Thương Hải Tang Điền

Chương 9




Bởi vì không trút nổi nỗi thù hận này, tất cả đã đi quá đà rồi, tôi cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.

Tôi muốn cho anh hạnh phúc, thế nhưng anh lại chọn để người tôi hận nhất được hạnh phúc.

Vậy là tất thảy những ước muốn đem đến hạnh phúc cho anh trong tôi trở nên thật đắng cay.

Tất thảy…đều trở nên vô nghĩa.

Tôi từ bỏ. Vĩnh viễn từ bỏ.

Anh cũng đừng nghĩ cả đời này tôi sẽ đem lại hạnh phúc gì cho anh.

“Chào…”

Tôi thoát ra khỏi vòng tay ấy, xoay người lại, một lần cuối nhìn ngắm kĩ khuôn mặt người mình yêu.

“Anh…lần này đi rồi, em sẽ không về nữa.”

Lần này đi, thật sự không bao giờ trở lại. Tôi đi, sẽ không biết cuộc sống trước mắt thế nào, thậm chí sống chết ra sao cũng chưa lường được.

Nhưng mà…sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.

Tôi không nhìn rõ biểu tình anh. Anh đứng đó bất động, chỉ đến lúc tôi chuẩn bị bước đi mới kéo tôi lại.

Sau đó trước mặt tôi, quỳ xuống.

“Tiểu Diễn…anh phải làm sao bây giờ? Em nói cho anh biết, nếu là em, em sẽ làm sao đây?”

Anh kéo tay tôi, bàn tay anh đã run rẩy.

“…”

Đúng vậy. Là anh, tôi cũng không biết phải làm sao.

Không phải anh sai, tôi biết. Anh đứng giữa, không có khả năng lựa chọn, nếu tôi là anh, tôi cũng có khả năng sẽ bỏ lại người sinh thành, nuôi dưỡng mình để đi với người mình yêu.

Tôi chỉ oán vận mệnh. Oán mình tuổi còn trẻ, còn chưa đủ trưởng thành, vẫn để cho người khác bức mình mà không sao làm khác được.

Không có biện pháp nào cả. Người phụ nữ ấy đã đem tương lai mà tôi và anh dựng lên phá hủy, phá đến toàn bộ.

Anh quỳ gối bên chân tôi, nghẹn ngào.

“Tiểu Diễn…em đã nói cả đời…có nhớ không? Nói sẽ cùng nhau một chỗ cả đời, còn…nhớ không?”

Cả đời sao…

Quả nhiên…lời thề non hẹn biển gì cũng không đáng tin.

Tôi đã nói cả đời. Chính là bây giờ có thể lựa chọn đâu. Ngày đó nói với anh như vậy, đâu có lường trước hôm nay sẽ xảy ra chuyện thế này. Tôi thật sự đã cho rằng có thể ở bên anh cả đời.

Vậy mà đã đến lúc chấm dứt rồi. Tôi là người bội ước, là tôi có lỗi.

“Anh, vĩnh biệt.”

Tôi đột nhiên rất muốn ôm anh một lần cuối. Ôm chầm lấy người tôi nghĩ rằng sẽ cùng nhau hạnh phúc cả đời.

Thế nhưng không vươn tay ôm lấy, tôi chỉ lui về sau, lui đến khoảng cách anh không đụng tới tôi được nữa, sau đó xoay người chạy, chạy như điên trong bóng tối dày đặc.

Thế nhưng tôi cảm giác mình đang chạy về hướng sáng, nơi tôi bỏ lại mới là u ám. Mặc dù ở nơi u ám ấy, tôi đánh rơi thứ quan trọng nhất.

Tôi nghĩ mình vĩnh viễn cũng không quên được anh, quên đi cái run rẩy đến đau lòng ấy, đến rơi nước mắt ấy.

Sáng ngày hôm sau trời mới tạnh, mặt trời lại sáng rực như ngày thường.

Tôi lúc ấy mới xác định mình chật vật một đêm vậy mà vẫn sống, chẳng hiểu thế nào đã đi đến nhà ga.

Tiền mua vé cũng không có. Tôi nghĩ lúc này đây có lẽ nên đi theo một chiếc xe tải nào đó, tùy tiện trên hành trình của nó, đi đến đâu cũng được…

Cứ mông lung suy nghĩ, đi đi lại lại quanh nhà ga, chợt nghe có người gọi.

“Tiểu Diễn? Tiểu Diễn phải không? Này, Kỳ Diễn sao?”

Ai vậy? Tôi quay đầu lại, nhìn đến một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn người đó có chút quen thuộc, tôi không lên tiếng mà đứng đó nghĩ xem đó là ai. Nhưng mà nhớ không ra.

“Tiểu Diễn! Đúng là Tiểu Diễn rồi! Con còn nhớ không? Bác đây!”

Bác? Tôi nhíu mày nghĩ, dường như mẹ tôi có một người anh trai, và lúc nhỏ hình như cũng có lúc tôi chơi đùa với người đó.

Nhưng mà…không phải nghe nói vì đánh người mà phải đi tù sao? Mà sau khi cùng ba tôi kết hôn, mẹ vốn không còn liên lạc gì với gia đình bên ngoại nữa, trong thời gian đó…bác đã ra tù?

Hơn nữa không chỉ có ra tù, còn mang một bộ dáng tốt đẹp thế này nữa. Tôi trộm nhìn một lượt, nào là giày da, quần áo đều là đồ hiệu, mấy thứ này ít nhất là không xuất hiện trong nhà tôi, trên tay bác còn đeo đồng hồ vàng nữa.

Tôi mơ hồ nhớ trước khi đi tù, bác là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở một cửa hàng nhỏ gì đó, dần dần mở rộng, cuối cùng thành cả một siêu thị…hình như là thế. Xem ra sau khi bác đi tù, nơi đó vẫn được quản lí thật tốt.

Tôi nhìn người trước mặt, cười một chút. “Chào bác.”

Bác cũng cười. “Thật tốt quá, sao con biết bác đến tìm con? Còn đến ga đón? Mà vì sao cả người lại ướt đẫm thế này? Trời vừa mưa hả? Mà nhiều năm như vậy không gặp, nếu không phải con giống mẹ con quá, bác thực sự không nhận ra.”

Nói xong, bác lại chăm chú nhìn tôi. “Đúng đó. Con giống mẹ con lắm! Ngày mẹ con còn là thiếu nữ cũng đẹp như con bây giờ vậy! Bao nhiêu người tìm tới cửa muốn kết hôn, không thiếu những người vừa tài vừa giỏi, thế mà…lại ưng ba con.”

“Mẹ…mệnh không tốt, gả sai người.”

“Bác nghe nói ba con sau khi mẹ con mất đã lấy người khác? Mà con sống cùng người đó phải không? Bác đã rất lo cho con! Cho nên bây giờ là đang muốn đến xem con sống thế nào, xem người đó có đối tốt với con không. Nếu không tốt bác liền đem con đi!”

Tôi ngẩn người, lại nghe bác nói tiếp. “Bác gái ở nhà cũng mong con lắm, Tiểu Diễn con nghĩ một chút, dù sao người nuôi con bây giờ cũng không phải ruột thịt với con, nhưng con còn có hai bác. Con nghĩ xem?”

Có gì phải xem?

Đối với một đứa chuẩn bị dấn thân vào lưu lạc như tôi, tùy thời đều có thể chết ở chỗ nào không biết, lại gặp được một người là bác của mình.

Tôi không do dự liền gập đầu đồng ý, sau khi kể cho bác nghe toàn bộ câu chuyện, mang theo lòng hận thù chưa hề vơi đi ấy, lên xe lửa, theo bác đến thành phố B.

Vừa mới đến nơi bác gái đã vui vẻ ra đón tôi. Hóa ra hai bác tôi kết hôn đã gần hai chục năm mà vẫn không có đứa con nào, cho nên tôi mới càng quan trọng như vậy.

Hơn nữa sự thật chứng minh, tôi tuy rằng không được dì Mạnh thích, nhưng những người khác đều rất yêu quý tôi. Bác gái bảo tôi vừa đáng thương vừa đáng yêu, đối với tôi càng tốt, càng yêu chiều.

Cứ như vậy, tôi được nuôi dưỡng giống như con ruột của hai bác vậy. Hai bác rất cưng chiều tôi, tôi nói thích đọc sách, thế là đi mua sách, rồi tủ sách cho tôi. Thấy tôi gầy quá, mỗi ngày đều nấu nhiều món ăn khác nhau để xem tôi hợp món ăn nào. Chỉ cần tôi nhìn món đồ nào vài lần, liền mua cho tôi.

Sau khi tôi rời khỏi nơi đó, hồ sơ giấy tờ gì cũng không mang theo, cũng may bác có quan hệ tốt, giúp tôi chuẩn bị để nhập học một trường có tiếng ở thành phố này.

Được yêu chiều như vậy, tôi cũng không muốn làm hai bác thất vọng, vì thế ra sức đọc sách, học hành. Ở trường mới này tuy rằng không phải đạt vị trí thứ nhất, nhưng cũng là vị trí có thể khiến hai bác vui lòng.

-Hết chương 63-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.