Thương Hải Tang Điền

Chương 7




Cái nhà này bây giờ hoàn toàn thuộc về dì.

Tôi chưa từng nghĩ đến mình sẽ nhớ ba, thế nhưng lúc này lại cực kì nhớ đến khi ba còn trong ngôi nhà này. Tuy rằng ba vẫn để cho dì đánh mắng tôi, nhưng bây giờ ba không còn, dì còn hung tợn hơn thế.

Một bát nước sôi, thế nhưng hất lên người tôi. May mà tôi giơ tay lên tránh, không thì da mặt có lẽ cũng bị hủy.

Đã thế dì còn mang dáng vẻ không hài lòng.

Dì càng ngày càng móc nhiếc nhiều hơn, đồ vật này nọ cũng thường vì thế mà đập, ném đến người tôi. Lần trước là ghế, tiếp đến là bình hoa, tôi cảm thấy dần dần cũng sẽ là một con dao như ngày trước.

“Tiểu Diễn!”

Anh đem tôi kéo tới vòi nước lạnh, giúp tôi xả nước lên chỗ bị bỏng.

Cả một khoảng sưng đỏ ấy mấy tuần liền vẫn không hết, đã thế còn viêm mủ, đau tưởng muốn chết, sau đó mới được bác sĩ bôi thuốc và băng bó.

Vài lần như thế, tôi thật sự không kiềm chế nổi cơn giận. Mặc dù không còn yếu ớt như hồi trước, cũng không phải lì lợm gì. Thế nhưng dì luôn xem tôi là thứ chướng mắt, gì cũng làm, đã đến mức khiến cho mặt tôi toàn là máu. Như vậy tôi còn trụ được bao lâu?

Anh đau lòng muốn chết, thường thường ôm tôi yên lặng mà khóc.

Khóc, khóc, khóc. Chỉ là khóc.

Tôi biết mình không nên giận cá chém thớt, bởi vì người sai không phải là anh. Thế nhưng đối với người đã trở nên điên cuồng như dì, tôi cảm thấy dây thần kinh của mình sắp đứt toàn bộ.

Lần trước lấy nước sôi hất vào tôi, lần này lại dùng dĩa ăn mà chọc vào mặt tôi, không biết lần sau sẽ là vật lợi hại gì. Nói thật tôi vẫn có chút sợ, tôi cái gì cũng không có, tính tình cũng không phải tốt, hiện tại cũng chỉ có khuôn mặt là dễ nhìn, nếu như bị hủy nốt, tôi còn cái gì đây?

Tôi nếu như trở nên như vậy, người khác trông thấy sẽ ghét bỏ không phải sao?

Chính là tôi lại không thể phản kháng, tôi căn bản không biết phải làm gì mới ổn.

Mùa mưa lại đến.

Tâm tình tôi ngược lại đang rất vui.

Bởi vì kết quả kì thi vừa rồi, tôi không ngừng cố gắng, cũng thi đỗ vào cùng trường với anh, vì thế mà đến ở kí túc xá, không nhất thiết ngày nào cũng gặp mặt dì nữa. Hơn nữa có thể ở trường mà vui vẻ cạnh anh.

Nghĩ đến đó lại cảm thấy thật hào hứng.

Sau khi nhận được kết quả, tôi chạy như bay về nhà , lúc vừa chạy hết cầu thang, chuẩn bị lấy khóa ra mở cửa, thế nhưng cách cánh cửa, nghe được tiếng cãi vã trong nhà.

“Mẹ! Mẹ không thể như vậy! Sao có thể bán nhà này đi?”

“Sao mà không thể bán? Bán ngôi nhà này sau đó mẹ con ta sẽ cầm tiền đến thành phố khác sống! Còn lo nghĩ gì đến thằng quỷ kia? Con nói xem vì sao mẹ phải nuôi nó thêm ba năm nữa!”

“Mẹ, con xin mẹ. Đừng làm như thế!”

“Tiểu Viễn, con không cần nói nữa. Mẹ không thể để nó ở với con ba năm! Con cả đời cũng đừng nghĩ đến ở với nó! Ngoan, Tiểu Viễn, nghe lời mẹ! Chúng ta đi nơi khác! Mẹ hiện tại có tiền dành dụm, có thể cho con một ngôi nhà lớn hơn, sau này còn cho cả vợ con nữa. Cả đời sống yên ổn không tốt sao?”

“Mẹ, con không thể…con không thể được! Con thích Tiểu Diễn! Thật lòng thích Tiểu Diễn! Tiểu Diễn…cũng thích con. Con nói rồi, Tiểu Diễn nguyện ý ở bên con cả đời!”

“Tiểu Viễn, con bị thằng hồ ly đó lừa!”

“Mẹ!”

“Mẹ sẽ không để con ở cạnh nó! Con đừng u mê mãi không tỉnh! Mẹ dùng cả cái mạng này nhất quyết không cho! Con đừng bức mẹ! Mẹ vì con điều gì cũng có thể làm, cái gì cũng làm! Cùng lắm dùng một dao giết chết nó, hoặc để nó giết mẹ đi, để con kết thúc cái ý nghĩ đó! Con đừng cho rằng mẹ không làm được!”

“Mẹ!”

“Con xem mẹ có dám không? Con cứ thử xem! Nhìn con với nó ở bên nhau, còn không bằng cho nó một liều thuốc diệt chuột! Mẹ sợ cái gì? Con cả đời này ở bên ai cũng được, duy nhất nó là không! Chỉ có thằng đó là không!”

“Mẹ…con van mẹ. Mẹ buông tha con…buông tha Tiểu Diễn…”

“Không được! Không được! Tiểu Viễn con sống với ai cũng được! Chỉ có nó là không được! Không được! Không nên ép mẹ! Nếu con không nghe theo, mẹ nhất định không để nó sống qua mùa hè này! Mẹ thế nào cũng được! Vì hạnh phúc của con mẹ ngồi tù cũng được! Con đừng cho rằng mẹ không dám!”

“Mẹ…tại sao…tại sao? Tại sao không thể buông tha cho chúng con?”

“Bởi vì con bị lừa! Bởi vì mẹ căm ghét nó! Tiểu Viễn, con không hiểu sao? Có nó thì không có mẹ! Con thật sự muốn mẹ làm ra chuyện không thể cứu vãn hay sao?! Con muốn xem mẹ ngồi tù hay sao?! Hả? Chẳng lẽ muốn một mạng đổi một mạng sao?!”

“Mẹ…”

“Tiểu Viễn đừng nói nữa! Thu dọn đồ! Nhanh lên! Không thì đêm nay mẹ sẽ giết nó! Nhanh!”



Tôi bước lùi một bước, nếu không có tay vịn cầu thang chắc hẳn tôi đã ngã xuống.

Cái gì…

Hóa ra trước kia lôi tôi ra làm bao cát, nói muốn giết tôi…thật sự là muốn giết?

Một mạng đổi một mạng sao? Cho dù chết cũng không để tôi với anh ở bên nhau sao? Thuốc diệt chuột? Dao? Cùng lắm thì ngồi tù?

Trong lòng đột nhiên một trận rét lạnh. Tôi đột nhiên cảm thấy lúc này mới chính là lúc cùng cực mình không còn chút sức nào hết. Mỗi ngày đều cùng trú dưới một mái nhà, không nghĩ dì luôn như hổ rình mồi, chờ ngày giết tôi như thế. Người phụ nữ đó như thế, vậy mà tôi không hề hay biết. Đánh lại gì thì tôi không làm, mà nếu làm, lại khiến dì bị thương, chỉ sợ cả đời này anh cũng không tha thứ cho tôi được.

Cho nên…chỉ nhẫn nhục chịu đựng, chờ đến ngày dì không còn trên đời này. Vậy mà…

Tôi không muốn chết.

Dì là sống chết thế nào cũng phải giết được tôi đúng không? Nhà tôi rốt cuộc thiếu nợ gì dì? Nếu đến cả tôi cũng chết trong tay dì, khẳng định chẳng ai có thể giải oan được cho mẹ tôi cả.

Chính là nếu không muốn chết, vẫn muốn sống…thì không còn cách nào khác ngoài việc ra đi.

Dì đã ở mức không còn gì để mất, cái gì cũng không sợ. Những lời kia cũng không phải chỉ dùng để dọa cho anh sợ.

Tôi biết, dì nói được làm được.

Thế nhưng anh…anh chỉ có thể cầu xin dì, cầu xin người phụ nữ độc địa đó không làm hại tôi. Anh không bảo vệ tôi được, cho dù tôi bị dì giết thật, anh cũng có thể làm gì đâu? Ôm xác tôi khóc một hồi sao?

Tôi nên làm sao đây?

Tôi đứng yên một chỗ, nghĩ xem mình nên làm gì bây giờ. Nhưng nghĩ không ra.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.

-Hết chương 61-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.