Thương Hải Tang Điền

Chương 22




Trong đội vừa nhìn thấy Văn Vũ đem nhiều rau dưa tới thì mỗi người đều cười đến toe toét. Còn khen Văn Vũ có năng lực.

Đại đội trưởng bảo với tiểu đội trưởng “Hạt giống ngươi đưa cho Văn Vũ đúng thật là đồ tốt a”

Trương tiểu đội trưởng là tổng chỉ huy tiểu đội Văn Vũ, đôi mắt tam giác xấu xí, nghe đại đội trưởng nói thế, quét Văn Vũ một vòng, mắt vừa chuyển lập tức đáp “Đúng vậy, ta xem nơi đó phì nhiêu, nên bảo bọn họ phân loại đồ vật hỗn loạn, không nghĩ tới thu hoạch tốt như vậy”

“Ánh mắt không tồi a”

“Chỗ nào…chỉ là muốn xem…không nên lãng phí đất a”

Văn Vũ thấy kỳ quái, này Trương tiểu đổi trưởng bình thường luôn cho y cảm thấy âm hiểu giảo hoạt, lúc thu hoạch lúa, Văn Vũ tận mắt thấy hắn trộm thóc giấu vào túi của mình, phòng chừng buổi tối hắn sẽ đem về nhà.

Văn Vũ bắt đầu tin những gì Hà Kiến Quốc nói, Hà Kiến Quốc nhà trước kia coi như giàu có, trộm lại ít hạt giống cũng có thể.

Vào lúc nhà mình bị xét mẹ chẳng phải cũng giấu lại ít hạt giống sau hậu viện sao?

Văn Vũ quyết định trở về hảo hảo hỏi Hà Kiến Quốc, trên đường về, đột nhiên có người đưa một phong thư.

“Vệ Văn Vũ, ngươi có thư”

“A, cảm ơn!”

Văn Vũ giản lược nhìn phong thư, chữ phía trên có chút khó coi, cũng không có người viết địa chỉ, chỉ viết “Xem rõ” Văn Vũ đem thư nhét vào túi áo, đẩy xe về bãi tha ma.

Trên đường về đi qua một khu rừng nhỏ, mùa đông, đường đi phủ kín cả lá rụng, cỏ tranh cao cở nửa người bên đường cũng biến thành màu vàng héo.

Đột nhiên trong rừng truyền ra tiếng “sạt sạt” lại “tăng” thêm một chút, lá rụng bay lên, một tiểu động vật nhanh như chớp phóng ra, bổ nhào vào Văn Vũ, y sợ tới mức nhảy dựng lên, vừa nhảy lên làm bánh xe đẩy trật đường, trục bánh đứt ra…

Văn Vũ định thần nhìn lại, phát hiện tiểu động vật kia chỉ là tiểu hồ ly có nửa cái đuôi! Nó giương đôi mắt long lanh, tủm tỉm cười với mình.

A? Vì sao hồ ly lại cười?

Tiểu hồ ly phóng tới trước mặt Văn Vũ, cọ cọ y hai cái, lại lui vào bụi cỏ.

Nó đem cái gì tặng ta sao? — Văn Vũ nhặt lên, nhìn.

Gương to như cái bát lớn, phía dưới khắc hoa văn hình con rồng nhỏ bằng bàn tay, mặt trái là hình bát quái, mơ mơ hồ còn khắc hai chữ: Hồ Tả.

Gương có chút kỳ quái.

Văn Vũ nhận gương, nhìn xe đẩy…xem ra không thể đẩy, chỉ có thể khiêng trở về, thử xem có thể sửa được không.

Khiêng một đoạn, Văn Vũ nghỉ một chút, lại khiêng một đoạn lại nghỉ một chút…lần thứ ba nghỉ, Văn Vũ nghĩ hay là lấy phong thư ra coi…

“Văn Vũ:

Ta đã ổn rồi, hầu hết đều rất tốt. Cảm ơn ngươi.

Đậu nành ngươi sao không tệ, rất thơm. Ta ăn cả tuấn đấy

Phần ân tình này ta sẽ nhớ mãi không quên, nếu có một ngày trở về, ta nhất định báo đáp ngươi”

Không kí tên, không ngày không địa chỉ. Giống như lúc trước vậy, chỉ cần báo một tiếng bình an… còn có chữ viết này…

Phong thư này là của Hà Kiến Quốc? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra….

Gió bắc thổi lên, mùa đông dần chiếm lĩnh.

Văn Vũ ngồi bên đường, tay chân bắt đầu lạnh dần thẳng đến khi có chút chết lặng.

Đi phía tây nhìn, có được thế thấy được lều tranh. Nếu phong thư này là của Hà Kiến Quốc viết, vậy, người ở đó là ai?

Đây là trò đùa của Hà Kiến Quốc?

Văn Vũ đem thư cất kỹ, khiêng xe đẩy về.

Cách lều chừng mười bước, y thấy Hà Kiến Quốc…

Thái dương tây hạ, Hà Kiến Quốc đứng trên mộ phần cao cao, nhìn cảnh đẹp trời chiều. Ánh nắng rọi vào người hắn, đem đầu hắn hóa thành màu đỏ…

Vừa quay đầu lại, gặp Văn Vũ đứng đó, liền ôn nhu cười.

“Ngươi đã về rồi?”

“Lộp cộp”

Văn Vũ thất thần, đồ vật trong tay rơi xuống chân, may mắn là gỗ nếu không bàn chân đã dập nát

Văn Vũ nhớ tới người nằm trong quan tài, Hà Kiến Quốc chuyển mắt Văn Vũ nhìn khá giống với hồng phát nam tử đó…

Làm sao có thể…trên thế giới này sao lại có chuyện này?!

Thấy Hà Kiến Quốc đi tới, y sợ cúi đầu.

“Xe bị hư?”

“Ừ”

“Hư là tốt, miễn cho ngươi đem rau dưa ra ngoài”

“…”

Hà Kiến Quốc thấy Văn Vũ cúi đầu không nói, liền xoa xoa đầu y “Cơm chiều xong rồi, vào ăn đi”

Đi vào lều, Văn Vũ phát hiện “Chật” không ít, nguyên lai là có thêm một cái bàn và hai cái ghế làm từ trúc.

“Thế nào? Là ta làm a” Hà Kiến Quốc đắc ý, lại xuất ra một ngọn đèn dầu tinh xảo, sau khi thắp sáng để lên bàn “Còn có cái này, ta từ trong mộ đào ra”

“Ngô, ngô” nói không chừng là của ngươi.

“Hiện tại trời nhanh tối, về sau chúng ta ăn cơm sẽ đốt đèn, ấm áp hơn a” Hà Kiến Quốc kéo Văn Vũ ngồi xuống, múc cho y một chén cơm đầy, có điều Văn Vũ nhìn qua có vẻ mất hứng “Sao thế?”

“Không…không có gì…” Văn Vũ cầm đũa ăn cơm, không nói một tiếng. Kỳ thật trong lòng là hoảng muốn chết.

Cơm nước xong, Văn Vũ đem gương tiểu hồ ly hướng tường lều cỏ cắm xuống, về sau chải đầu có thể nhìn gương a. Nào ngờ Hà Kiến Quốc nhìn thấy gương lại phản ứng khá lớn.

“Gương này sau ngươi có?”

“Nhặt…nhặt…”

“Nhặt? Không có khả năng, ngươi gạt ta”

“A…ngươi còn nhớ tiểu hồ ly kia không? Chính là con bị ngươi chặt đứt nửa cái đuôi đó…”

“Nhớ”

“Nó cho ta…”

Hà Kiến Quốc lầu bầu một câu “Hồng Vũ thật nhiều chuyện…”

“Hả?”

“A…không có gì…ha…ha…” Hà Kiến Quốc cười gượng hai tiếng, bưng bát ra ngoài.

Chớp mắt một cái, Văn Vũ nhìn thấy trong gương hiện lên một thân ảnh hồng sắc…

Đó là gì?

Văn Vũ phát hiện gương này có tác dụng bất khả tư nghị (Không thế tưởng tượng nổi), chăm chú nhìn vào gương.

Hà Kiến Quốc rửa bát đũa trở về, gương lại hiện lên hình ảnh Hà Kiến Quốc, chính là có chút hồng sắc xuất hiện…gương này không phải thủy tinh, Hà Kiến Quốc đi quá nhanh, lại cách khá xa, Văn Vũ không tài nào nhìn rõ bóng người trong gương, bất quá có thể khẳng định toàn thân Hà Kiến Quốc không có hồng sắc!

Hay là…này là kính chiếu yêu?

Đêm, Văn Vũ như trước, ngủ trước hơn Hà Kiền Quốc. Hà Kiến Quốc từ lần đó trở đi, liền bắt đầu dậy sớm đánh răng. Y nằm ở bên này nghe thanh âm “sàng sạt sàng ” nhớ tới nhiều chuyện.

Trước kia Hà Kiến Quốc chỉ rửa mặt qua loa, đại khái chỉ cần sạch là được. Hiện tại, hắn thích từ từ rửa mặt, lỗ tai đều tỉ mỉ kỳ cọ! Lỗ tai hắn một chút dơ cũng không thấy.

Phần cơm ăn lại không nhiều như trước, quần áo đều chỉnh tề, hơn nữa, hắn hiện tại có thói quen kỳ quái — thích bỏ tay vào ống tay áo bên kia, giống như văn nhân thời cổ đại.

Còn có, hắn hiện tại thường thường nhìn mình cười, cái kiểu cười sang sảng trước kia lại chẳng thấy.

Hà Kiến Quốc vào lều, đóng cửa.

Ngồi xổm nhéo nhéo thảm Văn Vũ, lo lắng “Văn Vũ, ngươi không lạnh sao? Khí trời đã muốn lạnh rồi”

“Không…không lạnh…một chút cũng không lạnh…”

“Ngươi xem ngươi, nói chuyện cũng run rồi”

“Không lạnh! Thực không lạnh! Ngươi cũng nhanh ngủ đi!”

“Ừ”

Văn Vũ mang theo tâm trạng bối rối nhắm mắt ngủ, cố gắng bảo trụ bình tĩnh.

Kỳ thật y một chút buồn ngủ cũng không, thanh tỉnh bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hắn không phải Hà Kiến Quốc, hắn chắc chắn không phải là Hà Kiến Quốc.

Nhưng hắn đối ta rất tốt….so với Hà Kiến Quốc thật sự còn tốt hơn nhiều.

Nếu hắn là yêu quái biến thành, thì hắn vì cái gì đối tốt ta? Hắn có mục đích gì?

Nuôi ta mập chút, ăn sẽ ngon hơn? Nói không chừng trong mắt hắn, ta chính là con heo mà hắn đang nuôi…

Bị tư tưởng thịt heo làm Văn Vũ đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cuối cùng, y đứng lên, đốt đèn, cầm gương, chậm rãi đến bên giường Hà Kiến Quốc…

Hà Kiến Quốc quay mặt vào tường ngủ, Văn Vũ ngồi xổm xuống, tay trái cầm đèn, tay phải cầm gương, chậm rãi đưa tay phải đến trước mặt Hà Kiến Quốc.

Trong gương xuất hiện quả nhiên không phải là mặt Hà Kiến Quốc, mà là một người cực kỳ yêu mị, hồng phát!

Hô hấp Văn Vũ trở nên dồn dập mà trầm trọng, chẳng biết làm thế nào mới tốt! Đột nhiên, “Hà Kiến Quốc” mở mắt! Sắc bén nhìn gương.

“A!!!” Văn Vũ thét chói tai, ném đồ trong tay xuống, theo bản năng chạy ra ngoài, chính là cửa này mọi ngày dễ dàng mở thế nào hôm nay lại không thể mở.

Văn Vũ chỉ chậm rãi thối lui mấy bước vào góc phòng, chân cứng hơn sắc, đá cũng phải mò! Văn Vũ lập tức cầm đồ lên tự vệ.

Hà Kiến Quốc “phịch” ngồi dậy, cầm lấy đèn trên mặt đất, một lần nữa đốt lên, sau cười chậm rãi đi tới bên Văn Vũ.

Theo ánh nến Văn Vũ cảm thấy vẻ mặt cười của Hà Kiến Quốc thập phần hung tợn, y nắm chặt lấy dao mà không ngừng phát run “Ngươi đừng tới đây…đừng tới đây a…”

“Ngươi…cuối cùng cũng phát hiện?” Hà Kiến Quốc đem đèn để lên bàn, xoay người, một trận choáng váng, Hà Kiến Quốc lập tức biến thành hồng phát nam tử, song mâu lục sắc, làn da tuyết trắng, còn có mái tóc thật dài, y bào đỏ sậm tơ lụa thêu hoa, có chút giống với người thời Thanh, có điều hắn không có nửa cái đầu bóng loáng…tóm lại, cả người tản ra “Ta là yêu tinh”.

“Ngô…” Văn Vũ sợ tới mức khóc lên, lui vào góc không ngừng phát run.

“Ta xin giới thiệu mình một chút, ta gọi là Hồ Tả, cũng chưa ở đây lâu, là Hồng Vũ đưa đến” Hồ Tả đến gần Văn Vũ thêm một bước “Ta là hồ yêu, ngươi biết không?”

“Ngươi đừng tới đây! Ngươi đến ta liền chém. Ngươi!” Văn Vũ dùng toàn bộ sức lực hét, giơ cao dao quơ loạn xạ hai cái.

“Ngươi dọa ta?” Hồ Tả ‘ha hả’ cười hai cái, vươn ‘móng vuốt’ chụm cây dao kia, Văn Vũ chỉ thấy mấy đạo ánh sáng lóe lên thì cây dao cứ như hoa rụng rơi xuống, giống như võ chuối bị ném sang một bên.

“A!!!!!”

Văn Vũ sợ hãi vứt bỏ dao, sợ tới mức khóc lên “Van cầu ngươi đừng ăn ta, ta còn chưa hiếu kính cha mẹ, còn một em gái chưa hiểu chuyện, ta…ta thân rất gầy, nuôi nuôi không mập được đâu…ô ô…”

Hồ Tả vươn đầu đến gần Văn Vũ “Ta không tin, ta chính là muốn nuôi ngươi mập mạp một chút, cắn một cái thủy thủy nộn nộn, nhất định sẽ tốt lắm”

Hồ Tả kề sát Văn Vũ, làm cho y tưởng con hồ ly này đang muốn cắn chết mình “Ta…ta hiện tại ốm ốm lắm, ngươi ngươi không phải nuôi ta sao? Đừng cắn chết ta mà…Ô ô…”

Có điều Hồ Tả vẫn kề sát.

Văn Vũ nhắm mắt lại nhanh nhóng hồi tưởng tuổi thơ tốt đẹp, sau đó chờ chết, không nghĩ Hồ Tả “chụt” một cái hôn mình.

Mở mắt ra, Hồ Tả đang cười tủm tỉm

Hồ Tả còn vươn đầu lưỡi, đem nước mắt trên mặt Văn Vũ liếm khô. Hại Văn Vũ cảm thấy ngứa ngáy.

Tình huống này, giống như, không phải, mình nghĩ…

Văn Vũ khẩn trương quá độ thở phào một cái, lập tức đuối sức ngã phịch xuống đất, lại bị Hồ Tả bế vào lòng.

“Văn Vũ, thân thể ngươi quá lạnh. Ta cùng ngươi ngủ”

Văn Vũ dù sao cũng chẳng còn khí lực, tùy ý Hồ Tả ôm vào nằm xuống lần nữa. Thân thể Hồ Tả thật nóng, chẳng mấy chốc chăn đã nóng lên.

Văn Vũ dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy Hồ Tả gao gắt ôm mình.

“Văn Vũ, độ ấm thế này được chưa? Còn muốn nóng chút nữa không?”

“A? Chẳng lẽ độ ấm còn có thể điều chỉnh?”

Hồ Tả hiểu lầm ý Văn Vũ, cho rằng Văn Vũ chưa đủ ẩm. Vì thế không ngừng cố gắng, không ngừng phát ấm.

Văn Vũ cảm thấy khá nóng…hơn nữa còn có mùi vị gì ấy?

“A!! Không xong! Thiêu cháy rồi!” Hồ Tả vội vàng ngồi dậy, hả miệng hút lửa vào “Rơm rạ thế này rất dễ cháy”

Văn Vũ ngây ngốc nhìn Hồ Tả lầu bầu, càng xem mí mắt càng nặng. Rõ ràng, nhắm lại, chờ ngày mai nói sau.

Trời còn chưa sáng, Văn Vũ mơ mơ màng màng ngủ nghe được thanh âm đang tranh cãi ngoài cửa.



“Ngươi đây là thái độ nói chuyện với đồng chí sao?”

“Đồng chí gì? Ai là đồng chí với ngươi? Lăn ra một bên”

“Hà Kiến Quốc! Ngươi chờ đấy”

“Ba!” Văn Vũ trên giường nhảy dựng lên! Lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo.

Đó là tiếng của tiểu đội trưởng! Hắn tới làm gì?! Hà Kiến Quốc sao lại chọc hắn.

“Ta đây chờ coi. Ngươi có gì thì liền nói ra…” Hà Kiến Quốc khinh bỉ chẳng hề để ý nói.

Văn Vũ nóng nảy.

Hà Kiến Quốc tính tình ngươi sao lại nóng vậy…

Tiểu đội trưởng là một con cáo già giảo hoạt, đắc tội hắn sẽ rất thảm!

Ngươi cũng thật là…

Mặc xong quần ào Văn Vũ đang muốn ra ngoài lại đột ngột nhìn qua cái gương trên bàn…

Gương…?

Hà Kiến Quốc…?

Hồ ly…?

Đúng rồi, Hà Kiến Quốc là hồ ly!

Sao lại ngủ một đêm liền đem mọi chuyện quên đi?

Thất kinh Văn Vũ nghĩ muốn hướng tiểu đội trưởng cầu cứu? Một ý niệm, cùng địch nhân chính là bằng hữu liền xuất hiện.

“Tiểu đội trưởng!”

Văn Vũ lao ra khỏi lều, mới phát hiện tiểu đội trưởng đã đi xa, Hồ Tả cười tủm tỉm hỏi “Ngươi thức rồi?”

“Thức…thức…” Văn Vũ nghẹn họng, tiếc nuối nhìn bóng dáng tiểu đội trưởng đang dần dần nhỏ lại.

“Điểm tâm, ta chưa có làm. Muốn ăn cái gì?” Hồ Tả vẫn là bộ dáng Hà Kiến Quốc, cười tiến gần Văn Vũ, nhìn mái tóc rối tung của y.

“Tùy…Tùy tiện…” Văn Vũ run rẩy nhìn Hồ Tả cười đến sáng lạn, má lúm đồng tiền thật sâu….còn có hàm răng sáng chắc, ánh sáng ban mai chiếu vào lại tôn thêm khả năng chắc chắn.

Văn Vũ trở lại phòng, cầm giấy bản hướng về phía rừng trúc chạy.

“Ta…Ta đi nhà xí…”

Hừ, Hà Kiến Quốc có thể cao chạy xa bay, ta đây cũng có thể!

Thời gian một ngày, ta cũng có thể chạy về tới nhà!

Văn Vũ đầu tiên chạy vào rừng, nhìn về phía lều, thấy nó có khói bếp lượn lờ.

Hồ ly tinh kia hẳn là đang nấu cơm?

Văn Vũ hít vào một hơi, chuẩn bị xoay người chạy, thì “phịch” – một “nhuyễn tường” đỗ xuống.

“Văn Vũ, ta đang nấu canh tổ yến, ngươi muốn ngọt hay lạc?”

Văn Vũ nhìn Hồ Tả xuất hiện, bắt đầu “ha hả” ngây ngô cười— là dọa đến choáng váng sau cười sượng.

“Tùy…tùy tiện…”

“A. Vậy chiếu theo khẩu vị của ta” vừa dứt lời, Hồ Tả đã chẳng thấy tâm hơi.

Văn Vũ vò tóc, đứng nhìn rừng trúc, đem đầu tóc mà Hồ Tả chải cho y vò rối loạn.

Làm thế nào? Làm thế nào đây?

Đây không phải vấn đề chạy trốn hay không, mà là mình như bị hắn theo dõi!

Này là làm thế nào mới tốt?

Đột nhiên.

“Văn Vũ, ta nghĩ hay là ngươi nếm thử trước một chút” Hồ Tả bưng một đĩa sứ xuất hiện trước mặt Văn Vũ.

Trời ạ!!!!

Miệng Văn Vũ theo bản năng hả ra…Hồ Tả vừa lúc đem đồ ăn đút vào miệng y.

“Thế nào? Đủ ngọt hay không?”

“Trời…”

“Ngọt? Vậy có phải ngọt quá hay không?”

“Ngô ngô” Văn Vũ lắc đầu.

“Úc” Hồ Tả vừa lòng tiêu thất.

Xem ra muốn chạy trốn khỏi âm hồn bất tán hồ ly tinh này…là không thể thực hiện được…nếu mình chạy về nhà, không phải là dẫn nó về nhà sao…

Không được…không được…

Văn Vũ nhai đồ ăn trong miệng, ân, cũng ngon.

Đây là tổ yến trong truyền thuyết sao?

***

Văn Vũ không nghĩ sẽ bên người Hồ Tả, Hồ Tả nói với Văn Vũ rằng sẽ giới thiệu cho y nhận thức vài người.

Chính là, thế nào trước cửa lại là một chuỗi hồ ly lớn hồ ly nhỏ…này là sao a?

(=_=)

Văn Vũ nhìn đám hồ ly thần sắc khác nhau, mà ý nghĩ đơ ra.

Hồ Tả hăng say giới thiệu “Đây là lớn nhất, mặt nghiêm Hồng Lôi”

Hồ ly tên Hồng Lôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Vũ, bất ngờ nói một câu “Ngươi hảo”

Cả ngươi Văn Vũ run lên, dựa phịch vào ghế phía sau.

“Này Hồng Vân hay ngáp, rất lười biếng”

“Ngươi hảo” Hồng Vân dùng chân nhu nhu mắt

“Này lông mi rất lớn là Hồng Tuyết”

“Ngươi hảo” tiếng nói là một bé gái

“Cái này là Hồng Phong, đó là Hồng Tuyết, còn có Hồng Sương…A? Hồng Vũ đâu?”

Hồ Tả khắp nơi tìm Hồng Vũ, rất nhanh bên ngoài truyền đến một tiếng phịch nhhifn lại trong lòng Văn Vũ

“Văn Vũ!!! Văn Vũ!!! Ta rất yêu ngươi”

Chúng hồ ly mặt đều đầy hắc tuyến, nhiều nhất là Hồ Tả.

Văn Vũ nhìn nó liều mạng lắc lắc nửa cái đuôi liền biết là tiểu hồ ly kia, thì ra nó gọi là Hồng Vũ a…

“Ha Hả…” Văn Vũ cười, cả phòng hồ ly đều cảm thấy kinh dị, thế nhưng trong lúc cô đơn này lại cho y cảm giác thân thiết.

Theo thói quen Văn Vũ vươn tay, ôm Hồng Vũ, sờ sờ đầu nhỏ của nó

Hồng Vũ như chó con thấy chủ nhân, kích động thèm lưỡi liếm mặt Văn Vũ một cái.

Liếm xong mặt lại xuống cổ, Hồ Tả nhìn không được.

“Tốt lắm, Hồng Vũ, xuống dưới”

“Không muốn”

“Xuống”

“Không a”

Hồ Tả nắm cái đuôi Hồng Vũ, dùng sức tha nó ra, Hồng Vũ dùng móng vuốt bám quần áo Văn Vũ không chịu buông.

Hồ Tả giống như bạt củ cải kéo đuôi Hồng Vũ, chỉ là chưa bạt được mấy cái thì “Roạt” một tiếng, áo của Văn Vũ cứ như vậy bị rách.

“Ai…”chúng hồ ly thở dài

Tuy rằng giới thiệu qua, nhưng trừ bỏ Hồng Vũ, Văn Vũ chưa phân rõ được ai là ai.

Chờ chúng nó đi, Hồ Tả lấy ra một túi kim châm, một bên đem quần áo Văn Vũ vá lại, vừa nói với Văn Vũ chuyện trong nhà.

“Nơi này có hai loại hồ ly, một là chúng ta hồ ly đắc đạo thành tinh Hỏa hồ, một là loại thường. Tại thật lâu thật lâu trước kia, ta hồ tiên nơi nơi phiêu bạc, nhưng theo các ngươi lại gọi là hồ ly tinh. Bất quá, ta lại là một hồ tiên khá tốt, ta cấp người nghèo chữa bệnh không lấy tiền, rồi chuyên lấy tiền của bọn nhà giàu một khoản lớn làm phí trị liệu. Sau đó…Ước chừng cuối đời Nguyên đầu nhà Minh, thế gian xảy ra họa kiếp, Minh giới cùng Thiên giới liên thủ chỉnh đốn thế gian, đem yêu quái thành tinh trong núi thu thập hết, chỉ có đạo hạnh cao thêm tâm địa thiên lương mới tránh thoát. Ta có một lần xuất thủ cứu ‘Hồng bộ tộc’ cùng dạng với Hỏa hồ ta, cũng mang bọn họ đến đây ẩn cư, cho nên thành lão đại. Bọn họ hiện tại đạo hạnh chưa đủ, không thể giống ta tu thành hình người…”

“Ý của ngươi là…Ngươi là hảo hồ ly tinh?” Văn Vũ kết lại ý tứ hỏi.

“Đúng vậy”

“Vậy ngươi còn ăn thịt người…”

“Ta chưa ăn thịt người a.”

“Vậy ngươi nuôi ta làm gì?”

“Hửa?” Hồ Tả gian trá cười, liền đáp “Nuôi ngươi đương nhiên là có nguyên nhân của ta”

“Nguyên…nguyên nhân gì ?? ”

“Ta muốn hút dương khí của ngươi tu luyện”

“A?!” nghe lý do này cứ giống như nuôi heo không khác gì mấy.

“Chưa…Chưa gặp ngươi hút…ha hả…” Văn Vũ xấu hổ cười, ánh mắt chuyển về phía cửa, xem chạy thế nào mới tốt đây?

“Ta trước kia đều hút trộm, hiện tại…”

Hồ Tả buông kim châm, chồm người tiến lên, hôn Văn Vũ.

Hôn thật lâu.

Văn Vũ rốt cục trải nghiệm cảm giác dương khí bị hút, chỉ thấy hụt hơi, tứ chi mềm nhũn, nhãn mão kinh tinh (sao bay đầy trời), tựa như sắp ngất…duy nhất còn có thể hoạt động chính là đầu lưỡi mình đem đầu lưỡi hồ ly tinh đẩy ra…chính là đẩy ra một chút, hắn lại tiến vào, đẩy đẩy tiến tiến không được gì…

Hồ Tả vạn phần vừa lòng buông Văn Vũ ra, để y lần nữa hô hấp…

Văn Vũ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nằm vật xuống cỏ liều mạng hút “khí” trở về.

Thật đáng sợ…thật đáng sợ…

Như vậy bị hút, ta nhất định sẽ biến thành bộ xương khô.

“Được rồi! Bổ rồi!” Hồ Tả đem áo khoác phẩy phẩy, kiệt tác của mình đắp lên cho Văn Vũ.

Hai chỗ lũng, được Hồ Tả may thành hình con bướm, vừa lúc nhìn qua thật là xinh đẹp.

“A!? Ngươi sao lại thêu cái này lên?” Văn Vũ kinh hô. Loại quần áo này sao có thể mặc ra ngoài?

“Không vui sao? Ta đây hủy nó rồi lại thêu cái khác ”

“Không cần không cần! Ta tự mình làm” Văn Vũ nghỉ ngơi xong, khí tức trở lại, đoạt lấy y phục của mình, Hồ Tả đứng lên.

Hồ Tả nhìn ngoài phòng, trời bắt đầu mưa.

Nếu cái gì cũng làm không được, thì liền chuẩn bị ăn!

Hồng Lôi bọn nó đứng xa nhìn Hồ Tả xuân phong đắc ý, ánh mắt đầy kinnh bỉ.

Hồng Lôi căm giận nói “Hừ, người này, nói không chừng lần sau sẽ lý do hút tinh khí người ta, đem Văn Vũ thiện lương ăn mất”

“Ừ” Chúng hồ tỏ vẻ đồng ý quan điểm.

Văn Vũ thêu vài cái áo khoác đã xong. Kỳ thật rất đơn giản, tìm hay mảnh vải bố đắp lên, xinh đẹp bươm bướm liền như hai chỗ chấp vá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.