Thương Em Vào Lòng

Chương 3




Nhiệm vụ thứ ba coi như sống chết mặc bây đi —

Đầu óc thành thục của Tô Bắc không tiếp tục ôm kỳ vọng lần nữa.

Dù sao Chu Phỉ Thạch cũng không chết dưới tay biến thái, hơn nữa nhìn thái độ của anh trông có chút ý tứ nhẹ tay.

Bất quá rất nhanh Tô Bắc liền biết, cậu quá ngây thơ rồi.

Quả thật người hủy bỏ nhiệm vụ thứ ba là biến thái, nhưng vẫn còn nhiệm vụ thứ tư.

Mấy bữa nay, Tô Bắc dùng lý do chân bị thương vòng vo vài ngày, biến thái sai người đưa cậu tới trước mặt mình.

Tô Bắc ngồi trên xe lăng, bị đẩy tới phòng sách.

Phòng sách rất lớn, những cái kệ lớn nối tiếp nhau đều để đầy sách.

Tô Bắc vội vàng liếc nhìn, phát hiện sách trong đó có ít nhất bốn loại ngôn ngữ.

Ý thức được điểm này, sâu trong nội tâm Tô Bắc nảy lên một cỗ cảm xúc khâm phục ghen tị phức tạp, khiến ánh mắt nhìn biến thái trông có điểm không thích hợp.

Đáng tiếc, dưới ánh mắt xưng là ‘lửa nóng’ cũng không khiến biến thái chú ý.

Anh xuất thần nhìn chằm chằm notebook.

Tay biến thái thường thường gõ gõ vào màn hình, gõ xong liền cau mày, vẻ mặt trầm tư.

Tô Bắc đợi trong chốc lát, thấy biến thái vẫn không chú ý tới mình, trán nảy lên mấy cái gân xanh.

Đem cậu gọi tới đây, anh rốt cuộc muốn gì? Biểu hiện quyền uy của mình sao?

Trong đầu Tô Bắc bắt đầu ảo tưởng đem quyền đấm cước đá biến thái, đại tá bát khối*, tùy ý chà đạp… Tùy ý chà đạp, cậu cảm thấy khẩu vị mình không nặng tới mức này, chắc chắn là do bóng ma tâm lý mà biến thái tạo nên còn chưa phai.

(*) SM hành hình XD

Trong lúc sắc mặt cậu phiếm hồng, miệng cười tủm tỉm, biến thái rốt cuộc có phản ứng.

Mười ngón tay anh giao nhau, khuỷu tay chống lên bàn, vẻ mặt sâu xa nhìn cậu.

“Trông em thật cao hứng.” Biến thái nhẹ giọng nói.

“Hửm… làm gì có.” Tô Bắc hàm hồ trả lời.

Đồng thời, cậu chỉnh lại sắc mặt, thu hồi hoàn toàn vẻ mặt nhộn nhạo.

“Mấy ngày nay nghỉ ngơi rất tốt?” Biến thái hỏi tiếp.

Tô Bắc cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên, cảm giác nguy cơ ầm ầm kéo tới như mưa phùn kéo dài không dứt.

“Ách, kỳ thật mỗi buổi tối tôi thường ngủ không ngon.” Tô Bắc nghiêm trang trả lời.

“Ồ, tôi thật không chú ý.” Biến thái không chút để tâm nói.

Hai người cứ như vậy tiếp tục nói chuyện tào lao.

Mãi đến cuối, Tô Bắc không rõ biến thái rốt cuộc muốn làm gì.

Bộ dáng sâu xa khó hiểu, rốt cuộc muốn hù dọa ai?

Mặc dù cậu hơi bất an không yên, nhưng tốc độ tim vẫn đập như bình thường.

Biến thái ra hiệu bảo Tô Bắc lại gần, Tô Bắc hơi lo lắng, cậu điều khiển xe tới một chỗ cách anh khoảng hai bước chân.

Góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình notebook.

Vẫn còn mở trang web.

Tô Bắc như kẻ trộm lén lút nhìn một cái, nhất thời có cảm giác như bị sét đánh.

Biến thái cư nhiên đang chơi cờ ca rô.

Một người chơi cờ ca rô dở tệ…

Anh chơi quả thực rất kém, có thể đem lượt thua lên đến con số hai nghìn coi như rất giỏi.

Tô Bắc nhìn biến thái vươn tay nhấp màn hình một cái, trên lưới ô cờ ca rô thả một quân trắng.

Tiếp theo, đối thủ bên kia lập tức làm ra động tác, năm quân đen thẳng một đường, đối phương thắng.

Biến thái nhướng lông mi, lập tức mạnh mẽ thoát trò chơi.

Thực sự… không có… chút phong độ.

Trong lòng Tô Bắc âm thầm phun tao.

“Nhiệm vụ thứ ba, em định làm thế nào?” Biến thái đột nhiên nheo mắt nhìn cậu nói.

“Hả?” Tô Bắc không hiểu, không phải nhiệm vụ thứ ba thất bại rồi sao? Tự nhiên nhắc tới làm gì?

“Chẳng lẽ em tưởng cứ như vậy quên đi hoặc xem như hoàn thành là xong?” Biến thái ép thanh đến mức thấp nhất, ẩn ẩn lộ ra nguy hiểm.

“Bằng không thì thế nào? Nhiệm vụ này mặc kệ thế nào tôi cũng không làm được…” Thanh âm Tô Bắc suy yếu trả lời.

Biến thái tắt màn hình notebook, để sang một bên.

“Như vậy, tôi cho em hai lựa chọn.” Thân thể biến thái hơi hơi có khuynh hướng ngã về phía Tô Bắc.

Tô Bắc không khỏi dựa vào xe lăng.

“Lựa chọn gì?” Cậu cái hiểu cái không nhìn anh.

Tô Bắc liếm môi khô khốc, chỉ mong không biến thái quá mức.

“Thứ nhất, em vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ xét giảm một chút trừng phạt do không làm đúng thời hạn được giao.”

“…” Vậy cũng là lựa chọn? Quả thật biến thái không bao giờ chịu thiệt trong mua bán.

“Còn cái thứ hai thì sao?” Tô Bắc không ôm hy vọng hỏi.

Nếu lựa chọn thứ hai làm hãm hại ba Tô Bắc, cậu nhất định đóng bìa mềm quên đi.

“Thứ hai, nếu em lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, nhiệm vụ thứ ba xem như không tồn tại, xóa bỏ.” Môi biến thái mỏng manh câu lên.

“Nhiệm vụ thứ tư là gì?” Cho dù biết đây là cái bẫy, nhưng Tô Bắc không thể chùn bước mà phải nhảy xuống.

“Rất đơn giản, mấu chốt nhiệm vụ này là ‘nằm vùng’.”Biến thái vươn tay, chạm vào mặt cậu.

“…Nằm vùng? Nằm vùng ở đâu, cụ thể là làm gì?” Tô Bắc hỏi như bắn pháo.

Biến thái lắc lắc ngón tay, “Bây giờ đừng hỏi nhiều như vậy, thời điểm em lên sân khấu tôi sẽ cho em biết.”

Tô Bắc hoài nghi nhìn mặt biến thái, muốn từ anh tìm ra manh mối.

Nhưng biến thái là nhân vật gì, làm sao có thể cho thiếu niên ngây ngô như Tô Bắc tìm ra được thứ nào đó.

Không hề ngoại lệ, Tô Bắc chỉ có thể im lặng.

Vừa lúc đó, bàn tay đặt trên mặt cậu trượt dần xuống, ôm lấy eo Tô Bắc.

Tiếp theo, tay dùng một chút lực, cầm eo Tô Bắc, cứ như vậy nhấc cậu khỏi xe lăng, buộc cậu khóa ngồi* trên đùi anh, một loạt động tác chỉ phát sinh trong thời gian ngắn.

(*) tư thế khóa ngồi [hình minh họa].

largeanime-bl-couple-guys-533975

Tô Bắc phản xa có điều kiện vùng vẫy vài cái, đương nhiên bị biến thái không chút lưu tình trấn áp.

Toàn bộ tay chân cậu đều bị biến thái ôm trong lòng.

Bộ vị xấu hổ của hai người gắt gao dính một chỗ, bị phân thân cương cứng của anh đụng vào khiến da đầu Tô Bắc tê rần.

Tô Bắc lấy tay chống ngực biến thái.

“Ưm, Tiêu Tịnh…” Cậu bất an giật giật, nghĩ muốn tránh xa cái vật cứng này, càng xa càng tốt.

Tuy rằng khi bị biến thái bắt, cậu đã chuẩn bị tâm lý bị thượng, nhưng không có nghĩa khi đối mặt thật sự với chuyện này sẽ không phát sinh tâm lý né tránh, càng làm, biến thái càng dễ dãi với cậu, điều này khiến cậu cảm thấy may mắn… Quả nhiên, khi đối mặt với biến thái thì không cần trốn trốn tránh tránh làm gì.

Quên đi quên đi, cũng đâu phải mới bị thượng một lần, coi như bị chó cắn.

“Trong lòng em có phải hay không đang nghĩ rằng bị tôi làm giống như bị chó cắn một cái?” Biến thái một bên cởi áo sơ mi hàng hiệu hãng T đang bọc bữa tiệc ngon lành, một bên cắn vành tai cậu nói.

Tô Bắc nghe xong liền run rẩy.

Anh là con giun trong bụng cậu sao? Ngay cả suy nghĩ của cậu cũng biết nhất thanh nhị sở [một rõ hai ràng].

“Lúc chó cắn em, chó sẽ làm vậy sao?”

Nói đến đây, biến thái thò bàn tay vào quần lót Tô Bắc, cầm vật mềm nhũn giữa hai chân cậu, dùng tay quen thuộc xoa nắn, rất nhanh, giống như con rắn bị thức tỉnh, vật kia bắt đầu có phản ứng.

Tô Bắc ảo nảo nhìn thứ không biết nghe lời.

Biến thái chôn đầu trên vai Tô Bắc, bật cười ra tiếng.

Tô Bắc cảm thấy ***g ngực của mình cũng sắp phụt máu.

Lúc này đây, biến thái không ‘chơi’ thứ kỳ quái gì, vẻ mặt anh ôn nhu, động tác săn sóc, hôn môi, âu yếm, mơn mớn chỗ nhạy cảm, cũng tương đương chiếu cố Tô Bắc làm tiền diễn, đợi đến lúc cậu thích ứng mới tiến vào.

Lúc tiến vào, Tô Bắc hít một hơi thật sâu.

Cậu nhịn không được rên lên: “A, Đừng!”

Dồn dập bật ra hai âm tiết, Tô Bắc cắn môi.

Biến thái cố định thân thể cậu, giúp cái chân bị thương của Tô Bắc không đụng vào chỗ nào.

Đồng thời, tay anh cũng niết đầu nhũ đỏ sậm trên ngực cậu, “Đừng nhịn, em kêu rất tuyệt, tôi nghe liền muốn bắn.”

Tô Bắc nghe biến thái nói mấy câu không biết liêm sỉ, phía dưới co rút lại.

Biến thái gắt gao ôm eo cậu, mạnh mẽ ra vào, đập mạnh vào mông cậu.

Sau khi dùng tư thế này giằng co hai hiệp, Tô Bắc hoàn toàn xụi lơ trên người biến thái.

Thân thể hai người gắn kết chặt chẽ với nhau, mỗi một động tác cho dù rất nhỏ đều khiến cơ thể mẫn cảm của của cậu nhịn không được đáp lại, đồng thời khiến biến thái càng dùng sức, mãnh liệt kéo dài.

Cuối cùng, cậu thực sự ăn không tiêu, đành phải ôm cổ anh, nức nở nói: “Dừng, dừng lại, tôi chịu không nổi nữa.”

Biến thái hôn sau gáy cậu, rồi lại chậm rãi dùng môi hôn lên trán cậu.

“Vậy nghỉ ngơi một chút.” Biến thái rất săn sóc nói.

Sau đó, anh cứ để phân thân bất động trong thân thể cậu.

Cứ như vậy không lên không xuống, dừng ở chính giữa, cái cảm giác không chiếm được thỏa mãn cũng không thể giải thoát khiến Tô Bắc khóc không ra nước mắt.

Cậu thở dốc, hung hăng cắn lên vai anh, thân thể biến thái vì động tác của cậu mà giật mình.

“Anh tốt hơn mau làm xong đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Rốt cuộc, Tô Bắc đành đầu hàng trước, hữu khí vô lực nói một câu.

Lúc cậu được nghỉ ngơi, trời đã tối.

Ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, cậu bị vây trong trạng thái mê mang, ngay cả khi bị anh bế lên giường lúc nào cũng không biết.

Ngày hôm sau, Tô Bắc trong đau nhức tỉnh lại.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng khắp phòng, sạch sẽ, sáng ngời, mang theo nhiệt lượng thừa sau giờ ngọ [12h-14h] cùng lười nhác.

Tô Bắc gian nan ngồi dậy, một bên hút khí một bên mắng to trong lòng.

Vô nhân tính, cầm thú, biến thái cuồng dục… xảo trá.

Có điều sức khôi phục của thiếu niên rất tốt, lúc đầu thấy đau nhức nhưng dần dần đỡ hơn nhiều, Tô Bắc đụng vào bình hoa đầu giường, phanh một tiếng rớt trên mặt đất.

Lập tức, có một người chạy vào.

Tô Bắc tựa vào đầu giường, vẻ mặt vô tội nhìn mãnh vỡ dưới đất.

Cậu đối với người trông coi đang nghi hoặc nói: “Tôi đói bụng, phiền anh lấy gì đó cho tôi ăn, à, thuận tiện lấy giùm cái notebook nữa.”

Hiệu suất những người này rất cao, chỉ trong ba phút đồng hồ, những gì Tô Bắc muốn đều ở trước mặt cậu.

Tô Bắc đem gạch cua nhét vào miệng, vẻ mặt âm hiểm lấy notebook trên giường, vào trang web.

Mấy ngày nay, Tô Bắc đổi mười mấy nick trò chơi, vào game ca rô ‘giết’ Tiêu Tịnh đến một mảnh giáp cũng không còn.

Cậu thần thanh khí sảng nhìn lượt thua của Tiêu Tịnh lên tới ba nghìn.

Đêm đó, lúc Tiêu Tịnh chơi trò chơi, cậu cố tình nhớ kỹ nick trong game ca rô của anh.

Quả nhiên công dụng.

Tô Bắc ở trong lòng ngửa mặt lên trời cười to, oa ha ha ha, cảm giác báo thù thực đã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.