ đến kiếp trước nàng đứng trong phòng bệnh oán trách, vì sao mẫu thân mình luôn không có nửa ngày thời gian ở với mình, hiện tại nàng tựa hồ có chút thấu hiểu.

Hứa Tần Thị lại nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi nghĩ lại, mặc dù ngươi còn chưa học xong, nếu bọn họ bị đau đầu nhức óc, ngươi cũng có thể năn nỉ sư phụ mang về hai bao thuốc, nên xài tiền mọi người tự nhiên sẽ không thể thiếu, không sợ bị lừa tiêu tiền uổng phí. Các ngươi không có nghe nói sao, ngay tại trấn trên chúng ta, sớm hai ngày có một hộ thật thê thảm, đứa trẻ kia do thúc thúc và thẩm nuôi lớn, trên đầu thúc thúc bị thương, đi Tế Thế Đường chữa trị, trong nhà phòng ở cái gì cũng bán, nhưng không có chữa khỏi, đứa nhỏ kia ở trên đường bán mình cứu thúc thúc đâu."

An Cẩm Hiên đang uống nước bên cạnh, liền phốc phun trên đất,CốcVũ khụ khụ hai tiếng, quay đầu liếc mắt một cái, "Cẩm Hiên ca có nghe không, có người như vậy." Trong lòng thầm buồn cười, mình và An Cẩm Hiên diễn thật sự có hiệu quả, xú danh của Tế Thế Đường đã truyền ra, vết thương trên đùi thành vết thương trên đầu, quỳ gối trên đường biến thành bán mình cứu thúc thúc, cứ như vậy truyền đi, không biết về sau sẽ thành phiên bản gì,CốcVũ không lo lắng, chỉ cần thanh danh Tế Thế Đường cứu không được, biến không xong, thì tùy ý bọn họ gia công truyền bá đi, có đôi khi người luôn tin tưởng thứ mình muốn tin.

CốcVũ nhìn thoáng qua bên trong nhà chính, nghe Hứa Tần Thị nói, ai cho, ai tới qua, nhìn kỹ cũng không phải đồ quý giá, đơn giản là một bao điểm tâm, vài cái trứng gà, cũng không tính là chuyện lớn,CốcVũ thở một hơi, thầm nghĩ sau này hoàn lễ cũng được.

Vương thị cũng nghĩ như vậy, "Chờ Linh Nga xuất giá tiệc rượu mời mọi người ăn, nếu chúng ta băn khoăn quà lễ, cũng không muốn giáp mặt trả về, không còn bao nhiêu ngày nữa, hoa mầu bắt đầu tàn rụi, thu hoạch hoa mầu xong bắt đầu làm việc."

Hứa thị có chút lo lắng, "Không có gì, chỉ sợ nương ta lại nghĩ ngợi."

CốcVũ nhớ tới sắc mặt Lí Hà Thị, trong lòng còn giận, ngẩng đầu thấy Lí Đắc Tuyền còn vẻ xấu hổ, có chút không dễ chịu,nếu lúc trước Lí hà Thị không đánh mình, Lí Đắc Tuyền hà tất nói ra những lời kia, đều là người một nhà, lâu lắm rồi hắn cũng không có tới cửa, nghẹn một hơi.

Đại khái Lí Đắc Tuyền cảm thấy, nếu mình cúi đầu trước có nghĩa là mình thừa nhận làm không đúng, cho dù mình không sai, bên kia tự nhiên sẽ có lý của mình. Chuyện này nói dễ nhưng làm khó mà cũng không tiện làm, người thôn trang, qua lại mỗi ngày, cãi nhau náo qua, cũng từng có lần không nói chuyện, trong ngõ nhỏ gặp nhau, hừ một tiếng bước đi, nhưng không qua được mấy tháng, vẫn có một người mở miệng trước, sau lại thân thiện với nhau, như chưa từng xảy ra xích mích.

Chính mắtCốcVũ nhìn thấy chuyện như vậy, tiểu nàng dâu ở bờ sông cãi nhau là chuyện thường có, sau gặp người ta tay dắt tay đi tập hợp, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, mới đầu chậc chậc lấy làm kỳ, sau lại cảm thấy không phải là như vậy sao, ngày dài như vậy, luôn nghẹn khí, chỉ thiệt thân.

Trong lòng nàng bây giờ chỉ có một ý tưởng, nếu Lí Đắc Tuyền cùng bên kia có thể dễ chịu một ít, nàng không sao cả, dù sao bên này là thân nhân của mình, bên kia là thân nhân của thân nhân của mình, không cần phải đối địch.CốcVũ tuy tự thuyết phục mình như vậy, trong lòng lại luôn kỳ quái.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng, "Chính là nơi này."

Chờ tiếng bước chân gần hơn, thanh âm khoa trương truyền đến , "Ôi uy, ta tới, tôn tử ngoan của ta, nãi nãi lâu như vậy không gặp ngươi, đến, nãi nãi ôm "

Không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị, tựa hồ cứng lại, lại bị cái gì quấy bên trong, vang lên tiếng vang không lời.

Lí hà Thị diễn xuất lưu loát, làmCốcVũ không ngờ, phụ nhân đi theo phía sau, trong tay mang theo cái rổ, nói, "Ta nghe nói cháu gái lão tẩu tử sẽ làm nữ tiên sinh, đi qua cho biết nhà trước, ta biết là ở bên cạnh, may là hắn mang theo ta đi qua, cũng không phải là gì, trong nhà vừa trồng đậu phộng, qua tặng một rổ, nhìn trẻ con một phòng, người người đều tốt."

Lí hà Thị thấy cả nhà ngây người, Lí Đắc Tuyền ngồi trên đất, cười mắng: "Đây là Ngũ nãi nãi các ngươi đâu! Trước kia ở với khuê nữ, chưa thấy các ngươi, các ngươi cũng thật là, cũng không có đến hỏi."

Nói chuyện tự nhiên lưu loát,CốcVũ không biết nói gì với các nàng, cũng may Hạ Xuyên ở đây, tiểu tử này không để tâm, ở trong lòng Lí Hà Thị, mỉm cười ngọt ngào, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, không xa lạ Lí Hà Thị, "Ta đã nói tôn tử ta thân với ta, ngươi xem cười thật hăng hái."

Vương thị không tiện nói gì, "Nương, Hạ Xuyên biết ngài thương hắn."

Nghe vậy, Lí hà Thị càng thoải mái, "Ta bên kia chưng bánhcho tôn tử ta, đi, nãi nãi mang Hạ Xuyên đi qua ăn." Ngũ nãi nãi tự nhiên cũng theo đi qua, để lại một rổ đậu phộng trên mặt đất, cho thấy vừa rồi hết thảy không là mơ.

Thấy Lí hà Thị ôm Hạ Xuyên đi, Tiểu Mãn đuổi tới cửa, bị Hứa Tần Thị quát bảo ngưng lại, "Không cần lo lắng, nãi nãi ngươi tới giảng hòa với các ngươi, nàng một bó tuổi to như vậy, các ngươi dù sao cũng phải cho nàng một bậc thềm, sự tình trước kia không cần nhớ trong lòng, a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.