Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 12: Hạnh phúc thoáng qua




Mũi tên nhọn như mưa, đều hướng về nữ tử máu nhuộm giữa sân gào thét mà bay tới. Hách Liên Diệu chỉ cảm thấy trong lòng bất an, dường như có một loại dự cảm thật không lành. Bỗng nhiên, chỉ thấy đỉnh đầu Phong Vô Ýxuất hiện một chiếc gương màu đen, ánh sáng quỷ dị chợt lóe lên, kết giới màu đen lại xuất hiện, đem toàn bộ mũi tên nhọn chặn lại bên ngoài.

"Rầm ~" ở ngoài xung quanh Phong Vô Ý khoảng hai thước, trên đất cắm đầy tên, hình thành một khối sạch sẽ ở giữa. Ánh sáng của ma kính Yên Nguyệt phản xạ dưới ánh mặt trời, hễ mà binh lính bị ánh sáng soi phải sẽ lập tức không rên được một tiếng đã ngã xuống, trên người không có bất kỳ vết thương, cũng đã không còn hơi thở nào.

"Yêu thuật! Yêu thuật! Ma nữ không phải người phàm có thể đánh được!" Nhìn thấy một màn như thế làm cho người ta sợ hãi vô cùng, binh sĩ đều lui về phía sau, mặc cho quan quân như thế nào quát mắng, cũng không có người nào dám bắn tên ra nữa, sợ người tiếp theo bị nguyền rủa chính là mình. Trại Lam vô cùng ngạc nhiên, vốn dĩ binh lực Phạm Thiên cường thịnh, đã biết trước phần thắng rất nhỏ, cho dù có thể đánh lui công kích, cũng phải thương vong nặng nề, không nghĩ tới trên chiến trường, tự nhiên lại phát sinh biến hóa như vậy, chẳng lẽ, đây là Thánh nữ trời trao cho thảo nguyên bọn họ?

Thân hình Phong Vô Ý chợt lóe lên, đã xâm nhập vào trong quân Phạm Thiên. Dường như Ma kính Yên Nguyệt một lần hấp thu rất nhiều linh hồn, cần phải có thời gian tiêu hóa, nhưng năng lực kết giới vẫn không có giải trừ, đao thương kiếm kích vừa đến bên người nàng, giống như đánh lên vách tường không có hình dạng, rốt cuộc thứ gì đi vào được.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu than vang dội khắp trời đất trên thảo nguyên. Trong tay Phong Vô Ý cũng không có binh khí, thậm chí không lôi dây thép ra trong giới chỉ ra, chính là một đôi bàn tay, đi qua chỗ nào, xương cánh tay gãy đứt lìa, máu thịt bay tứ tung. Kết giới có thể ngăn cản công kích, lại không ngăn cách để máu tươi vẩy ra, chỉ một lát sau, toàn thân nàng trên dưới đều bị máu tươi làm cho ướt đẫm, hoàn toàn biến thành một người máu.

"Mau! Bắt lấy nam nhân và con hồ ly kia!" Một tướng quân trong cái khó ló cái khôn hô lớn. Dù sao cũng không biết được nam tử hôn mê kia có phải quốc sư hay không, nếu hắn đã xuất hiện cùng ma nữ, vậy chắc chắn hắn là bạn đồng hành của ma nữ, có lẽ bắt hắn lại làm con tin, có thể uy hiếp khiến cho ma nữ kia ngừng giết chóc.

"Không được làm bọn họ tổn thương!" Hách Liên Diệu nhanh chóng bổ sung một câu. Lập tức vài tên tướng lĩnh mang theo thủ hạ di chuyển nhanh về phía Tiêu Tử Mặc và Vân Triệt. Đối với bọn họ, đi bắt một người đang hôn mê và một con hồ ly, còn tốt hơn chiến đấu với ma nữ đao thương bất nhập đang nổi điên nhiều.
Vân Triệt thấy thế cũng hét lớn, biết là những người kia không đáng chết, nhưng mà. . . . . .lúc này, bản thân Phong Vô Ý hoàn toàn không có ý thức, cũng sẽ không quay đầu cứu người, đáy lòng nàng đang điên cuồng, chỉ không ngừng vang vọng âm thanh: giết giết giết, giết hết toàn bộ sinh linh trước mắt!

"Mau! Bảo vệ người kia." Đúng lúc này, Trại Lam vung tay lên, hạ một mệnh lệnh làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Nhưng mà, dũng sĩ thảo nguyên cũng không bao giờ hoài nghi mệnh lệnh của tộc trưởng, chỉ là hơi sửng sốt một chút, liền xông tới, tạo thành một phòng tuyến đối phó với quân đội Phạm Thiên, hỗn chiến lại diễn ra một lần nữa. Vân Triệt không rõ những người này muốn làm gì, ngẫm nghĩ một chút, hắn ngậm vạt áo Tiêu Tử Mặc, kéo hắn ra khỏi chiến trường, bảo vệ cẩn thận. Hách Liên Diệu nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét, không thể nào nghĩ đến, Trại Lam sẽ đâm hắn một nhát từ phía sau.

Chẳng lẽ hắn không sợ ma nữ kia giết hại binh lính của hắn sao? Phải biết rằng nơi này chính là thảo nguyên, nếu để ma nữ trốn thoát, gặp tai ương đầu tiên không phải là con dân Phạm Thiên! Trại Lam nhìn hắn từ xa, bên môi nở nụ cười lạnh lùng. Ma nữ? Không, chỉ cần có thể giúp hắn thắng lợi, nàng chính là Thánh nữ của thảo nguyên!

Vân Triệt di chuyển loạn xạ xung quanh người Tiêu Tử Mặc, cảnh tượng trước khi xuyên qua khe không gian diễn ra rõ ràng trước mắt hắn, tuy rằng không biết rõ ràng ý nghĩa của việc này, nhưng có một việc hắn nhớ rất rõ ràng, đó là chỉ có Tiêu Tử Mặc, mới có thể giúp Phong Vô Ý tỉnh lại!

Nam tử hôn mê vẫn im lặng, sắc mặt tái nhợt, môi vẫn tím tái như trước, tóc dài và quần áo đều ướt sũng, vốn phải trong trạng thái thật là chật vật, lại làm cho ngược khác cảm nhận được sự an toàn, không tự giác vứt bỏ hết những chuyện vừa xảy ra, từ từ bình tĩnh lại. Vân Triệt lè lưỡi liếm mặt hắn, móng vuốt càng không ngừng vươn thẳng.

Người bên cạnh chiến trường, sớm đã thoát khỏi phạm vi của chiến tranh. Tộc binh của thảo nguyên dưới sự chỉ huy của Trại Lam, rất ăn ý tránh xa chỗ Phong Vô Ý, dùng binh mã Phạm Thiên làm làm lá chắn, không hề tiếp xúc chính diện với Phong Vô Ý. Bọn họ vốn ít người, hơn nữa Phong Vô Ý chỉ giết người xung quanh, cũng không đặc biệt chọn lựa mục tiêu, vì thế thương vong nặng nhất chính là binh lính Phạm Thiên.

"Bệ hạ, tiếp tục như vậy không được!" Một tướng quân trên người đẫm máu đi đến trước ngựa Hách Liên Diệu. Hách Liên Diệu cắn chặt hàm răng, hắn biết, chỉ cần mệnh lệnh lui binh bị ban ra, sĩ khí hiện nay, sẽ lập tức bị phá vỡ thành trăm mảnh, đến lúc đó mà Trại Lam lại đánh lén mà nói thì.......chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt. Nhưng mà. . . . . . nếu còn tiếp tục giằng co nữa, vẫn là bất lợi đối với bản thân.

"Bệ hạ!" Tướng quân kia lại lên tiếng. Ngay tại thời điểm Hách Liên Diệu do dự, bên cạnh chiến trường đột nhiên xông đến một luồng ánh sáng màu xanh, nó chói mắt đến cả ánh mặt trời cũng bị áp chế xuống. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra ánh sáng màu xanh, chính là ngực Tiêu Tử Mặc! Dường như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều mơ hồ nghe thấy âm thanh rồng gầm.

【 Chủ nhân, chủ nhân! Tỉnh lại! 】 Bích Linh chui ra từ cổ tay áo Tiêu Tử Mặc, bò lên lồng ngực của hắn.

【. . . . . . Tỉnh, tỉnh lại! 】 Một giọng nói thê lương xa xưa từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ vang lên, dường như là lời kêu gọi đến từ ngàn vạn năm trước. Tiêu Tử Mặc chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt làm cho hắn nhịn không được mà đóng mắt lại một chút, sau đó lại mở. Trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, mùi cỏ xanh.
Bọn họ. . . . . . đã rời khỏi thiên khí chi đảo rồi sao? Đây cũng là chỗ nào? Không phải ở trên thuyền, cũng không có gió biển, không khí khô ráo, không phải là hải đảo, hình như là giống khí hậu đất liền. Bản thân, chẳng lẽ là đã hôn mê lâu rồi sao?

"Này này, nhanh chóng dậy đi ngăn cản nữ nhân đang nổi điên kia đi!" Vân Triệt vui mừng nhảy lên trên người hắn. Nữ nhân nổi điên? Tiêu Tử Mặc không hiểu gì, suy nghĩ dần dần rõ ràng, âm thanh xung quanh cũng bắt đầu lọt vào tai. Chiến trường! Ý nghĩ này làm cho mồ hôi lạnh của hắn lập tức chảy ròng ròng, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

【 Tiểu tử, ngươi rốt cục đã tỉnh? Ngươi còn không nhanh đi gọi ý thức của nha đầu kia trở về đi! 】 Thanh Long thở phào một hơi. Tiêu Tử Mặc giật mình, sờ ngực mình, chủy thủ Thương Lãng. . . . . . Tại sao lại ở trong lòng hắn? Phong Vô Ý đâu? Theo bản năng hắn ngẩng lên đầu, mà đập vào mắt là cảnh tượng làm cho cả người hắn cứng ngắc, giống như bị một chậu nước đá dội vào đầu, lạnh buốt đến đáy lòng. . . . . .

"Vô Ý!" Tiêu Tử Mặc hô to một tiếng. Tiếng hô giống như có ý thức, xuyên qua toàn bộ chiến trường, làm mọi người nghe được không kiềm chế nổi mà dừng lại động tác đang làm. Là tình cảm như thế nào, mới có thể phát ra tiếng hô như thế? Đó không phải một cái tên, mà giống như là. . . . . . dùng máu trong lòng mình, chậm rãi vẽ lên một bức tranh. Động tác của Phong Vô Ý dừng lại một chút, màu đỏ của máu trong mắt dường như nhạt đi một ít. Ma kính Yên Nguyệt trôi nổi trên đỉnh đầu run lên một chút, phát ra luồng ánh sáng yêu dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.