Thương Hải

Chương 41: Bây giờ còn quá sớm




“Anh, anh nói gì vậy?” Amy không thể tin nổi, tuy rằng cô vẫn biết anh trai mình rất thông minh, nhưng không ngờ anh lại có thể vừa gặp đã nhận ra được bộ mặt thật của Clark.

“Xem ra là em biết.” Gloucester nhướn mày.

“Ah, em biết, nhưng mà sao anh lại nhận ra được vậy?” Nếu không có cách nào giấu được, chỉ có thể nhận tội thôi, Amy thẳng thắn thừa nhận quả thực mình biết thân phận kia của Clark.

“Hừ, chỉ bằng chút mánh khóe đó thì lừa được ai chứ, chỉ cần người quen biết sơ sơ với cậu ta thôi cũng có thể nhận ra được.” Gloucester đối với Clark đúng là vô cùng không vừa mắt, chỗ nào có thể dìm hàng được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuy rằng trong mắt anh Clark đích thực là chẳng có chút nào xem được cả.

“Kỳ thực cũng đâu đến nỗi kém vậy ạ, ở đây chưa có ai phát hiện ra điều đó đâu.” Amy nói đỡ cho Clark.

“Vậy chỉ có thể chứng tỏ cậu ta làm người quá thất bại, ngay cả một người quan tâm mình cũng không có.”

Amy cười gượng: “Anh à, đừng nói ác như vậy chứ, anh ấy mới đến thành phố này chưa được bao lâu, hơn nữa cố ý giấu mình, đây cũng là không thể tránh khỏi.” Clark quả thật không kết giao bạn thân bạn tốt gì, trong nguyên tác, ngoài người nhà và Lois Lane, hầu như lúc nào anh cũng đều lẻ loi một mình.

“Em muốn che chở cậu ta thì tùy em, có điều phải cảnh cáo trước, cậu ta có làm gì em cũng đừng có tham dự vào.” Gloucester tuy rằng không vừa ý lắm với thân phận của Clark, nhưng cảm giác của Amy mới là quan trọng nhất, anh không muốn bắt ép em gái phải quyết định rời xa Clark, cho dù tên kia có là một người ngoài hành tinh.

Lần đầu tiên siêu nhân xuất hiện, Gloucester đã tiến hành điều tra phân tích – phân tích xem sự tồn tại của người này có thể ảnh hưởng đến Amy hay không – kết luận cuối cùng là nơi siêu nhân xuất hiện quả thực coi như an toàn, cho nên anh mới không bắt Amy về nước ngay.

Hơn nữa, chỉ cần thân phận siêu nhân của Clark không bị phát hiện, Amy có thể coi như là người an toàn nhất thế giới, ai bảo cô bé có anh chàng người yêu là siêu nhân chứ.

“Em rất biết tự lương sức mình mà, sẽ không chen vào quấy phá gì đâu.” Amy kéo kéo Gloucester làm nũng, dỗ cho Gloucester từ mặt nhăn mày nhíu rốt cuộc cũng thoải mái dễ chịu.

Amy cũng thông minh, đem những sự kiện siêu nhân đã giải quyết thời gian qua mà mình biết kể cho Gloucester nghe, để anh có thể hiểu rõ hơn Clark là người như thế nào, Gloucester nghe xong, cũng dần dà hiểu sâu hơn về Clark, tuy rằng vẫn là nhìn hắn ta không vừa mắt, nhưng cũng cảm thấy người này miễn cưỡng đủ tư cách kết giao với Amy.

Có điều, anh sẽ không khinh địch cứ vậy mà giao bảo bối ra, “Ngày mai anh bay đến thành phố Gotham gặp Bruce Wayne, em có muốn đi cùng không?”

“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi em cái này? Ngày mai em phải lên lớp học rồi.” Amy tuy rằng thật sự rất muốn nhìn thấy người tương lai sẽ là Batman, nhưng chuyện học hành cũng không thể hoãn lại được…

“Anh sẽ giúp em xin phép, không phải em rất có hứng thú với Bruce Wayne sao? Anh mang em đi gặp anh ta chẳng lẽ em không thích? Hơn nữa lẽ nào em không muốn ở bên cạnh anh lâu một chút?” Gloucester lần trước nói chuyện qua điện thoại đã nghe ra Amy cảm thấy hứng thú với Bruce Wayne, e rằng cũng là vì điều bất ngờ ngoài ý muốn gì đó mà cô đã nói lúc trước, vậy nên anh từng cho người điều tra Bruce Wayne, quả nhiên tìm hiểu được không ít chuyện thú vị – khi còn nhỏ cha mẹ bị bắn chết ngay trước mặt hắn, được người quản gia nuôi lớn, sau mười năm cha mẹ qua đời hắn bắt đầu du lịch thế giới, cùng lúc học tập các kỹ năng võ thuật, điều tra, pháp luật lần lượt khắp từ Âu sang Á. Gloucester thế nào cũng không cảm thấy người như vậy sẽ là một kẻ ăn chơi tồi tệ, mà ngược lại, anh cho rằng Bruce Wayne là một thiên tài, hơn nữa còn là một thiên tài đầy bi kịch.

Mà một thiên tài đầy bi kịch như vậy, nếu không trở thành anh hùng diệt trừ tội ác thì nhất định sẽ là một kẻ xấu xa không gì không dám làm, anh rất mong chờ xem người này sẽ lựa chọn điều gì. Gloucester suy nghĩ, khóe môi cong lên một nụ cười bí hiểm.

Amy bị nụ cười của anh trai dọa cho run người, bình thường anh mà cười như vậy chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, “Em tất nhiên là muốn ở bên cạnh anh rồi, anh nói sao sẽ là vậy, thế nên anh gọi điện thoại xin phép ở trường giúp em đi, em đi thông báo cho Clark biết.”

“Ừ.”

Clark thấy Amy sang phòng mình thì rất bất ngờ, “Sao em không ở cùng anh trai?”

“Chúng ta vào rồi nói.” Amy đẩy anh vào trong, đóng cửa lại rồi ngồi xuống sofa, “Phù, anh trai em quả thực là khó đối phó, anh không biết là anh ấy vừa nói với em điều gì đâu!”

“Nói gì vậy?” Clark buồn cười nhìn cử chỉ cường điệu của cô, ngồi xuống bên cạnh.

Amy đột nhiên làm mặt hung dữ nhìn anh: “Nói, chiều nay anh và anh trai em đã làm gì? Sao anh vừa về mà anh ấy đã hỏi em, có biết anh là siêu nhân hay không?”

“Anh ấy biết?!!!” Clark cả kinh nhảy dựng lên, nhất thời quên khống chế sức mạnh, vọt thẳng lên trần nhà, cũng may lực không lớn, đụng vào chỉ khiến cái trần lủng một hố to chứ không bị vỡ tan ra..

Có điều âm thanh vẫn là như trời long đất lở, ngay cả Amy cũng có thể nghe thấy tiếng người ở tầng trên ồn ào, cũng may sau đó không còn tiếng động nào nữa, tầng trên cũng dần dần yên tĩnh lại…

Clark quay xuống Amy cười xấu hổ, chỉ nhận được một cái nhìn khinh bỉ.

“Còn không mau xuống.” Quả nhiên không thể xem thường sức phá hoại của siêu nhân, Amy nhìn anh quay trở lại sofa, lại nhìn cái lỗ to trên trần, vừa đúng kích cỡ một cái đầu, “Đợi lát nữa anh phải sửa lại đi, đừng để người nào nhìn ra cái trần này có vấn đề.”

“Đây là chuyện nhỏ. Anh trai em làm sao lại phát hiện ra anh vậy?” Giờ Clark quan tâm nhất là điều này, sao hai anh em nhà này đều có thể dễ dàng nhìn thấu anh như vậy nhỉ?

“Ai biết được, có điều anh em nói kỹ thuật ngụy trang của anh quá kém.” Amy chế nhạo, “Có điều anh cũng đừng nản vội, em nghĩ kỹ thuật diễn của anh không phải tồi đâu, là anh trai em quá thông minh lại nhớ dai nữa nên mới nhận ra anh.”

“Em đây là đang an ủi hay đả kích anh vậy?”

“Đương nhiên là an ủi rồi, yên tâm đi, anh trai em rất kín miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu.” Nhiều lắm chỉ là lợi dụng một chút ưu thế của anh mà thôi, Amy cười vỗ vỗ đầu anh như vẫn vỗ đầu Bakersfield, “Đúng rồi, em sang đây là muốn nói cho anh biết, ngày mai em sẽ đi cùng anh trai đến thành phố Gotham, có lẽ sẽ ở lại đó một hai ngày.”

“Sao tự nhiên lại muốn đến Gotham vậy?” Chủ đề chuyển quá nhanh, Clark còn chưa kịp thích ứng.

“Đi xem tập đoàn Wayne của Bruce Wayne ạ! Anh trai em muốn tìm người hợp tác, em đi giúp anh ấy giám định một chút, hơn nữa anh em khó có dịp nào đến đây một lần, em đương nhiên là phải ở bên tiếp đón anh ý nhiều chút rồi.” Amy cười tủm tỉm nói.

“Như thế em sẽ không ở bên cạnh anh được?” Clark ghen tị, vì sự coi trọng của Amy đối với Gloucester.

“Vậy cũng phải là anh có thời gian ở bên cạnh em không ấy chứ? Hôm nay nhiều hỏa hoạn như vậy, anh không đi điều tra sao?” Amy hỏi.

“Đương nhiên là phải điều tra rồi. Em nhớ là đi sớm về sớm nhé, nếu không hay là buổi tối anh đến tìm em?” Clark tính thời gian từ đây đến Gotham, nhanh nhất cần nửa giờ, để gặp Amy không thành vấn đề.

“Còn muốn bị anh em “dạy bảo” sao? Anh cứ ở đây lo công việc của anh đi, em sẽ về nhanh thôi.” Amy cũng không muốn anh bày đặt việc đứng đắn không làm, lại chạy xa như vậy đến gặp mình, có điều, hình như trong thời gian diễn ra vụ án phóng hỏa này, bạn trai cô có một đoạn ái tình ướt át gì đó thì phải?

Lập tức Amy trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Clark: “Mấy ngày này em không ở đây, anh cũng đừng có rước nợ đào hoa nào đấy!” Amy biết Clark hiểu tiếng Trung, những ngạn ngữ thành ngữ thế này anh đều hiểu được.

Clark bị Amy trừng đến trong lòng run rẩy, anh lập tức dựng thẳng ngón tay nói: “Anh thề!” Dường như từ khi hẹn hò với Amy, bản thân mình càng ngày càng có triệu chứng “viêm khí quản”, không biết là tốt hay xấu đây.

“Thề rồi thì phải làm được đó, sau này không được trêu chọc người khác, nếu không em sẽ không vui đâu.” Amy nói rồi cười, thuận tiện hôn lên môi Clark một cái, coi như là thưởng cho anh đi.

Clark làm sao bỏ qua được thời cơ thân mật hiếm có thế này, anh giữ lấy đầu Amy trực tiếp gia tăng độ nóng bỏng của nụ hôn, hôn đến lúc cô đầu váng mắt hoa mới không cam lòng buông ra.

Amy nằm trong lòng Clark thở hổn hển nửa ngày mới tỉnh táo lại, nhìn về phía góc tường, ở đó có một cái gương, rất dễ dàng nhận thấy môi mình vừa đỏ vừa sưng lên, nhất thời vừa ngượng vừa giận: “Nhìn chuyện tốt anh làm xem, anh bảo em làm sao về gặp anh trai đây giờ?”

“Xin lỗi.” Clark nhận lỗi chẳng chút thành ý, ngược lại còn có phần đắc ý, hôm nay anh bị Gloucester trút giận không ít, có thể khiến anh ta khó chịu một chút đương nhiên là anh cam tâm tình nguyện.

Amy tức giận đến đấm anh một cái, nhưng lại tự khiến cho tay mình bị nện đau, ôm chặt tay mắt đỏ lên, “Đau quá!”. Ai cũng biết siêu nhân còn được gọi là người đàn ông thép, một cái đấm của cô chẳng khác nào nện vào sắt thép, dĩ nhiên là bị đau.

“Em không sao chứ? Đâu rồi, đưa anh xem nào.” Clark cẩn thận dè dặt nâng tay Amy, quả nhiên là đã hơi sưng đỏ lên, vừa tự trách vừa đau lòng, nhẹ nhàng thổi thổi cho cô, nói: “Sau này đừng đánh anh nữa, nếu không em lại bị đau mất.”

“Anh bắt nạt em!” Amy vốn là bị người nhà cưng chiều đến nhõng nhẽo, nếu không vì linh hồn dung hợp, sợ rằng sẽ trở thành một cô tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, tuy rằng bây giờ tính tình khá ổn, nhưng cái tính chịu không được ủy khuất thì vẫn còn nguyên.

“Là anh sai, anh thổi cho em sẽ không đau nữa.” Clark hít vào không khí hóa thành gió lạnh, nhẹ nhàng thổi lên chỗ tay sưng lên của Amy, Amy chỉ cảm thấy trên tay mát lạnh, quả nhiên không còn đau nữa.

Cô cũng biết mình có phần cáu kỉnh, chớp mắt cố thu về nước mắt sắp trào ra, “Em phải về đây, ở lâu quá anh em sẽ chạy sang tìm mất, anh nhớ giúp em chăm Bakersfield đấy, ngày mai em sẽ đem nó sang cho anh.”

“Đã biết, em cũng đi sớm về sớm, đừng có chơi quá vui mà quên cả trở về.” Clark hôn lên hai má người yêu, “Đêm ngủ ngon nhé.”

“Vâng, chúc anh ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.