Thương Hải Tang Điền

Chương 17




“Anh, mình kết hôn nhé. Em cam đoan, cả đời này sẽ đối tốt với anh.”

“…A?”

Mặt anh toàn là nước mắt, lúc trước khóc đến rối tinh rối mù, bây giờ lại ngây ngốc nhìn tôi.

“Không phải anh đã nói rồi sao? Em ưu tú như vậy, hiện tại lại có nhà, tuyệt đối không có khả năng sẽ có ai không đồng ý. Như vậy, anh, xin anh mau đồng ý đi.”

“Nhưng mà…”

“Này, em trẻ tuổi, lại đẹp trai, còn là bác sĩ, có tài sản, tuy không còn ba mẹ nhưng tính cách ôn nhu, biết chăm sóc. Không phải đối tượng tốt để kết hôn sao? Anh đối với em còn bất mãn gì nữa? Nói ra đi, em sẽ tiếp tục cố gắng!”

“Nhưng…vì…vì sao…”

Anh vẫn còn ngu ngốc mà hỏi. Thật sự rất đáng yêu.

“Tại sao? Bởi vì em yêu anh, anh cũng yêu em.”

“Bởi vì cả đời này, người em muốn kết hôn cũng chỉ có anh.”

“Rõ ràng đã sớm giống như vợ em vậy, anh còn giật mình cái gì?”

“…”

“Anh, em yêu anh. Cả đời này, cả lúc ở bên anh cũng như lúc phải tách ra, chưa có khi nào em nghĩ sẽ yêu người khác.”

Anh lại ngẩn ra một lúc lâu.

“Gạt người…”

“Em muốn cả đời được chăm sóc anh, trân trọng anh, cho nên, xin anh hãy kết hôn với em đi.”

“Gạt người…”

Tôi ôm chặt lấy anh.

“Gạt người! Gạt người! Gạt người! Em đã đi mà không thèm quay đầu lại! Anh tới đâu cũng không tìm được em! Anh cho rằng…cho rằng tìm cả đời cũng không thấy. Em…em có biết những năm đó anh sống sao không?”

“Em có biết anh tìm em bao lâu không? Tiểu Diễn, em biết em có bao nhiêu tuyệt tình! Nếu anh tìm không được, nếu là tìm không được, có phải cả đời này em cũng sẽ không tìm anh không?”

“Em sai, là em sai. Thật sự…là em sai.”

“Anh vẫn luôn nghĩ em hận anh. Anh vẫn luôn nghĩ em sẽ không bao giờ tha thứ!”

Anh ở trong lòng tôi, quả thực khóc đến mức sắp không thở nổi.

“Thật sự…em sai rồi. Anh, em rất rất sai, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

“Để anh tìm nhiều năm như vậy, để anh phải đợi nhiều năm như vậy, đã vậy còn ngu ngốc không nhận ra, thiếu chút nữa lại buông tay…Em thật sự…là một kẻ ngu ngốc.”

Thật sự…rất ngu ngốc.

Ôm lấy anh như vậy, cả người anh run rẩy, nhìn anh khóc đến thương tâm, tôi mới biết nhiều năm qua anh chịu xót xa, ủy khuất đến nhường nào.

Tôi ấy mà…cái gì cũng không làm được cho anh. Tôi chỉ là một kẻ nhát gan lùi bước. Nếu không phải anh kiên trì, không hề buông xuôi, không thay đổi tâm ý, thì làm sao có thể hạnh phúc như lúc này?

Trước kia rõ ràng từng nói sẽ không bỏ mặc anh, sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cả đời đối tốt với anh…rõ ràng là như thế, vậy mà thiếu chút nữa không bao giờ còn có cơ hội thực hiện.

Cho nên tôi quả thực quá ngu ngốc! Không có não! Không có thuốc chữa!

Thật biết ơn vì đối phương là anh, là người luôn tha thứ cho tất thảy những gì tôi gây ra lúc trước, vẫn luôn yêu thương tôi, trân trọng tôi.

Trong chính căn hộ mà anh mua, tôi ôm anh ném lên giường, cái điều tôi luôn nghĩ đến bấy lâu nay cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

“Em đã nghĩ rất nhiều đến việc này.”

“Nghĩ đến việc để lại dấu ấn trên người anh.”

“Anh là của em, thuộc về em.”

Tôi ôm anh, toàn bộ con người ấy là của tôi.

“Anh vẫn luôn là của em. Chỉ khác một điều, Tiểu Diễn…cuối cùng cũng là của anh.”

Anh nằm trong lòng tôi, khẽ mỉm cười.

“Tiểu Diễn, em biết không? Có một số việc, anh chưa từng nói cho em biết.”

“Anh vẫn cảm thấy đó là vận mệnh.”

“Ngày đó trong bệnh viện gặp được một bé trai vô cùng đáng yêu, từ đó về sau nhớ mãi không quên, thế nhưng đến tên của người đó anh cũng không biết…”

“Mãi về sau, khi anh bước qua cánh cửa đó, em đứng ở trước mặt anh…người anh thích, người không thể nào quên, từ đó lại trở thành em trai. Anh khi đó thật sự rất vui.”

“Hơn nữa so với trong tưởng tượng của anh thì em còn tốt hơn gấp bội. Hoạt bát, thú vị, ôn hòa, thiện lương, lúc vui vẻ còn ngồi hát vu vơ, luôn giúp đỡ anh, rất thích ăn, mỗi một khoảnh khắc ấy đều rất đáng yêu.”

“Cho nên…anh đương nhiên thích em, không hề tự chủ mà thích em. Ngay cả khi chỉ có mình anh đơn phương như thế, anh vẫn thích em. Với anh mà nói, là vận mệnh đưa em tới, để anh được ở gần em, rồi sau đó mặc kệ em có tiếp nhận hay không, tất cả của anh đều dành cho em.”

“Từ buổi chiều ngày hôm đó…anh đã quyết định như vậy.”

“Anh chính là để ý em, cả đời này cũng chỉ có thể yêu em. Người đó chính là em, Tiểu Diễn.”

“Thật xin lỗi, nói nhiều như vậy, rất ngu có phải không?”

Anh cười, có chút ngượng, lại vùi vào lòng tôi.

“Anh…”

Tôi ôm chặt anh hơn, càng ngày càng cảm thấy đau lòng.

“Thật ra…cũng có rất nhiều chuyện, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói với anh.”

“Anh thực sự đến bây giờ cũng không phải đơn phương.”

“Em…cũng không phải lạnh nhạt, vô tình với anh như bên ngoài. Em thật sự…vẫn luôn…thích anh.”

“Trước kia còn nhỏ không rõ, nhưng em biết khi nào mình cảm thấy anh trong mắt em không giống bất kì ai khác. Đến khi hiểu được lại không quý trọng anh, sau này gặp lại lại nghĩ rằng anh không còn thích em nữa…Em rất ngu ngốc. Xin lỗi.”

“Em cũng thích anh, vẫn luôn như thế, vẫn luôn…vẫn luôn thích anh.”

Kì thật tôi cũng giống anh, cho đến giờ chỉ đặt mỗi một người trong tâm, vị trí đó chưa bao giờ thay đổi. Kì thật tôi cũng giống như anh, vô điều kiện mà yêu người kia, toàn tâm toàn ý chỉ muốn người kia sống tốt.

“Anh, em biết trước kia em bội ước, khiến cho anh thương tâm. Nếu anh nguyện ý tin tưởng em một lần nữa, những lời em đã nói trước kia…muốn chăm sóc anh, muốn cả đời ở cạnh anh, em nhất định làm được.”

“Thật sự…em đã không nghĩ đến việc bội ước…”

“Cho dù bỏ đi nhiều năm như vậy, cho dù anh không yêu nữa…Em là nhát gan, là quá yếu đuối. Nhưng mà cả đời này nếu không gặp lại anh, cả đời này không thể khiến anh lại yêu em một lần nữa thì trong lòng em cũng chỉ có anh, cả đời cũng chỉ có anh.”

Không nhất định phải bộc lộ ra bên ngoài, không nhất định phải ở bên nhau, không nhất định phải hạnh phúc mới là tình yêu.

Chấp niệm này không chỉ một mình anh mang. Cho dù không được gặp lại, anh vẫn vĩnh viễn là duy nhất trong lòng tôi.

Thế nhưng, được như bây giờ, ở cạnh bên nhau, vẫn là điều trọn vẹn nhất.

“…”

“Anh?”

Tôi lại phát hiện, anh vùi trong ngực tôi không tiếng động mà khóc.

“Anh biết, anh cũng biết…”

“Tiểu Diễn bình thường đối xử với anh thế nào, Tiểu Diễn ôn nhu như thế nào anh đều biết…”

Tôi ôm anh, trong tầm mắt lại nhìn đến sợi dây chuyền anh tặng liền đưa tay lấy.

“Anh, cái này, sau này anh không mở ra xem sao?”

Anh mờ mịt lắc đầu.

“Tại sao không nhìn? Em lúc trước cố ý để ở tủ đầu giường, vẫn luôn muốn anh xem qua…Thế nhưng anh làm bộ không biết.”

“…” Anh yên lặng một lát. “Người ở trong đó…là mẹ em, anh…không dám nhìn.”

Tôi nhẹ nhàng ấn một cái, tấm ảnh trong đó liền mở ra trước mắt.

“Vậy bây giờ xem kĩ đi.”

Tôi mỉm cười. Người trong hình là anh của mười mấy năm trước.

“Cái này, em đã mang theo mình mười mấy năm rồi.”

“A…”

“Tấm hình bên trong là hình của người em yêu nhất. Anh, từ năm mười bốn tuổi rời khỏi nơi đó, tấm ảnh trong này vẫn luôn là anh.”

Khóe mắt anh lại đỏ lên.

“Thật sự rất đáng tiếc, vì em ngu ngốc như thế cho nên mới để anh đợi lâu như vậy. Em lẽ ra nên đi tìm anh, lẽ ra nên nói cho anh biết em còn yêu anh, như vậy sẽ không muộn đến thế này, sẽ không để anh nghĩ em muốn ở cùng người khác.”

“Không sao, không sao, Tiểu Diễn. Đáng giá…mặc kệ là đợi chờ bao lâu, đều đáng giá…”

-Hết-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.