Thương Hải Tang Điền

Chương 43




“Mập Mạp, ngươi nếu gầy đi khẳng định sẽ rất suất (đẹp dzai)!”

Mập Mạp nhếch miệng cười hắc hắc. Kỳ thật chính hắn cũng nghĩ như thế, nếu gầy rồi chưa nói có bao nhiêu suất khí, ít nhất cũng sẽ có người thích.

“Cười ngốc cái gì chứ, mau đẩy bàn vật liệu qua đây!”

“Nga,” Mập Mạp nghiến răng đem cái bàn kim loại nặng hơn chục kí đẩy qua.

Mập Mạp tên là Trữ Hân, năm nay 28 tuổi, coi như đang bắt đầu những năm cuối thời thanh niên trai tráng. Lớn như vậy mà Mập Mạp vẫn chưa hề nói qua từ yêu.

Không phải không muốn nói, mà là không có người nguyện ý cùng hắn nói cái từ ấy. Đơn giản vì Mập Mạp béo. Không một cô gái nào mong muốn bạn trai mình béo như heo.

Mập Mạp vẫn còn nhớ kĩ mối tình đầu của mình. Khi đó hắn đặc biệt thích bạn nữ lớp trưởng gầy gầy nho nhỏ, thầm mến tận hai học kỳ. Rốt cuộc vào năm cuối cấp, Mập Mạp lấy hết dũng khí viết một bức thư tình, vụng trộm nhét vào túi xách của cô bé, kết quả là ngày hôm sau cô bé ấy đem thư tình của Mập Mạp dán lên bảng tin trường. Mập Mạp ngay lập tức trở thành trò cười cho toàn trường. Mọi người đều nói trong năm ba có con cóc mập đòi ăn thịt thiên nga, không đúng, là trư muốn ăn thịt thiên nga.

Từ đó về sau Mập Mạp lại càng tự ti, thì ra một người béo ngay cả quyền lợi được yêu thương cũng không có…

Mập Mạp có một người em trai và một cô em gái, cả hai đều cực kì xinh xắn, bởi vì mẹ Mập Mạp vốn cũng rất dễ nhìn.

Có thể là Mập Mạp mang gen đột biến, chẳng những không được di truyền mấy tính trạng tốt của đời bố mẹ, ngược lại còn béo ú nữa. Chuyện này đối với mẹ Mập Mạp có thể xem như một vết nhơ trong lòng. Là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với nàng mà nói, Mập Mạp là nét cọ hỏng trong bức tranh cuộc đời nàng, chỉ hận sao không thể không sinh Mập Mạp ra. (Ta ghét bà này nha, mẹ gì kì vậy >”<) Đối với đứa con trai này, nàng luôn luôn xa cách, cho dù gặp nhau trên đường cũng xem như người dưng nước lã, đến cả bắt chuyện cũng không. Nói không khổ sở là giả, Mập Mạp luôn ảo tưởng chính mình nếu gầy xuống sẽ trở thành cái dạng gì, nhất định là sẽ rất tuấn tú. Một khi tưởng tượng đến sẽ không nén được ý cười, nếu gầy đi thì có lẽ mẹ sẽ không như vậy chán ghét mình nữa. Chỉ có điều, muốn làm cho Mập Mạp gầy quả thực là còn khó hơn lên trời! Không phải Mập Mạp không muốn gầy, mà là Mập Mạp gầy không được. Có người béo là do rượu chè ăn uống quá độ, hoặc là do chế độ ăn uống không hợp lý… Nhưng cho dù không ăn không uống, Mập Mạp vẫn cứ duy trì thể trọng như vậy! Đã có một lần, Mập Mạp vì giảm cân mà nhịn ăn nhịn uống trong năm ngày, kết quả là thân thể suy nhược té xỉu, phải nhập viện truyền nước biển, cân nặng lại tăng chứ không hề giảm. Từ đó về sau Mập Mạp liền tuyệt vọng, có lẽ do ông trời muốn hắn cả đời mập mạp. Béo thì cứ béo, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi. “Buzz… Buzz…” Di động có tin nhắn mới: “Ca, happy birthday!” Là của Trữ Vũ, thằng em trai lớn lên đẹp trai kinh khủng của mình. Năm nay nó thi vào một trường đại học danh tiếng, thật có chí phấn đấu a! Mẹ đang rất vui vẻ, thể nào cũng phải mời bằng hữu thân thích đến ăn cơm chúc mừng một bữa. Mập Mạp cũng phi thường cao hứng xuất ra tiền lương của mình mua cho đứa em một chiếc laptop xa xỉ làm quà, có em trai như vậy là tự hào của hắn. Tuy rằng cũng sẽ có chút ghen tị, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa bé nhỏ xíu thường hay nằm trên đùi hắn nghịch, tâm đều sẽ nhuyễn. Vốn muốn tự tay đưa quà cho em trai, kết quả mẹ lại nhắn một cái tin dội cho hắn nguyên gáo nước lạnh: “Trữ Hân, tiệc chúc mừng Tiểu Vũ hôm nay ngươi đừng đến, có đến cũng chỉ xấu mặt. Nếu có người hỏi ta, ta lại khó mà nói ngươi không phải con ta, chờ ngày mai rồi hãy trở về.” Mập Mạp trầm mặc, mẹ không phải chưa bao giờ mắng hắn, cũng không phải chưa bao giờ chế giễu hắn… Chỉ là lần này mẹ lại đâm thêm một nhát dao vào lòng hắn, hắn cũng chả muốn mình béo a, hắn cũng muốn cao cao gầy gầy a. Chẳng lẽ có đứa con béo rất đáng xấu hổ sao? Hôm nay là sinh nhật của Mập Mạp? Chính Mập Mạp cũng không biết, xem lịch trên điện thoại di động, là mồng ba tháng bảy âm lịch. A! Quả nhiên là sinh nhật mình, thôi thì không về nhà vậy, có về cũng chưa chắc có người nhớ, mẹ nhìn thấy hắn sẽ lại không vui. Trở lại căn phòng nhỏ đang thuê, rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ. Dù sao hôm nay không phải đi làm, ra ngoài tản bộ một chút. Tóc dài ra rồi, tí nữa đi cắt tóc, rồi mua hai cái áo lạnh nữa. Trời đang lập thu (mới vào mùa thu) mà hắn chỉ mặc áo ngắn tay. Đâu phải ai mập cũng không sợ lạnh. Mập Mạp tuy béo nhưng lại không giống những người mập khác. Người ta béo thì mỡ nhiều chống lạnh rất tốt, Mập Mạp cũng béo nhưng lại không rõ vì sao mình vẫn sợ lạnh. Mập Mạp năm 20 tuổi đã rời nhà đi tự lập, bởi vì cha hắn nói: “Nam nhân lớn như vậy không lẽ còn muốn để cha mẹ nuôi? Ra ngoài tìm công tác đi!” Cho dù Mập Mạp không thông minh cũng không muốn ngây ngốc ở trong nhà nghe mọi người chế giễu. Tốt nghiệp trung học xong, đại học thi không đậu nên chỉ có thể ra ngoài làm thuê. Có đôi khi hắn đã nghĩ hắn không chỉ béo như heo mà đầu óc cũng như một con heo đi. Rõ ràng hắn đã rất nỗ lực nhưng kết quả học tập lại không được tốt. Không có bằng cấp gì, đương nhiên cũng không thể kiếm được công tác tốt, chỉ có thể kiếm việc ở khu gần nhà. Lương tháng một ngàn đồng đều nhanh tiêu hết, trừ bỏ tiền thuê nhà, chi tiêu ăn uống, v.v. mỗi tháng chỉ tiết kiệm được vài đồng ít ỏi. Kì thật chính Mập Mạp cũng biết cha hắn có thể tìm cho hắn một công việc tốt, bởi vì trước đây số người đem quà đến nhờ cha hắn tìm việc cho cũng không ít, nhưng ông lại không buồn bỏ chút công sức nào cho con mình. Trong mắt cha thì hắn chỉ là một đứa nhỏ không có phấn đấu, không biết cạnh tranh, vốn lớn lên đã không có tướng mạo, ngay cả học tập cũng thua kém thiên hạ. Những người có uy tín, có danh dự cao đều là những kẻ sĩ diện, cho nên thời điểm có người hỏi cha hắn có bao nhiêu đứa con, y chỉ trả lời là hai. Mập Mạp nghe xong đã chết tâm rồi. Thì ra trong lòng cha vốn không hề có đứa con như hắn. Có lẽ mẹ là ham hư vinh, dù sao đối xử với hắn vẫn có chút cảm tình, cho dù cái tình cảm kia chỉ đơn thuần là chê cười, là căm hận. Nhưng cha lại nói mình chỉ có hai đứa con, cái loại cảm giác bị bỏ rơi này làm cho hắn thấy thật xót xa. Béo… thì có gì sai đâu? Mập… chẳng lẽ không phải là người sao? Mập Mạp… cũng muốn sống cho thật tốt, Mập Mạp… vẫn có tình yêu cuộc sống, cho nên Mập Mạp lau khô nước mắt, cố gắng tiếp tục cuộc sống. Béo – cũng chả có vấn đề gì cả! ——————– Lời tác giả: Ôi chao, đây là tác phẩm đầu tay của nhân gia a, lần đầu tiên của nhân gia liền cho các ngươi a, quý trọng cất chứa đi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.