Thương Em Vào Lòng

Chương 15




Mấy chiếc xe phóng đi thật nhanh.

Thành phố H rất lớn, Tô Bắc sống ở đây mười tám năm, lại chưa từng tới Đông thành bao giờ.

Đông thành được xem là lão già, bởi vì kinh tế hoàn toàn không theo kịp tốc độ phát triển.

Nói chung, thành thị trong đây toàn bộ là nhà hạ tầng, nhân viên trong các tòa thành thị cũng từ nơi khác tới, không phải người yên phận.

Chính vì điều này khiến điều kiện nơi đây kém, cuộc sống và các phương giao thông không theo kịp, trị an so với nơi khác hỗn loạn hơn.

Cướp bóc ngay đường chính đối với khu khác rất khó tưởng tượng, nhưng với Đông thành lại phát sinh như lũ.

Mỗi khi có người nói mình từng ở Đông thành, những người khác sẽ lộ ra một loại ánh mắt ‘Đại gia cái gì cũng biết’.

Mà bang Tam Hợp chính là lão đại ở Đông thành.

Đây là một số nội dung Tô Bắc mà biết về Đông Thành.

Bang Tam Hợp thần bí.

Bang Tam Hợp sống yên lặng.

Ngay cả Thẩm lão gia cũng không dám khinh thường bang Tam Hợp.

Tô Bắc nhớ kẻ tên ‘Kẻ điên’ buôn bán tin tức kia cũng là người ở Đông thành.

Không biết hắn và bang Tam Hợp có quan hệ gì.

Sắc mặt Thẩm lão gia tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt chứa đựng một tia sầu lo.

Ông nhìn Tô Bắc, hơi trầm ngâm: “Đợi lát nữa, cậu ở lại trong xe đừng ra ngoài.”

Tô Bắc sửng sốt, hơi do dự.

Thẩm Cẩm Trạch vì cậu mà dấn thân vào hiểm cảnh, Thẩm lão gia không những không trách tội mà còn chiếu cố cậu, giống như một trưởng bối chân chính.

Tô Bắc nhanh trí, sâu sắc cảm giác được sự quan tâm của Thẩm lão gia.

Phi thường chân thành, không chút… giả vờ.

Chính vì điểm này, càng khiến Tô Bắc thêm khó hiểu, trên đời này tuy có nhất kiến như cố (1), làm bạn vong niên, nhưng rõ ràng phản ứng hóa học này không hề phát sinh trên người cậu và Thẩm lão gia, rốt cuộc vì nguyên nhân gì đã khiến Thẩm lão gia đối với cậu có vài phần kính trọng.

(1) vừa gặp như đã quen thân.

Chẳng lẽ Thẩm lão gia cho rằng Thẩm Cẩm Trạch đối với cậu thật sự có ý tứ.

Cho nên yêu ai yêu cả đường đi?

Xe rất nhanh tới nơi.

Nơi này là một câu lạc bộ đêm.

Tòa nhà cao tám tầng, chung quanh chỉ toàn những ngôi nhà thấp bé.

Tòa nhà được trang trí bên ngoài, lụa hồng quải lục, đèn dây đủ màu.

Cho dù ban ngày, cũng có thể cảm nhận được sự phồn hoa vào ban đêm.

Nhóm đàn em Thẩm lão gia vây bao quanh người cậu, vạn phần cảnh giác gió thổi cỏ lay.

Cho dù lúc trong đại sảnh của Chu thị, không khí cũng không khẩn trương như bây giờ.

Cùng lúc đó, một nhóm người là đàn em của Thẩm lão gia tới xin chỉ thị, Thẩm lão gia chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, dùng hai ba câu liền đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Trong hang hổ hang sói, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.

Rất nhanh, Tô Bắc liền nhận thấy có nhiều kẻ ngụy trang người đi đường xung quanh.

Tô Bắc biết, những người này ước chừng là người Thẩm lão gia sai tới.

Dù cùng nhau tới Đông thành nhưng anh em Chu gia lại không tham gia hành động với Thẩm lão gia.

Hiển nhiên bọn họ thấy chuyện này sẽ khiến Đông thành và Nam thành xảy ra xung đột kịch liệt, vì vậy tốt nhất không nên đếm xỉa, đứng trên núi quan hổ chiến mới là thượng sách.

Nhắc Thẩm lão gia một tiếng, không có nghĩa bọn họ sẽ đưa thế lực Bắc thành cho Thẩm lão gia sử dụng.

Cục diện bốn phương tranh đấu, đã duy trì hơn mười mấy năm.

Đây là thời điểm tẩy bài một lần nữa.

Âm thầm nhìn trộm thế lực khắp nơi, tất cả đều nín thở quan sát.

Tô Bắc thô sơ hiểu được thế lực phân bố giản lược ở thành phố H, hô hấp cậu nhịn không được dồn dập.

Tô Bắc sâu sắc hiểu được, chuyện Thẩm Cẩm Trạch mất tích không đơn giản như vậy.

Thẩm Cẩm Trạch không khác một tên công tử sống trong nhung lụa bao nhiêu.

Y có cách làm việc của mình, nếu y dám lỗ mãng nông nỗi tới mức không có thuốc chữa, Thẩm lão gia không ngại nhốt y ở nhà, chặt chẽ theo dõi.

Chính vì điểm này, cho nên chuyện y mất tích khiến Thẩm lão gia nóng lòng như lửa đốt.

Phấn đấu nửa đời, chỉ lưu lại huyết mạch duy nhất.

Nếu xảy ra chuyện gì, cho dù phải dùng máu tẩy sạch thành phố H, ông cũng muốn báo thù.

Tô Bắc nghe theo Thẩm lão gia phân phó, ở lại trong xe.

Trong xe Lincoln thân dài xa hoa thoải mái, Tô Bắc lấy một lon bia trong tủ lạnh mini ra.

Cậu mở lỗ, uống một hớp.

Vị bia mát lạnh chảy xuống yếu hầu, cậu thoải mái thở dài một tiếng.

Sự kích động bất an trong lòng tựa như đã được trấn an.

Tô Bắc hạ mi mắt, kỳ thực không nhất thiết phải phát sinh xung đột. Tuy rằng tin tức đưa tin Thẩm Cẩm Trạch bị bắt tới địa bàn bang Tam Hợp, nhưng cũng có thể do có người cố ý dùng thủ thuật che mắt hoặc là một cái bẫy.

Thẩm lão gia tự tìm tới bang Tam Hợp, loại phương thức công khai, đã biểu lộ thái độ của ông.

Nếu không có chứng cứ xác thực, Thẩm lão gia sẽ cẩn thận.

Mà bang Tam Hợp, nếu không phải não nhũng nước, nhất định sẽ hiểu mình đang nằm trong dạng tình nghi.

Tô Bắc quệt bọt bia trên miệng, tựa lưng vào ghế da.

Đợi một lát nữa, vẫn không có động tĩnh hay báo cáo nào.

Tô Bắc ngồi không yên.

Cậu mở cửa xe, Thẩm lão gia để lại ba người cho cậu.

Ba người thấy Tô Bắc xuống xe, lập tức đi tới: “Xin hỏi, ngài muốn gì?”

Tô Bắc lắc đầu: “Bọn họ vào lâu như vậy, sao còn chưa ra?”

Người đàn ông dẫn đầu bước tới, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, hắn vỗ vỗ bả vai Tô Bắc: “Đừng lo lắng, lão gia vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, chuyện gì chưa từng trải qua? Đợi một lát nữa đi, nếu xảy ra chuyện, sẽ có người chạy ra thông báo.”

Tô Bắc nghe xong, lòng an tâm.

Lúc này, một người đàn ông ở góc đường bên kia từ từ đi tới.

Hắn đeo một cái ba lô, vẻ mặt tùy ý tự tại, giống như một người tản bộ trong khung cảnh công viên.

Bởi vì bộ dáng tùy ý, khiến đám đàn em Thẩm lão gia không quá mức lưu ý.

Nhưng lúc Tô Bắc thấy rõ mặt hắn, đồng tử co rút mạnh lại.

Người này, Tô Bắc nhận thức — cậu đã từng gặp qua —

Ngày đó, lúc cậu bị đàn em Chu Bàn Thạch ‘quăng’ ở ven đường, chính người này đã tới đón cậu.

Hắn là tay sai của biến thái.

Vì hắn xưng hô biến thái là ‘Boss’.

Thấy người này, suy nghĩ đầu tiên là biến thái khẳng định đã đào một cái hố cho đám người kia nhảy vào, suy nghĩ thứ hai là bây giờ nói cho Thẩm lão gia còn kịp hay không, suy nghĩ thứ ba là cậu phải mau chóng rời khỏi đây.

Chạy trốn và vân vân, cậu đã sớm thành thói quen.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích.

Bởi vì người đàn ông đi tới hướng bên này, cước bộ thoạt nhìn nhàn nhã, nhưng tốc độ lại không chậm.

Trong miệng hắn còn huýt sáo.

Điệu nhạc rất quen thuộc, đây là ca khúc trên internet cậu rất thích, có tên là “Đi theo”.

Tô Bắc nhìn người đàn ông, lúc hắn nhìn qua Tô Bắc, còn trừng cậu.

Động tác đầy hàm nghĩa, khiến Tô Bắc khó thoát khỏi liên can.

Cậu do dự một lát, vẫn không dám coi thường tín hiệu đưa tới.

Tô Bắc xoay người, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tôi đi tới một chỗ gần đây, các anh ở lại canh chừng, đừng đi theo.”

Cậu ngăn ba người đàn ông lại.

Ba người đàn ông kia do dự một chút, cuối cùng vẫn ở lại.

Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra.

Cậu đi theo người huýt sáo.

Qua một chỗ rẽ, cậu thấy người đàn ông dựa vào tường, giơ giơ tay lên: “Yêu, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu: “Anh dẫn tôi đến đây làm cái gì.”

Thần tình trên mặt đàn ông đầy vẻ bất đắc dĩ, “Tôi không có biện pháp, Boss giao gì tôi làm nấy.”

Tô Bắc nhìn hắn: “Giao cho anh làm gì?”

Người đàn ông kia nhún vai, “Đưa cậu ra khỏi phạm vi, miễn cho việc bị cuốn vào, nơi này sắp tới sẽ diễn ra một trò hay.”

Trong lòng Tô Bắc căng thẳng, cậu nuốt một ngụm nước bọt: “Chẳng lẽ bọn họ định đánh nhau? Không, chuyện này do anh ta lập bẫy sao?”

Vẻ mặt người đàn ông đầy tiếc hận thở dài: “Loại ‘tin tức’ này, một quân cờ nhỏ như tôi sao có thể biết?”

Nghe xong lời của hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, miệng Tô Bắc lại thoáng trừu.

Hàng này so với biến thái có điểm giống.

Chẳng lẽ sủng vật — nói sai rồi, dưới tay — giống quan hệ chủ nhân sao?

Sở dĩ cậu không dùng bạo lực cạy miệng người này, bởi vì chỉ nghĩ cũng biết, một người khiến biến thái tín nhiệm, phải lợi hại bao nhiêu?

Tô Bắc liếc hắn một cái, xoay người trở về.

Mặt Tô Bắc không đổi sắc quay đầu, nhìn bàn tay thô to trên vai.

“Anh còn muốn gì?” Tô Bắc hỏi.

Người đàn ông gãi gãi đầu, “A a a, tôi chỉ biết boss giao nhiệm vụ cho tôi, chỉ cần đưa cậu rời khỏi nơi này là được, cậu muốn đi chỗ nào cũng được, Tây thành, Bắc thành, Nam thành, miễn không phải Đông thành.”

Tô Bắc phủi tay một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Uy uy uy, cậu không nên ép tôi động thủ nha, tôi không muốn động thủ đâu, nếu đả thương cậu thì về sau tôi khó sống lắm.” Phía sau truyền đến một tiếng kêu rên.

Khóe miệng Tô Bắc ác liệt nhếch lên.

Tiếp theo, cậu cảm thấy một cỗ nguy hiểm đến gần, chân trái vừa né, ngay lập tức thoát khỏi đòn công kích của tên đàn ông.

Tay người đàn ông không thu hồi.

Hắn nhìn Tô Bắc: “Chẳng cần nhìn cũng có thể né từ đằng sau, phản ứng rất nhanh.”

“Vậy sao.” Tô Bắc mỉm cười trả lời.

Cậu nhìn như thoải mái, nhưng tinh thần bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ.

Thực lực người đàn ông này cao hơn cậu, muốn từ tay hắn chạy thoát, chỉ sợ rất khó.

Kỳ thật biện pháp tốt nhất là hét to, gọi mấy người đàn em của Thẩm lão gia tới.

Bất quá Tô Bắc tạm thời không làm vậy, dù gì cũng phải thử xem.

Nếu không thử, sao biết không có khả năng?

Hai người giao đấu với nhau.

Tô Bắc cố gắng hết sức, đồng thời cũng hiểu người đàn ông này không dốc hết toàn lực, là nương tay.

Lúc đánh hăng say, Tô Bắc nghe được một tiếng động xôn xao lớn, còn có tiếng súng mơ hồ.

Động tác dưới tay cậu không dừng lại, cả người vừa chuyển, lập tức đổi hướng chạy tới nơi phát ra âm thanh, để đối thủ đứng tại chỗ.

Người đàn ông mắng một tiếng.

Sau đó đuổi theo.

Lúc chạy tới chỗ rẽ, một người đàn ông đột ngột chắn trước mặt Tô Bắc.

Tay nhanh như dao, lưu loát chém trúng cổ Tô Bắc.

Cả người Tô Bắc mềm nhũn, cước bộ lảo đảo, ngã về phía trước.

Trong lúc ý thức dần biến mất, Tô Bắc cảm thấy có người tiếp cậu.

Ôm ấp quen thuộc, hương vị quen thuộc.

Còn có giọng nói quen thuộc, “Bắt được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.