Thượng Hải Thượng Hải

Chương 4: Tengo




Hôm sau đi làm, các đồng nghiệp hăng say làm việc, bầu không khí vẫn như mọi ngày, chẳng hề có điềm báo gì là mưa gió lớn sắp xảy ra cả.

Điểm khác biệt duy nhất đó là ông chủ vẫn chưa xuất hiện. Nhân giờ ăn trưa, Nhiếp Lạc Ngôn dò hỏi mới biết, hóa ra ông chủ đi công tác đột xuất.

Thư ký Tiểu Ngọc nói: “Có lẽ phải tới tuần sau mới về được. Haizzz, cuối cùng thì tôi cũng được thoải mái một chút rồi”. Ngữ khí vô cùng mãn nguyện, có thể nhận ra rằng hằng ngày cô ấy đã quen với việc bị đàn áp, nên tuy chỉ được giải phóng trong khoảng thời gian ít ỏi nhưng vẫn cảm thấy vui mừng.

“Tiếc là mình lại chẳng may mắn như cậu”. Chung Hiểu Linh tiếp lời: “Hôm qua người của Trung Khải đề xuất một lô ý kiến về phương án thiết kế tòa văn phòng mới, có điều Tổng giám đốc Hoàng gì gì đó bên bọn họ lại là loại quê mùa một cục, chẳng hiểu gì nhưng vẫn thích khua chân múa tay, mình đoán lão ta chỉ hận một nỗi không thể dùng vàng đúc một gian phòng cho mình để tiện khoe mẽ công ty của lão tài lực hùng hậu, vật liệu kiến trúc xa xỉ đến cỡ nào”. Cô ta gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, rồi nói tiếp: “Càng ngày càng thấy mình không thể giao hảo với người của Tập đoàn Trung Khải, vụ này chắc sẽ là cơ hội thử thách tố chất chuyên nghiệp của mình mất thôi”.

Nhiếp Lạc Ngôn ngồi bên không nhịn nổi cười nói: “Cậu không thể bỏ dở giữa chừng được. Sao cậu không thử nghĩ xem, cậu cũng là nữ thiết kế được Tổng giám đốc Hoàng tín nhiệm, hãnh diện biết bao!”.

Nhắc tới chuyện này, Chung Hiểu Linh càng thêm buồn chán, ban đầu khi ký hợp đồng, đại diện đối tác đã đích thân chỉ định muốn cô phụ trách vụ này, sau này cô hỏi lại duyên cớ thì đáp án đối phương đưa ra lại khiến người ta dở khóc dở cưởi: “Tổng giám đốc Hoàng bên chúng tôi yêu cầu, nhất định phải là một nữ thiết kế”.

Thời điểm đó, toàn bộ nữ thiết kế của công ty người thì đi công tác xa, người thì xin nghỉ, vừa hay còn lại mỗi một mình cô.

“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Chung Hiểu Linh liếc xéo Nhiếp Lạc Ngôn một cái, có cảm giác trong điệu cười của Nhiếp Lạc Ngôn ít nhiều có hàm ý cười trên đau khổ của người khác, cô chỉ vào mấy đồng nghiệp khác ngồi cùng bàn: “Theo như tớ được biết, hạn chót của các cậu cũng sắp đến rồi thì phải, chuỗi ngày tăng ca của các cậu sắp bắt đầu rồi đấy!”.

“Cụt hứng!”

“Này, cậu không thể để bọn mình ăn bữa cơm cho ngon sao?”

“Đổi chủ đề, đổi chủ đề!”

“…”

Sau bữa trưa, Nhiếp Lạc Ngôn và Chung Hiểu Linh cùng lên tầng trên. Mặc dù công ty có quy mô lớn nhưng quan hệ giữa các đồng nghiệp khá hòa hợp và tình bạn giữa hai bọn họ có phần thân thiết hơn cả.

Nhiếp Lạc Ngôn hỏi: “Toàn bộ bản thảo thiết kế của Trung Khải phải làm lại sao?”

Chung Hiểu Linh chán nản than vãn: “Chí ít cũng tới sáu mươi phần trăm”.

“Thế cậu với Kyle không bàn bạc gì với nhau à?”

“Không. Mình vốn tưởng hôm nay anh ấy tới công ty, mà cậu cũng biết rồi đấy, ông chủ của bọn mình luôn coi công ty là nhà, mãi tới ban nãy mình mới biết anh ấy đi công tác đột xuất, không những thế lại còn chẳng tiết lộ chút tin tức nào.”

Thực ra đối với việc này, bản thân Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước đây mỗi khi ông chủ đi xa, giả như mấy ngày không thể về được thì thường thông báo một tiếng với các trưởng phòng.

Không khí ở công ty này luôn thoải mái, bình đẳng, hòa đồng so với các doanh nghiệp và đơn vị khác. Mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đều tốt, cũng chính vì vậy mà hiệu suất công việc rất cao.

Bởi vậy có thể thấy, sự việc lần này hơi bất thường.

Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, nhưng cô không thể không hồi tưởng lại những lời hôm qua Giang Dục Phong nói với mình, hình như giữa ông chủ và anh có mối quan hệ nào đó.

Đương nhiên, trước khi mọi việc sáng tỏ, sự lựa chọn của cô vẫn là im lặng, coi như không biết gì.

Khi sắp tới giờ tan sở, cô nhận được một cú điện thoại lạ. Lúc đầu tưởng đối phương gọi nhầm, bởi cô đã bắt máy hồi lâu mà không có ai đáp lại, chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào từ đầu dây bên kia vọng lại, có chút quen thuộc, hình như là tiếng vận hành của máy móc cỡ lớn, giữa những âm thanh ồn ã đó vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, thực sự rất giống với tiếng ồn nơi công trường.

Cô sợ bỏ lỡ bất kỳ cú điện thoại quan trọng nào liên quan đến công việc, nên vẫn cố nhẫn nại xác nhận lại một lần nữa: “A lô?”.

Lần này mới nghe thấy tiếng đáp lại của đối phương. Người đàn ông đó dường như vừa trả lời vừa đi tới nơi yên tĩnh một chút. “Hi, chào em, còn nhớ anh không?”

Nhiếp Lạc Ngôn từng là thành viên chủ chốt trong ban nhạc của trường nên khả năng nhận biết giọng nói của cô rất tốt, cô lập tức nhớ tới khuôn mặt thư sinh nho nhã tối đó.

“Chào anh!”, cô có chút ngạc nhiên. “Anh là Nghiêm Thành phải không?”

Ra khỏi môi trường ồn ào, âm sắc của Nghiêm Thành vẫn ôn tồn, nhã nhặn như ánh nắng ấm áp le lói giữa mùa đông, anh mỉm cười nói: “Hy vọng em không cảm thấy anh quá đường đột, anh xin số điện thoại của em từ cô Tần bạn em”. Rồi lại hỏi: “Hôm nào đi ăn với anh nhé, được không?”. Anh không hề hỏi cô về chuyện tối qua tại sao lại đột nhiên biến mất, chỉ đưa ra một đề nghị hết sức tự nhiên, cảm giác giống như một lời mời giữa những người bạn khiến người nghe không hề cảm thấy đường đột hay có ý đồ gì khác.

Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một hồi, rồi đáp lại rất tự nhiên: “Được”. Có một câu mà Giang Dục Phong nói đúng, thực ra cô không hề thiếu những lựa chọn khác sau khi chia tay.

Tới hôm đi ăn, cô mới biết lúc nói chuyện điện thoại đúng là Nghiêm Thành đang ở công trường.

“Vì có mấy anh em thân thiết đang làm việc ở đấy nên anh tới thăm họ”, Nghiêm Thành nói, “Cũng chính vì tới đó nên anh mới nhớ ra việc hẹn em đi ăn cơm”.

Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao anh lại nói như vậy?”.

“Chẳng phải em học thiết kế sao?”

Cô nghĩ một lát rồi không kìm nổi liền phá lên cười. “Ồ, nhưng em là nhà thiết kế nội thất, không phải tới quan sát công trường xây dựng.”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Ngồi ở phía đối diện, Nghiêm Thành khẽ đưa hai tay lên cười nói: “Xin lỗi, trong lĩnh vực này anh quả thực là kẻ ngoại đạo, nói sai điều gì em đừng để ý nhé!”.

Cô lập tức đáp lại: “Làm gì có chuyện đó? Hơn nữa, từ trước tới giờ em có thấy ai giỏi giang trong mọi lĩnh vực đâu?”. Cô cầm quai ấm trà, động tác vô tư nhưng giọng nói rất chân thành: “Thực ra, em rất ngưỡng mộ và khâm phục nghề của anh”.

Mắt Nghiêm Thành lấp lánh: “Thế à?’.

“Luật sư nổi tiếng, dùng trí tuệ của mình để đứng trong tòa án tranh cãi một cách trôi chảy, thật oai phong và vô cùng khí thế, luôn tạo cho người khác cảm giác lép vế. Em có người họ hàng cũng làm trong ngành này, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ anh ấy.”

Nghiêm Thành có vẻ ngượng ngùng vì những lời nói của cô, anh hơi nghiêng đầu, mím môi cười gượng. Thực ra anh cũng thuộc loại ưa nhìn, không được coi là đẹp trai nhưng lại rất nam tính. Chính lúc này Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên ngộ ra một điều, thì ra đàn ông trưởng thành cũng có lúc xấu hổ và làm rung động lòng người đến vậy.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vô cùng thoải mái. Tới lúc này cô mới nhận ra, có lẽ do liên quan đến nghề nghiệp nên anh có hiểu biết về khá nhiều lĩnh vực, thiên văn địa lý hay những tin tức thú vị về thời cuộc chính trị, bất kể là lĩnh vực nào anh cũng có thể tự tin bàn bạc, không những thế anh rất có tài ăn nói, chốc chốc lại khiến cô cười vui vẻ.

Bước ra khỏi nhà hàng, cô nói: “May mà không phải chỗ hôm trước, nếu không thì cười lớn thế này nhất định sẽ bị người khác lườm nguýt”.

Nghiêm Thành nghiêng đầu nhìn cô, rồi ra vẻ nghiêm túc: “Thực ra anh đã nghĩ trước tới hậu quả, nên mới cố ý mời em tới đây thưởng thức đồ đồng quê đấy”.

Cô tiếp lời: “Phải rồi, lẽ nào liệu việc như thần cũng là một trong những điều kiện bắt buộc của người làm luật sư sao?”. Ra tới đầu đường, cô dừng lại, quay người tạm biệt: “Tiễn tới đây thôi anh. Tối nay rất vui, lần sau nếu có gì cần em giúp, ví như trang trí nhà mới thì có thể tới tìm em bất cứ lúc nào”.

Nghiêm Thành cười nói: “Thế sao? Có được giảm giá không vậy?”.

Lúc này chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ấm áp đã che đi một phần khuôn mặt cô khiến đôi mắt trở nên nổi bật hơn cả, dưới phản chiếu của ánh đèn đường nó càng làm rung động lòng người. “Giá VIP, giảm hai mươi phần trăm”, cô cười đáp lại.

“Được đấy, có cơ hội nhất định anh sẽ sử dụng đặc quyền này.” Nghiêm Thành suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nhưng anh không thể báo đáp được em với giá trị như thế. Suy cho cùng thì cũng bởi tính chất nghề nghiệp khác nhau, mặc dù vậy anh vẫn hy vọng em sẽ không bao giờ cần tới sự giúp đỡ của anh”.

Thái độ của anh vô cùng nghiêm túc nhưng cô không nén nổi cười. “Em hiểu mà!”

Tắm xong, cô nhận được cuộc gọi của Tần Thiểu Trân với giọng nói uể oải: “Có khả năng tiến triển không vậy?”.

“Hỏi như thế có phải là quá sớm không?”

“Sớm gì mà sớm? Hồi còn đi học chẳng phải có rất nhiều nam sinh mới gặp cậu một lần mà đã gửi thư tình sao? Nhiếp Lạc Ngôn, về điểm này cậu nên vững lòng tin, cho dù thêm vài năm nữa thì sức hấp dẫn của cậu vẫn như xưa thôi, chỉ tăng mà không giảm”.

“Cậu nghĩ rằng có thể so sánh Nghiêm Thành với những cậu nam sinh đó ư?”

“Đúng vậy, mình đoán chắc anh ta biết quá rõ rằng không nên nóng vội, bởi vậy trước tiên phải làm bạn với cậu, sau đó mới từng bước từng bước tiến xa hơn, cuối cùng là khiến cậu chấp nhận anh ta như một lẽ tất nhiên. Chậc chậc, cao tay đấy!”

Bị một lô những suy đoán của Tần Thiểu Trân khiến cho dở khóc dở cười, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Sao mình lại có cảm giác cậu có ác cảm với anh ta nhỉ? Ban đầu người đề xuất muốn đi buổi gặp mặt hôm ấy là cậu thì phải, người cho anh ta số điện thoại của mình hình như cũng là cậu”.

“À, nhưng cậu cũng biết, mình vẫn luôn đứng về phía Giang Dục Phong mà. Bảo cậu tham gia buổi gặp mặt ấy, chẳng qua là mình sợ cậu buồn, cũng chỉ muốn cậu quen thêm mấy người bạn nữa thôi mà.”

Không nhắc tới thì thôi, cứ nói tới Giang Dục Phong là cô lại cảm thấy khó chịu. “Người đó độc ác như vậy, sao cậu luôn bênh vực anh ta vậy? Tối hôm đó cậu cũng có mặt, những lời anh ta nói, cậu không nghe thấy sao? Mình thấy lòng dạ anh ta vô cùng xấu xa!”

Ai ngờ Tần Thiểu Trân lại chẳng thèm nể mặt, phản bác ngay: “Tuy có hơi thẳng thắn, nhưng những điều anh ta nói đều là sự thật. Mình thật không thể hiểu nổi, cậu cứ một lòng một dạ nhớ nhung người ta, nhưng thử hỏi mấy năm nay người ta có đoái hoài chút gì về cậu không? Mà này, cậu đừng trách mình nói thẳng, hiện giờ cậu…”.

Lời nói của Tần Thiểu Trân chưa dứt, Nhiếp Lạc Ngôn đã nghe thấy tiếng chuông cửa, vừa hay lại cho cô một lý do thuyết phục để tắt điện thoại: “Nói chuyện sau nhé, bye bye!”.

Qua lỗ mắt mèo, thấy Nhiếp Chi đang đứng dựa vào khung cửa. Nhiếp Lạc Ngôn vội vàng mở cửa thì thiếu nữ ăn mặc sành điệu ấy nhanh chóng xông vào, vừa tháo giày vừa hỏi: “Có gì ăn không? Đói chết mất!”.

“Tối nay chị không nấu cơm.” Nhiếp Lạc Ngôn khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn đối phương đi đến mở tủ lạnh một cách thông thuộc rồi buột miệng hỏi: “Sao, lại định qua đêm ở nhà chị à?”.

Họ quen biết nhau trong một lần Nhiếp Lạc Ngôn đi công tác, lúc ngồi trên máy bay tán chuyện vài câu mới biết hai người không những cùng đến từ một thành phố mà ngay cả họ cũng giống nhau, điều quan trọng nhất là tuy mới gặp nhưng như thể đã thân thiết từ lâu.

Từ nhỏ Nhiếp Lạc Ngôn đã hy vọng có chị em gái, có điều mấy cô dì chú bác trong nhà lại toàn sinh con trai, cô liền trở thành viên minh châu duy nhất trong nhà, tuy được yêu chiều từ nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn. Thế là trước khi máy bay hạ cánh, hai người đã vui mừng kết nghĩa chị em.

“Ông bô bà bô không ở đây, chỉ có mình chị sống trong căn nhà vừa mới vừa to này thì sợ lắm”, thiếu nữ mười chín tuổi Nhiếp Chi vừa ôm hộp sữa chua đi tới, vừa nheo mắt cười: “Chị, tối nay em ngủ với chị”.

Cô đẩy Nhiếp Chi: “Em ra phòng khách mà ngủ”.

“Nhưng em sợ.”

“Sợ gì?”

“Hôm trước phòng ký túc bọn em toàn kể chuyện ma, bây giờ hễ nhớ tới lại sợ.”

Nhiếp Lạc Ngôn khó khăn lắm mới kìm được tiếng thở dài, nhưng vẫn không ngăn nổi nụ cười châm chọc: “Em đúng là rước họa vào thân!”.

Nhiếp Chi tỏ vẻ kiên quyết nói: “Cho nên, tối nay em muốn ngủ cùng chị”.

Trước tình cảnh ấy thì cô làm gì có cách nào khác? Cuối cùng cả hai người vẫn nằm trên một chiếc giường.

Chiếc giường gần đây mới được thay, rộng một mét tám, nệm không mềm quá cũng chẳng cứng quá, nghe nói còn được tẩm mùi cỏ thơm, rất tốt cho giấc ngủ. Nhưng hôm nay Nhiếp Lạc Ngôn uống hơi nhiều trà, cứ khi nào cô uống trà hay cà phê là khó ngủ, bởi vậy lúc này dù đã nhắm mắt hồi lâu mà không sao ngủ được.

Nhiếp Chi có vẻ không buồn ngủ, chốc chốc lai huých cô. “Ngủ chưa vậy?”

“Ừ”, cô đáp lại một tiếng cho xong.

Có lẽ thấy giọng của cô vẫn rất tỉnh táo nên Nhiếp Chi liền trở người, cả hai giáp mặt. “Cuối tuần sau chị có rảnh không? Em định giới thiệu bạn trai em với chị.”

Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Chị nhớ là đã gặp anh ta trong buổi tiệc sinh nhật của em cách đây hai tháng rồi mà!”.

Nhiếp Chi giải thích: “Không phải người ấy, người ấy đã chia tay rồi”.

Nhiếp Lạc Ngôn im lặng một hồi, thực ra cũng có thể coi là cô đã quá quen với chuyện đó rồi, chỉ có thể hời hợt khen: “Em được đấy, bố mẹ em có biết chuyện không?”.

“Em chưa kịp thông báo, tháng trước bọn em mới quen nhau, vài ngày nay mới chính thức qua lại.”

Tuy Nhiếp Lạc Ngôn và Nhiếp Chi chênh nhau chưa tới mười tuổi, nhưng cô vẫn cảm thấy sự chênh lệch giữa hai thế hệ là không nhỏ.

“Chị, em nói thật cho chị nhé, em thấy cảm giác anh ấy cho em rất khác, khác hẳn những người trước.”

Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác bất lực, bởi từ trước tới giờ cô luôn coi cô em gái kết nghĩa này là một nữ sinh ham chơi và hay gây chuyện, nên buột miệng hỏi: “Có gì khác nào?”.

“Đó là tiếng sét ái tình. Cụm từ này thật ngốc nghếch, giả dối làm sao, trước đây có đánh chết cũng không tin nhưng bây giờ em ngộ ra chuyện này là có thật.”

Nhiếp Lạc Ngôn khẽ mở mắt nhưng không lên tiếng, ánh mắt Nhiếp Chi long lanh, cô ta nói tiếp: “Giống như có linh cảm vậy, lần đầu gặp mặt đã biết sau này chắc chắn mình và người này có tiến triển. Chị, đã bao giờ chị có cảm giác ấy chưa?”.

“… Chưa”, giọng nói trầm xuống một cách kỳ lạ.

Thực ra cô biết, cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, chỉ cần một cái nhìn trực diện hay một ánh mắt giản đơn đã khiến con tim tin tưởng, tin rằng sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ thuộc về cô, và cô cũng sẽ thuộc về cậu ấy.

Lúc nhìn thấy Trình Hạo, cô đã có cảm giác hệt như vậy.

Lần gặp gỡ đầu tiên đó, Trình Hạo đứng trên đỉnh Hoàng Sơn cao sừng sững, dưới chân là biển mây vạn trượng, màn sương trắng vấn vít như không muốn rời. Khuôn mặt cậu thanh tú, lạnh lùng, rõ ràng tuy chỉ là một thiếu niên gầy guộc nhưng dường như cậu mang phong thái coi thường tất cả, thực ra đến cả độ cong của khuôn miệng cũng là dáng vẻ mà một nam sinh xuất chúng nên có, nó mang chút thản nhiên của một thiếu niên.

Đỉnh núi rất lạnh, cậu mặc áo khoác màu đen, chỉ để lộ ra chút cổ áo trong, hình như đó là màu xanh thẫm, tất cả đều là gam màu trầm lạnh, thế nhưng khi chúng được khoác lên người cậu lại trở nên đẹp đẽ vô cùng. Cậu đứng một mình trên mỏm đá lớn, dáng người dong dỏng, những lọn tóc đen trước vầng trán rộng sớm đã bị màn sương làm ướt.

Rõ ràng hình ảnh trên có sắc thái trái ngược, nhưng lại khiến người ta lập tức liên tưởng tới nhân vật nam chính Fujii Itsuki trong phim Bức thư tình của Nhật Bản, cậu thiếu niên vận áo trắng tuyệt đẹp đó sẽ mãi mãi mang khí chất thần bí.

Còn cô, đang đứng cùng đám bạn thân cách đó mấy mét, thực ra chỉ là cái nhìn vô tình mà thời khắc ấy lại trở thành ấn tượng ban đầu đẹp nhất, mãi in sâu trong tâm trí Nhiếp Lạc Ngôn, và tồn tại trong rất nhiều năm sau này.

Lúc đó là học kỳ hai của năm thứ nhất, nhân dịp nghỉ lễ mồng Một tháng Năm, lớp học của Nhiếp Lạc Ngôn kết hợp với hai lớp khóa Kiến trúc công trình của Đại học Z tổ chức du lịch Hoàng Sơn. Nói là anh chị em cùng ngành nhưng những cuộc giao lưu cũng không nhiều, vì đều mới nhập học chưa đầy một năm, số sinh viên của hai trường lại quá đông. Đối với những nữ sinh như Nhiếp Lạc Ngôn mà nói, ngoài việc lên lớp và đi thư viện ra, toàn bộ thời gian rảnh rỗi cô đều dành cho việc dạo phố và ngủ nghỉ, người trong trường mình còn không biết hết, huống hồ là sinh viên của trường khác.

Trên đường xuống núi, mấy nữ sinh đi phía trước xì xào bàn tán, Nhiếp Lạc Ngôn bất giác tò mò: “Sao họ phấn khích thế nhỉ?”.

Một cô gái cùng phòng đi bên nhìn cô rồi nói: “Giai đẹp đấy mà”. Tiếng nói rất to khiến đám nữ sinh đi trước lập tức quay đầu nói: “Nói đúng rồi!”, rồi lại hớn hở: “Bọn mình vừa nói với nhau là lần tổ chức hoạt động tập thể này quả thực quá hay”.

“Nhưng mình thấy lạnh quá”, Nhiếp Lạc Ngôn khẽ oán thán, bất giác kéo cổ áo.

Thực ra không chỉ lạnh, mà còn rất buồn ngủ. Để tiết kiệm thời gian, họ đã đi tàu đêm, rồi lại sang ngồi xe buýt du lịch, sáng sớm tinh mơ đã tới chân núi Hoàng Sơn, họ để lại hành lý trên xe và vội vàng leo núi để ngắm cảnh mặt trời mọc.

Con đường đá xuống núi khúc khuỷu, nhỏ hẹp, lại còn lắm dốc, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ cảm thấy hai mắt cay sè nhưng vẫn phải cố giữ cho tinh thần tỉnh táo, bởi mặt đường hơi ướt, nếu không cẩn thận bị trượt chân thì sẽ mất mạng như chơi.

Mấy nam sinh cùng lớp đi phía sau trêu đùa: “Các anh chị em phía trước ơi, ngộ nhỡ mình bất cẩn lăn xuống dưới thì mọi người nhất định phải đứng dàn làm tường ngăn lại đấy nhé!”.

Ai cũng phá lên cười.

Nhiếp Lạc Ngôn thì thầm với đám bạn: “Nếu cậu ấy lăn xuống, chắc chắn mình sẽ là người đầu tiên tránh sang một bên”.

Ai ngờ đám bạn lập tức quay lại, nói to: “Này, Lý Minh Tinh, cậu nghe thấy Tiểu Nhiếp nói gì chưa? Cậu yên tâm, bọn mình chắc chắn sẽ không cản trở việc cậu lăn xuống núi đâu!”. Nhiếp Lạc Ngôn nói hơi to nên cô nói gì đám bạn đều nghe thấy rõ.

Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn cũng không để ý, bởi bình thường quan hệ của cô với đám nam sinh trong lớp rất tốt, trêu đùa một chút cũng là chuyện thường, quả nhiên cậu nam sinh phía sau ai oán gọi: “Tiểu Nhiếp ơi Tiểu Nhiếp, không ngờ lòng dạ cậu lại độc ác như vậy, dù gì cũng là bạn cùng lớp mà. Haizzz, chả trách mẹ tớ nói, phụ nữ càng xinh đẹp càng khó tin…”.

Nhiếp Lạc Ngôn cười khẩy một tiếng rồi quay đầu lại: “Lý Minh Tinh, sao cậu không đổi tên thành Lý Vô Kỵ đi?”.

“Mình muốn lắm chứ. Vô Kỵ là thần tượng của mình mà, được bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ!”

Nhưng cô lại ghét cay ghét đắng tên Trương Vô Kỵ[1] nên gương mặt ngay lập tức lộ vẻ khinh bỉ đáp lại: “Cái ngữ làm việc luôn thiếu quyết đoán ấy, rõ ràng là loại hại người ghê rợn, có gì tốt đẹp chứ?”. Lúc nói câu này, đột nhiên cô mới chú ý tới cậu nam sinh có dáng người dong dỏng đang đi phía sau Lý Minh Tinh.

[1] Trương Vô Kỵ là tên của nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung.

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng nhạt đã xua tan màn sương lúc trước, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú kia rõ ràng tới mức như thể được chụp từ máy ảnh có độ phân giải cao, thậm chí còn có thể nhìn thấy hại rõ hàng mi dày. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ tới cái liếc mắt trên đỉnh núi lúc nãy, trái tim bỗng loạn nhịp, không nói những lời thừa thãi với Lý Minh Tinh nữa, cô quay đầu chăm chú nhìn con đường phía dưới và nhỏ to với đám bạn: “Anh chàng nào ban nãy được mấy nàng lớp mình bàn tán sôi nổi vậy?”.

“Trình Hạo.” Có người hỏi lại: “Sao vậy? Cuối cùng thì cậu cũng có hứng thú rồi à?”.

“Không”, cô bình thản thuật lại một sự thực: “Chỉ là mình thấy anh ấy quá đẹp trai”. Có điều, cho dù có là hot boy trong trường, được nhiều cô gái để mắt đến thì tán dương như thế liệu có thái quá không?

Khi đã xuống núi, Nhiếp Lạc Ngôn mới biết, thì ra Lý Minh Tinh và Trình Hạo quen nhau, thậm chí còn có thể nói là rất thân thiết. Hai người ngồi trên xe buýt nói chuyện, dãy ghế họ ngồi vừa hay lại ở ngay phía trước dãy ghế của Nhiếp Lạc Ngôn. Nội dung cuộc trò chuyện không ngoài những thứ nam sinh đam mê, đại loại như bóng rổ, xe hơi, còn có cả những sản phẩm điện tử công nghệ tiên tiến nữa. Nhiếp Lạc Ngôn phát hiện, hóa ra Trình Hạo có giọng rất chuẩn, có lẽ bởi cậu ấy là người phương Bắc, không những thế còn rất dễ nghe, cứ như thể một loại nhạc khí quý giá có đủ tần suất làm rung động lòng người.

Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cô lấy chiếc MP3 ra rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhưng thỉnh thoảng lại bị Lý Minh Tinh đánh thức để xin chút đồ ăn vặt. Cuối cùng, cô thực sự không thể kiên nhẫn hơn được nữa, liền vứt cho cậu ta cả túi, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Con trai gì mà thích ăn vặt như vậy, thật kỳ quặc!”.

Lờ mờ nghe thấy Lý Minh Tinh đang nói gì đó, nhưng cô không thèm để ý, cứ thế điều chỉnh âm lượng MP3 to hết cỡ rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Kết quả là sau một ngày, đồ ăn vặt đã bị tiêu diệt gọn, có một số nữ sinh oán thán: “Đám con trai này lười thật! Tên nào tên nấy chỉ giỏi ăn!”.

“Do đó mới nói chúng là lũ ham ăn lười làm điển hình”.

Lý Minh Tinh đứng bên cười hỉ hả. “Tiểu Nhiếp, cậu không nhỏ mọn như đám con gái kia chứ? Cậu thích ăn gì cứ nói, khi nào xuống xe mình sẽ mua cho.”

“Không cần đâu.” Cô uể oải cầm thẻ phòng khách sạn bước vào thang máy, trong lòng thầm nhủ: Ăn hết thì càng tốt, ngày mai đỡ phải xách đi, nặng trình trịch ấy.

Nhưng Lý Minh Tinh lại tưởng cô giận dỗi, buổi tối lúc mọi người đang chơi bài, không biết cậu ấy khuân ở đâu tới một đống bim bim, còn có cả chocolate nữa, tất cả được chất đống trên giường. Cậu ta thanh minh: “Đây, những thứ này mình đền cho cậu đấy”.

Đám bạn học có mặt ở đó đều đưa mắt nhìn nhau rồi cố ý gào to: “Mua riêng cho Tiểu Nhiếp sao? Bọn mình có được thơm lây không đấy?”.

Lý Minh Tinh vui vẻ cười nhưng không đáp lời, rồi quay người rót nước uống.

Nhiếp Lạc Ngôn khó tránh khỏi có chút khó xử, vội vàng phân bua: “Đương nhiên là mua tới cho mọi người cùng ăn rồi. Hằng ngày có bao giờ thấy các cậu khách sáo đâu, hôm nay lại còn giả bộ nữa chứ!”. Rồi cô rút một cây bài: “Nhanh chút đi, các cậu ai ngồi chỗ người đó chơi thêm một lúc rồi đi ngủ”.

Căn phòng đôi bé nhỏ, tính cả Nhiếp Lạc Ngôn là sáu người nhưng có tới năm người là bạn cùng lớp, ngoại trừ cậu nam sinh ngồi chéo cánh với cô.

Cô bất giác đưa mắt nhìn mấy lần, lòng thầm nghĩ, thì ra cậu ấy và Lý Minh Tinh ở cùng phòng. Nhưng nét mặt cậu ấy lại đẹp lạnh lùng, có lẽ chỉ là không thích cười nên mới khiến người khác có cảm giác khó gần, thế nhưng suốt buổi ở trên xe, rõ ràng là nói chuyện với Lý Minh Tinh rất hăng say nên có thể cậu ấy không phải típ người hướng nội.

Họ chơi trò bắt cây Át đen[2], một kiểu chơi bài phải đoán xem ai là bạn ai là thù, cũng không biết trò chơi này bắt đầu từ bao giờ nhưng hiện nay nó đang trở thành trào lưu.

[2] Một cách chơi bài của Trung Quốc.

Họ chơi liền mấy ván, thật ngẫu nhiên, phần lớn cô và Trình Hạo ở cùng một phe. Có người phát hiện ra sự tình cờ này, nói với vẻ ngạc nhiên: “Này, bọn cậu phối hợp ăn ý thật đấy, lần nào hai người cũng về nhất. Có thể dễ dàng nhận thấy cả hai đều không phải sinh viên ưu tú, chắc là hay luyện đánh bài lắm đây”.

Nhiếp Lạc Ngôn vớ lấy tờ giấy ghi điểm giơ về phía người đó rồi khẽ lườm một cái. “Cậu bị thua nhiều nhất đấy, còn không mau xem xem nguyên nhân là gì đi!”

Lúc này Trình Hạo mới chậm rãi lên tiếng: “Cứ coi như hai bọn mình ăn ý đi, chẳng lẽ cậu không phục?”. Dù nói chuyện nhưng cậu vẫn nhìn chăm chú các con bài trên tay, gương mặt hơi cúi thấp, chiếc cằm nhọn và khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường vừa đẹp vừa ấm áp, xua đi vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ khi đứng trên đỉnh núi.

Thực ra không phải là Trình Hạo nói chuyện với Nhiếp Lạc Ngôn nhưng câu nói ấy đã khiến trái tim cô loạn nhịp, dường như xung quanh đều chìm vào im lặng, cô chỉ còn nghe thấy hai tiếng: ăn ý.

Hình như cậu cũng cho rằng hai người thực sự ăn ý.

Suốt buổi tối, cô và cậu dường như không trực tiếp nói gì với nhau. Khi trở về phòng, Nhiếp Lạc Ngôn đi vào nhà tắm rồi tự ngắm hình dáng trẻ trung của mình trong gương, bất giác mỉm cười hài lòng.

Cô nghĩ tới lúc ánh mắt hai người gặp nhau, cảm giác khi đó thật khó hình dung, nó giống cảm giác thuở nhỏ thỉnh thoảng được người ta cho kẹo bánh trong thời gian đang thay răng sữa, tuy nó chẳng to tát gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy phấn khởi hơn rất nhiều so với ngày thường được cho nguyên hộp kem hay cả túi kẹo sữa.

Thực ra, điều đó giống như một niềm vui thầm kín, một khoảng nào đó trong lòng bỗng dưng trở thành lớp đất tơi xốp, trên đó có một hạt giống nhỏ đang vươn mình lớn dần lên từng chút một, chờ đợi ngày đội đất đâm lên, chờ ngày nào đó để đơm hoa kết trái.

Chuyến du lịch Hoàng Sơn đã kết thúc, ngoài đêm chơi bài cùng nhau ra, Nhiếp Lạc Ngôn và Trình Hạo không gặp nhau lần nào nữa, nhiều lắm cũng chỉ có lúc đi tham quan danh thắng, hai người kẻ trước người sau đi theo đám bạn, hoặc có khi cô tán gẫu với đám bạn, cậu và bạn cùng lớp vô tình đi ngang qua cô.

Lúc đó họ giống như hai người xa lạ, thậm chí một ánh mắt trao nhau cũng không có.

Trở về trường, cô bạn thân mới quen nhưng rất tâm đầu ý hợp, Tần Thiểu Trân, trong một lần cùng ngồi ăn buột miệng nhận xét: “Có vẻ cậu khác trước nhiều lắm!”.

Lúc đó Nhiếp Lạc Ngôn chăm chú nhìn đoàn sinh viên xếp hàng dài trước cửa nhà ăn, nghe Tần Thiểu Trân nói vậy, cô vội vàng hỏi lại: “Khác cái gì?”, rồi nhón miếng thịt cuối cùng trong đĩa cho tọt vào miệng.

“Thường xuyên như đang ở trên mây. Hơn nữa…”, Tần Thiểu Trân quay lại nhìn, “còn hay mơ màng nhìn đi đâu ấy, ở đây toàn người đen kịt, có gì đẹp đẽ chứ?”.

Nhiếp Lạc Ngôn có chút bối rồi, không dám nói vừa rồi hình như mình nhìn thấy một bóng hình quen trong hàng người ấy, đành chống chế: “Chẳng có gì cả, ăn cơm chứ có phải làm bài tập đâu, cần gì phải chuyên tâm khổ sở như vậy?”.

Tần Thiểu Trân cười hềnh hệch, rõ ràng không muốn tranh cãi thêm. “Cậu phải cẩn thận, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rối loạn tiêu hóa đấy.”

“Thế càng hay! Coi như giảm béo thôi mà.”

“Xin cậu đấy! Cậu đã thế này rồi mà còn muốn giảm béo nữa sao? Khuôn mặt và ngoại hình đều chuẩn. Hôm qua mình còn nói với bọn cùng phòng là sau này không muốn cùng cậu đi ăn hay dạo phố nữa, bởi mọi lợi thế đều bị cậu chiếm hết, thật thiệt quá đi!”

“Cậu vừa vừa thôi nhé! Đám nữ sinh xinh đẹp bên Học viện Thông tin các cậu nhiều không kể xiết, nếu quả thực tự ti thì cậu đã sớm tìm một cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống rồi.” Nhiếp Lạc Ngôn nhìn quanh, cô chỉ về hướng bên trái phía trước nói: “Này, kia chính là Vương Tịnh, người nổi tiếng nhất trong học viện các cậu đúng không?”.

Tần Thiểu Trân nhìn về hướng đó, ngập ngừng một chút rồi nói: “Đúng rồi… Mà này, tại sao cậu ấy lại đổi bạn trai nhỉ”.

“Cẩn thận đấy!” Nhiếp Lạc Ngôn không kìm được tiếng thở dài. “Nói cách khác là xin hãy nói nhỏ một chút.” Còn chưa dứt lời thì có một bóng hình lướt qua.

Hơi sững sờ, dường như không thể không chế được tầm nhìn của mình, theo bản năng cô quay lại nhìn, bóng cậu nam sinh cao ráo đang đi qua con đường nhỏ hẹp, tay bưng khay đồ ăn đi tới một góc khác của nhà ăn. Hôm nay, cậu mặc chiếc áo có viền màu xanh đậm với thiết kế đơn giản, có lẽ do thời tiết khá nóng, nên ống tay được xắn cao tới khuỷu, lộ ra bắp tay cân đối.

Tần Thiểu Trân thắc mắc: “Cậu đang nhìn gì vậy?”.

Lúc này Nhiếp Lạc Ngôn mới ý thức được hành động của mình, hơn nữa đối phương đã đi khá xa, nên cô gượng gạo thu lại ánh mắt, cười ha hả thanh minh: “Tưởng người thân, tớ hoa mắt thôi”.

Đó là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời Nhiếp Lạc Ngôn, cái gọi là mầm tình nổi loạn chính là khiến bóng hình một người con trai dần dần bước vào tận sâu trái tim mình, giống như dòng suối mùa hè êm đềm chảy, đem lại cho người ta cảm giác vừa trong trẻo vừa mát mẻ. Cô bắt đầu mong đợi những cuộc gặp gỡ tình cờ trong khuôn viên ngôi trường rộng lớn, lúc ở nhà ăn, lúc ở giảng đường chung, nhưng phần lớn là hay gặp trên sân bóng rổ, khi cô và đám bạn vội vàng đi qua thì nhìn thấy bóng dáng cậu đang đánh bóng.

Thật là kỳ lạ, trước khi biết cậu, trong thế giới của cô tràn ngập con người với muôn hình vạn trạng sắc màu, nhưng không có chút thông tin gì về cậu. Sau chuyến du lịch Hoàng Sơn, bóng hình cậu lại dồn dập ùa vào tâm trí cô từ muôn ngả với thanh thế to lớn khiến người ta không thể lơ là.

Vẫn thường có các nam sinh bày tỏ tình cảm với cô, Tần Thiểu Trân nhiều lần khuyên: “Dù gì cậu cũng nên thử chấp nhận xem sao, có một cuộc tình thì mới không uổng công khi đặt chân vào ngôi trường này chứ!”.

Nhiếp Lạc Ngôn cuối cùng cũng không che giấu được nữa, mới đem hết tâm tư được mình giấu kín kể cho Tần Thiểu Trân nghe. Việc thầm yêu trộm nhớ một ai đó thật quá khó khăn, cô cảm thấy mình không nên giấu giếm tình cảm thế này, tốt nhất là nói ra để cùng chia sẻ.

Tần Thiểu Trân vô cùng bất ngờ, một lúc lâu sau mới bắt đầu thắc mắc: “Nếu chuyện giữa cậu và anh chàng đó thành công, vậy thì không biết một đôi trai tài gái sắc sẽ khiến bao nhiêu người phải ngưỡng mộ đây? Chắc chắn hai cậu sẽ trở thành một cặp đôi sáng giá nhất…”.

Đối mặt với vẻ tỏ ra ngây thơ của Tần Thiểu Trân, Nhiếp Lạc Ngôn luôn cảm thấy không biết phải nói gì thêm nữa.

Hy vọng và cơ hội luôn tới khi người ta không kịp chuẩn bị tâm lý, bởi thế nó luôn là sự xuất hiện đột ngột khiến người ta vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng.

Khi Nhiếp Lạc Ngôn đứng trú mưa ở hội trường thì có người đã đến che ô cho cô, đúng là một sự ngỡ ngàng và vui sướng.

Cô quay đầu lại, ánh đèn vàng nhạt trước cửa hội trường chiếu lên khuôn mặt Trình Hạo, cậu khẽ mím môi, bộ dạng lạnh lùng và đưa ô tới trước mặt Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Cầm lấy đi!”.

Cô hơi bất ngờ, bởi chuyến du lịch Hoàng Sơn cách đây đã năm sáu tháng, mà trong khoảng thời gian ấy hai người chưa lần nào trò chuyện với nhau.

Thậm chí nhiều lúc gặp trên đường mà chẳng chào hỏi lấy một câu khiến cô nghĩ rằng họ thực sự chỉ có thể là những người xa lạ.

“Cầm lấy đi!” Thấy cô không nhận, Trình Hạo tưởng cô không nhớ ra mình, liền nói: “Không ngờ cậu ngoài khả năng đánh bài ra, còn chơi violon hay như vậy”.

Trong giây phút đó, cậu nhìn cô, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung mang đến cảm giác ấm áp, ánh mắt vô cùng sáng ngời, như thể hội tụ nghìn vì sao lấp lánh.

Thì ra cậu vẫn còn nhớ cô.

Nhiếp Lạc Ngôn cười: “Cảm ơn. Cậu chơi piano cũng rất hay”. Thật trùng hợp, vào buổi hội diễn văn nghệ cuối năm, tiết mục hợp xướng lớp cậu chỉ cách tiết mục độc tấu đàn violon của cô một tiết mục, lúc cô kéo tà váy trắng dài cúi đầu chào khán giả trước khi rời sân khấu thì cậu đang trong bộ vest đen bước vào phòng chờ phía sau cánh gà.

Lúc hai người gần nhau nhất là cậu đi lướt qua cô, nhưng lúc đó không ai nhìn ai dù chỉ một ánh mắt. Nhưng hóa ra, cậu vẫn chú ý tới cô, cũng giống như cô chú ý tới cậu…

Sau này trong rất nhiều giấc mơ lúc nửa đêm, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đó, đôi mắt nâu sẫm sáng long lanh, dưới ánh đèn vàng mờ ảo ở hành lang, cậu đã nhìn cô, dường như rất chăm chú, từ lông mày tới mắt, mũi, môi, rồi nói: “Cậu chơi violon hay thật…”.

Giọng thật ấm áp và dịu dàng hệt như ánh mắt của cậu nhưng luôn khiến trái tim cô tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Nhiếp Lạc Ngôn thầm nghĩ, nếu như sau này buổi biểu diễn kết thúc, cô liều mình đội mưa quay về ký túc xá thì mọi chuyện sau này chắc sẽ khác.

Nhưng cuộc sống làm gì có cái gọi là “nếu như”, sau này mỗi bước đi của cô sẽ dần dần trượt xuống theo quỹ đạo đã định sẵn.

Có vẻ như đó là sự sắp đặt của số phận.

Vào năm thứ ba của đại học, quan hệ giữa cô và Trình Hạo đã khá thân thiết, do đó có nhiều nam sinh cùng lớp bất mãn nói: “Trường chúng ta vốn cung không đủ cầu, hiện giờ còn xuất hiện bọn sói phương khác đến với thế lực vô cùng mạnh mẽ, các cậu nói xem, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng là chúng đang muốn làm mất cân bằng hệ sinh thái của trường chúng ta mà!”.

Mỗi lần như thế Lý Minh Tinh lại nhanh chóng a dua: “Hừm, con sói tới từ phương Bắc đó lại vồ lấy miếng thịt béo nhất của chúng ta, tớ cứ nghĩ tới là thấy đau lòng…”.

Nhiếp Lạc Ngôn nghe mà dở khóc dở cười, Trình Hạo là người Thiên Tân, còn cô chính là miếng thịt béo nhất ấy sao? Thực ra chỉ mình cô biết, cô và Trình Hạo thực ra không như những gì người ngoài tưởng tượng.

Tuy thường xuyên cùng nhau tự học, ăn uống, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi. Có thân thiết hơn người khác một chút nhưng vẫn chỉ là bạn bè. Hai người quen biết nhau lâu như vậy mà cậu thậm chí còn chưa từng chủ động cầm tay cô. Chỉ có một lần duy nhất, nhưng lần đó lại là ngoài ý muốn. Hôm đó, cả đám bạn ra ngoại ô nướng thịt, lúc đi qua khe suối, cô đang thận trọng đứng trên hòn đá trơn thì vừa hay cậu đi tới trước mặt, rồi nhẹ nhàng cầm tay cô kéo đi.

Tới hôm ấy cô mới biết, thì ra ngón tay của cậu thon dài mà mềm mại, chắc cậu được chiều chuộng từ bé nên chưa bao giờ phải động tay vào việc nhà. Bàn tay rất đồng điệu với khí chất của cậu, tuy hơi lạnh lẽo nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác tin cậy.

Thực ra hôm đó trên đường về cô còn bị trẹo chân, vẫn là Trình Hạo xoay lưng lại rồi cúi người xuống.

Cô hơi ngỡ ngàng, cảm giác như mọi người xung quanh đều đang dồn ánh mắt về phía mình, thật khó xử.

Cậu chỉ khẽ lên tiếng: “Lên đi!”.

“…”

Cuối cùng Nhiếp Lạc Ngôn cũng nằm trên lưng cậu, cô nhìn lại mình mà không kìm được nỗi khinh bỉ bởi cổ chân tuy rất đau nhưng thực ra cô vẫn có thể gắng gượng bước đi được.

Buổi chiều cuối xuân, không khí thoảng mùi thơm của loài hoa nào đó, dường như còn có cả mùi cỏ tươi sau cơn mưa, bởi cô có thể nhìn thấy những mầm xanh tràn đầy sức sống đang vươn mình trỗi dậy.

Họ cố chọn đi đường hẻo lánh nên gặp rất ít bạn học, thậm chí có những đoạn đường dài chỉ có hai người.

Cô nằm yên trên lưng và lắng nghe hơi thở của cậu, bờ vai cậu tuy gầy nhưng rất rộng, như ẩn chứa sức mạnh khiến người ta có thể vững tin.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, cô bất giác ngẩn ngơ. Giây phút ấy, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ mong sao con đường không có điểm cuối để hai người cứ mãi bước đi như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.