Thương Hải

Chương 50: A Nhan, mang anh về nhà đi




Trong phòng ngủ của Clark, Amy mặc áo ngủ nằm trên giường nghe anh kể lại sự tình câu chuyện đã diễn ra, vì bị bệnh, hơn nữa có phần bị ám ảnh bởi phòng tắm trong căn hộ của mình, mấy ngày nay cô vẫn ở lại nhà của Clark.

Amy mới khỏi bệnh gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn có phần non nớt trẻ con vốn dĩ khỏe mạnh hồng hào thoắt cái đã biến thành cằm nhọn gầy gò, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, Clark nhìn mà đau lòng không thôi.

Có điều chính Amy thật ra lại vui vẻ khi thấy mình gầy đi.

“Philips nhờ anh giúp nó xin lỗi em, bọn chúng không ngờ sẽ khiến người khác sợ hãi như vậy.” Trẻ con đùa nghịch luôn chẳng hề nghĩ đến hậu quả, đám nhóc đó cho dù thông minh hơn nữa cũng không tránh khỏi điều đó – xem trong số tiền chuộc mà bọn chúng đòi hỏi vậy mà lại có mấy trăm kí lô kẹo QQ là có thể hiểu. (ko biết loại kẹo này là kẹo gì nữa. >.

“Chỉ em tha thứ thì có ích gì, người bị dọa đến bệnh cũng chẳng phải mình em.” Amy bĩu môi, lần này người bị dọa thật đúng là không ít, có người khi đang tắm thì bị dòng nước màu đỏ trút đó thẳng vào người, không bị dọa chết khiếp mới là lạ.

“Cho nên cậu ta sẽ đến từng nhà xin lỗi.” Clark nói, đối với chuyện này anh cũng rất tức giận, nhưng đối phương chỉ là những đứa trẻ, anh làm thế nào với bọn chúng được chứ.

“Thế mới coi như là có thành ý.” Amy gật đầu, sau đó đưa ra một vấn đề thắc mắc trong lòng đã lâu: “Ban nãy anh nói bọn chúng đã điều chỉnh lại nước thuốc thông minh?”

“Ừ, có điều đã tiêu hủy hết rồi, Philips đã nhận lời sẽ không đụng đến thứ đó nữa. Hơn nữa không có tác dụng của thuốc, bọn chúng cũng không thể nào chế tạo ra nó được.”

“Vậy anh biết tác dụng của thuốc sau khi điều chỉnh lại sẽ thế nào không?” Amy dựa vào đầu giường, cầm cốc nước lên uống.

“Uhm, dường như là không có tác dụng phụ gì, cũng không gây ra ảnh hưởng gì đối với não bộ.”

“Vậy thời hạn hiệu lực của nó thì sao?” Amy nghiêng đầu nhìn Clark đang gọt táo cho mình.

“Hả? Là sao?” Clark không hiểu rõ ý cô lắm, nhìn cô thắc mắc.

“Thời gian thuốc phát huy tác dụng đó, nếu thằng bé có thể khiến loại thuốc có tác dụng phụ lớn như vậy biển đổi thành không có tác dụng phụ, vậy liệu có thể thay đổi cả thời hạn sử dụng ngắn ngủi của nó hay không?” Amy đưa ra quan điểm của mình, trước kia khi xem phim đến đoạn này, cô vẫn luôn thấy nghi ngờ, không thể không nói người ở thế giới này thật sự rất đơn thuần, nếu không những thứ kỳ lạ hiếm thấy mà uy lực lại to lớn sao có thể dễ dàng bị tiêu hủy như vậy? Sợ là chính phủ sẽ huy động lực lượng của mình đoạt lấy trước để có thể tăng thực lực sáng chế của nước mình ấy chứ. “Từ một ngày thành một tháng, hoặc là lâu hơn nữa?”

Clark cũng không nghĩ đến vấn đề này, hiện giờ nghe cô nhắc đến, anh cũng thấy có thể có khả năng này: “Có lẽ là có thể.”

“Vậy, khi nào rảnh anh đi xem bọn chúng nhiều một chút, trẻ con còn chưa phát triển ổn định, có điều gì không tốt sẽ rất dễ bị phát triển thành lệch lạc.”

“Ừ, anh biết rồi, em ấy, cứ thích lo lắng.” Clark bổ quả táo đã gọt hết vỏ thành miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Amy.

“Nếu như đổi thành người khác, anh xem em quản hay không.” Amy rất kiêu ngạo hất hất chiếc cằm thon.

“Rồi, biết em quan tâm anh.” Clark yêu chiều vuốt vuốt hai má chẳng có mấy thịt của cô.

“Á, anh còn chưa rửa tay mà, dấp da dấp dính đừng có sờ loạn chứ.” Amy đập tay anh ra, cầm khăn tay thấm nước lau lau lên mặt.

“Ack, anh quên mất.” Clark thu tay lại, vốn định đẩy đẩy kính mắt, lại nghĩ đến lời Amy vừa nói, liền bỏ qua động tác này, “Bác sĩ nói ngày mai em có thể xuống giường rồi, anh đưa em đi chơi nhé?”

“Hay đấy, đi đâu ạ? Rõ ràng là em sớm đã có thể rời khỏi giường, là anh không có cho em xuống đấy chứ.”

“Về nhà của anh thì sao? Được chứ?” Clark cười, anh thừa nhận đúng là mình đang muốn trêu chọc cô.

“Về nhà anh? Gặp bố mẹ anh?”

“Cũng thêm lý do này nữa, anh đã gặp anh trai em rồi, em đương nhiên cũng phải gặp bố mẹ anh đúng không? Bọn họ bình thường vẫn hay nhắc đến em đấy. Hơn nữa cuối tuần thị trấn vừa dịp có lễ hội Ngô, rất vui vẻ.” Clark nói, không chút giấu diếm ý đồ của mình, “Anh muốn em biết rõ hơn về cuộc sống của anh.”

Ở nông thôn à?… Amy có chút hoài niệm, kiếp trước cô cũng xuất thân từ nông thôn, không biết quê Clark sẽ như thế nào nhỉ? Có đẹp như nhà của Jenny không? Có điều… “Anh có thời gian à?” Từ giờ đến cuối tuần còn những bốn năm ngày nữa.

“Anh đã nói với tổng biên tập khi trở về sẽ tăng ca bù lại.” Clark nở nụ cười, biết Amy đã đồng ý đi cùng anh.

“Vậy thì chúng ta đi thôi, em nói với anh trai một tiếng đã, lần này chỉ có em và anh đi cùng nhau thôi.” Amy có chút căng thẳng cũng có chút mong chờ, gặp bố mẹ à? Điều này chứng tỏ quan hệ của bọn họ cả hai bên đều nhận thức.

“Ừ.”

Kế hoạch chuyến đi hai người của Amy rốt cuộc không thành công, công tước Gloucester lo lắng Clark gây ra hành vi gì không đứng đắn, phái đội trưởng đội bảo vệ đi theo bọn họ, còn lại những người khác thật ra được rảnh rỗi hơn nhiều, từ khi biết thân phận thật sự của Clark, đội bảo vệ hơn phân nửa đều bị Gloucester sai đi làm nhiệm vị khác, chỉ có đến phiên bọn họ bảo vệ mới có thể ở bên cạnh Amy.

Clark thuê một chiếc xe Jeep, Amy chuẩn bị mấy bộ quần áo để thay đổi cùng một ít đồ dùng cần thiết, ôm theo Bakersfield lên xe cùng Clark đi về thị trấn, vốn hai người định để Bernie đi cùng xe, nhưng Bernie kiên quyết tự lái xe của mình, anh ta cũng không muốn quấy rầy đến cặp tình nhân đang yêu nhau.

“Còn kẹt xe đến khi nào nữa?” Amy ló đầu từ trong xe nhìn ra, nhìn phía trước là một hàng xe dài, nhìn không thấy điểm đầu, hiện giờ là mùa thu hoạch, những chiếc xe đó hầu như đều là xe bốc xếp vận tải lương thực.

“Kiên nhẫn chút chứ cô bé của anh.” Clark kéo cô ngồi ngay ngắn lại, “Chúng ta có lẽ còn phải chờ lâu đấy, em sốt ruột quá sẽ không dễ chịu đâu.”

“Nếu Bernie không đi cùng, anh mang theo em bay thẳng về thì tiện bao nhiêu.” Amy ôm Bakersfield, giữ nó đang lộn xộn không muốn ngồi yên.

“Tuy anh cũng thích vậy hơn, nhưng em vừa ốm dậy, hứng gió không tốt đâu.” Clark nhìn Bakersfield, “Anh nghĩ nó đang muốn đi vệ sinh đấy.”

“Hả, ôi, em mang nó đi ngay đây.” Amy hoảng lên, ôm Bakersfield xuống xe, cô chẳng muốn bị biến thành nhà vệ sinh của cún đâu.

Chờ Bakersfield giải quyết xong nhu cầu, Amy trở lại xe, nhìn thấy hàng xe dài phía trước tựa hồ như chẳng chút thay đổi nào, cũng chỉ có thể từ từ mà chờ vậy.

Mất thời gian gấp đôi so với dự định, hai người cuối cùng cũng về đến thị trấn.

So với Metropolis phồn hoa đông đúc, thị trấn nhỏ yên tĩnh hơn nhiều, ở đây dân số thưa thớt, đất nông nghiệp lại rất rộng.

“Chúng ta không ở trong phố, nông trại của bố anh ở bên ngoài thị trấn.”

Amy nghiêng đầu nhìn ngã tư đường bên ngoài, tuy rằng đường phố ở đây không tính là dài, nhưng các cửa tiệm cũng không thiếu, mọi người qua lại đều là sắc mặt tươi cười, có vẻ như đều rất hài lòng. “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Clark nhìn theo hướng Amy chỉ, đó là một bãi đất trống, rất nhiều người đang bận rộn. “Họ đang chuẩn bị cho lễ hội Ngô cuối tuần, chính là sự kiện mỗi năm một lần mà anh đã nói với em đấy.”

“Ồ.” Amy có chút mong chờ, cô nhìn thấy nhiều thứ trông rất thú vị, khi xe đã chạy khỏi đó, cô vẫn còn nhìn lại điểm nhỏ đang xa dần kia mãi.

Người ở thị trấn đều có đất đai của mình, đất của gia đình nhà Kent cũng là từ nhiều đời trước truyền lại, mà thị trấn sau này mới được lập ra, nên từ thị trấn về nhà họ cũng phải đi thêm một quãng đường, khi Clark dừng xe lại ở trước trang trại, mặt trời đã hơi ngả về tây.

“Clark, là con đã về sao?” Tiếng một người phụ nữ đã có tuổi từ trong nhà truyền đến, sau đó là cửa lớn nông trại được mở ra.

“Mẹ, là con đây.” Clark nhảy xuống, giúp Amy mở cửa xe.

Amy thấy một người phụ nữ lớn tuổi dáng người nhỏ nhắn đi từ trong nhà ra, bà rất gầy, nhưng nhìn rất nhã nhặn, hai mắt đeo kính khi nhìn thấy cô, dường như hơi sáng lên: “Bố mẹ vốn định vào thị trấn đón con, nhưng con cũng biết hiện giờ trang trại bận rộn nhiều việc, bố con dời chân không nổi. Còn cô bé này là Amy phải không?”

Amy ôm Bakersfield, ngượng ngùng nhìn bà cười, trời ạ, ánh mắt của mẹ Clark lợi hại thật, “Chào bác ạ, thưa bác Ken!”

“Ờ, cứ gọi bác là Martha thôi, tuy rằng bác muốn con gọi là mẹ hơn.” Martha đánh giá Amy, càng nhìn càng hài lòng, giống như Clark đã nói, cô bé này thật sự giống như một cô búp bê. “Con trông xinh quá.”

“Dạ, cám ơn, bác trông cũng rất đẹp.” Amy phải công nhận là nhiệt tình của Martha khiến cô hơi bị dọa, nhưng cô vẫn gọi một tiếng: “Mẹ ạ.”

Martha vừa lòng, kéo cô đi vào nhà, “Chúng ta vào trò chuyện một chút, trông sắc mặt con không được tốt lắm, nghe Clark nói con vừa mới bị ốm? Xem mặt con gầy quá này.”

“Chỉ là bị sốt bình thường thôi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ.” Amy quay đầu nhìn về phía Clark, cô không quen vừa gặp mặt một người đã thân mật như vậy.

Clark đang gọi Bernie đỗ xe trong sân nhìn cô cười, Amy liền cảm thấy không căng thẳng như cũ nữa.

“Vậy cũng nên tẩm bổ thân mình cho tốt. Biết các con muốn đến, mẹ đã chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn ngon đây này.” Martha nói, cuối cùng lại bỏ thêm một câu, “Clark đã nói với mẹ không ít chuyện về con, như là hứng thú, sở thích, ..vv.. Nó hay kể về con lắm.”

“Clark cũng hay nói với con về bố mẹ, con vẫn muốn theo mẹ học tập may vá, con chẳng thạo về mặt kim chỉ này chút nào, mẹ sẽ không ghét con vụng về chứ ạ?”

“Tất nhiên là không rồi, mẹ rất vui vì con cũng có sở thích giống mẹ.” Martha rất vui vẻ, bà ấn Amy ngồi xuống sofa, tự tay đưa tách trà đến, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô. “Hồng trà vừa mới ngâm, có pha thêm chút mật ong.”

Amy vội buông Bakersfield xuống, đỡ lấy tách trà, nhấp một ngụm, “Con rất thích, cám ơn mẹ.”

“Đừng khách khí như vậy, chúng ta về sau là người một nhà mà.” Martha vỗ vỗ cô, cảm thấy cô bé này điều gì cũng tốt có điều hơi gò bó.

“Lần đầu tiên đến làm khách, con hơi hồi hộp ạ.” Amy thành thật nói ra cảm nhận của mình, sau đó nhớ đến quà cô đã chuẩn bị, đứng dậy: “Con mang theo ít quà, là bánh ngọt tự tay con làm, để ở trên xe, giờ con đi lấy.”

“Ồi, con cứ ngồi đây đi, Clark sẽ mang vào.” Martha giữ cô lại, “Bánh trái cây lần trước con gửi rất ngon, mẹ rất mong chờ lần này đấy.”

“Về mặt nấu ăn thì, con vẫn có tự tin ạ.”

“Vậy thì con giúp đỡ mẹ nhé, mẹ đang chuẩn bị làm cơm chiều.” Martha hỏi dò, bà không thể sinh con, có thể tìm thấy và nhận nuôi Clark là một trong những điều may mắn lớn nhất của đời bà, mà hôm nay lại thêm một Amy đáng yêu thế này, bà cảm thấy ước nguyện một đời làm mẹ làm vợ của mình đã có thể viên mãn.

Tuy rằng đây mới chỉ là con dâu tương lai.

“Tất nhiên là được rồi ạ.” Amy cũng không biết Martha đang nghĩ như vậy, nếu không lại phải xấu hổ thêm nữa.

Hai người phụ nữ một già một trẻ cùng dắt tay nhau vào phòng bếp, đến khi Clark vào nhà, chỉ còn nghe thấy từ trong bếp truyền ra tiếng cười, có thể nghe thấy hai người ở cùng rất hợp ý nhau, anh cũng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.