Thượng Công Chúa

Chương 53




Đông Nam cách Hoang một cái Tử Vong Sa Mạc cùng một cái Đông Bắc Đặc Khu, nếu như Đông Nam trù phú với vô số khoáng vật thì Đông Bắc đặc khu lại là nơi không ai muốn đến, Đông Bắc Đặc Khu giáp với Tử Vong Sa Mạc, nếu Tử Vong Sa Mạc là nơi cực nóng của Đông Thiên Yêu Giới thì Đông Bắc Đặc Khu lại cực lạnh, tất nhiên với cường giả mà nói Đông Bắc Đặc Khu có lạnh hay nóng cũng không ai quan tâm bất quá thực sự không mấy người muốn đến Đông Bắc Đặc Khu, không mấy ai dám ở trong đó.

Đông Bắc Đặc Khu được coi là Đông Thiên Tử Ngục bởi nơi này là một nhà tù khổng lồ, một khu tự trị không có người cai quản và không ai muốn cai quản.

Tất nhiên cũng không phải toàn bộ Đông Bắc Đặc Khu đều là nhà tù nhưng 1/3 diện tích của nó là những ngọn đồng bằng tuyết khổng lồ, những hồ nước quanh năm đóng băng những vùng đất Chí Âm Chí Hàn căn bản không phải để sinh tồn, toàn bộ Đông Bắc Đặc Khu nơi có thể dùng để sinh sống chỉ có Vong Mệnh Hồ.

Nói là Vong Mệnh Hồ nhưng đây là một mảnh diện tích khổng lồ chiếm đến ½ diện tích của Đông Bắc Đặc Khu cũng là nhà tù lớn nhất Đông Thiên thậm chí so về độ nổi tiếng Vong Mệnh Hồ có lẽ chỉ kém Trấn Hải Ngục Tháp của Vô Tận Hải mà thôi.

Tương truyền Đông Bắc Đặc Khu lúc trước cũng không phải là như thế này mà là mảnh đất rộng lớn hùng vĩ với những cao nguyên phủ đầy cỏ xanh, những dãy núi cao vời vời đầy sức sống cùng dòng nước trong suốt mát mẻ, Đông Bắc Đặc Khu từng được coi là thiên đường của yêu thú, được coi là một vùng đất đáng ma ước.

Tất cả của Đông Bắc Đặc Khu sụp đổ bởi một người duy nhất, Long Tộc đệ nhất nhân – Long Tổ.

Không ai biết Long Tổ tại sao lại đến Đông Bắc Đặc Khu cũng chẳng ai biết đối thủ của Long Tổ lúc đó là ai, trận chiến này trên trời dưới đất không ai có thể hiểu lại càng không ai có thể quan sát ít nhất Đông Thiên cường giả không một ai có thể chứng kiến.

Long Tổ cùng đối thủ đánh một trận kinh thiên động địa khiếp quỷ thần, một trận đánh này chỉ bằng ba động năng lực cũng khiến Cực Đạo Chân Thần không dám tiến vào, cuộc chiến nổ ra ngay sau Chúng Thần Đại Chiến lần thứ 2.

Trước Chúng Thần Đại Chiến lần thứ 2 bản thân Thú Thần liền gục ngã một cách khó hiểu sau đó toàn bộ Hoang tộc của Đông Thiên liền bị đuổi tận giết tuyệt thậm chí tha phương mà đi, bỏ khỏi cố hương chạy đến Bắc Thiên Cương Lĩnh.

Trong Chúng Thần Đại Chiến lần thứ thì Tà Thần Medusa thể hiện sức mạnh vô địch của mình, trận chiến đầu tiên của nàng chính là với Phượng Tổ, 27 chiêu Phượng Tổ tổng cộng chết đi sống lại 6 lần, đến lần thứ 7 thì đệ nhất nhân của Phượng Tộc triệt để gục ngã triệt để chết đi tạo nên vô thượng uy danh cho Tà Thần Medusa.

Tà Thần Medusa sau đó lấy sức một người tàn sát toàn bộ trên dưới Phượng Tộc, Phượng Tổ đã gục ngã thì lấy ai chống lại thiên hạ đệ nhất nhân này?, mở đầu Chúng Thần Đại Chiến lần 2 bản thân Phượng Tộc cũng phải bỏ cố hương mà đi.

Chúng Thần Đại Chiến còn chưa bắt đầu tiến vào cao trào Đông Thiên Yêu Giới một lần bị chặt đứt 2 đại thế lực hàng đầu thử hỏi đánh thế nào?, tất nhiên Đông Thiên không thể không tham chiến chỉ bởi tên đã lên dây không thể bắn.

Đại Chiến Chúng Thần nói thẳng ngoại trừ Vô Tận Hải ra không có bên chiến thắng, Long Tộc cường đại dẫn đầu Đông Thiên tham chiến cũng thất bại thảm hại có điều không đến mức bị diệt tuyệt như Hoang Tộc cũng không đến nỗi tàn tạ như Phượng Tộc bởi bọn họ còn Long Tổ.

Chỉ cần Long Tổ còn sống, chỉ cần Long Tổ không gục ngã thì Đông Thiên liền đổi chủ, Đông Thiên liền là của Long Tộc nhưng không ai ngờ 10 năm sau Đại Chiến Chúng Thần lần hai bản thân Long Tổ lại một mình một người tiến vào Đông Bắc Đặc Khu.

Thời điểm này toàn bộ Đông Thiên đều đang nghỉ ngơi sau thất bại, cao thủ của Phượng Tộc đi hết, cao thủ của Hoang cũng chẳng còn ai, Đông Thiên liền được coi là thiên hạ Long Tộc nhưng chung quy siêu cấp cường giả có thể dọa sợ các thế lực khác rốt cuộc cũng chỉ có một mình Long Tổ mà thôi.

Không ai hoài nghi việc làm của Long Tổ cũng không một ai nghi hoặc hay lo lắng khi hắn đến Đông Bắc Đặc Khu bởi với thực lực của ông ta khi đó chỉ cần không gặp phải Tà Thần thiên hạ có mấy ai có tư cách đánh thắng?.

Bất cứ ai cũng nghĩ như vậy đây là thường thức có điều không biết kẻ nào trong thiên hạ có thể đại chiến ba ngày ba đêm cùng Long Tổ tại Đông Bắc Đặc Khu, trận chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm, thứ năng lượng tản ra ngoài của nó đáng sợ đến mức trực tiếp đóng băng hai vị Cực Đạo Chân Thần của Long Tộc muốn lao vào cứu chủ sau đó bắt đầu đóng băng luôn toàn bộ Đông Bắc Đặc Khu.

Một trận chiến này không ai biết kết quả chỉ biết Long Tổ đi mãi không về, ngoại trừ sinh mệnh lệnh bài của Long Tổ còn chưa vỡ vụn khiến niềm tin của Long Tộc còn có thể duy trì ra thì không một ai biết tin tức của Long Tổ, trận chiến đó cũng bắt đầu cho sự kiện Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc nổ ra đại chiến từ đó Đông Thiên không có ngày nào yên bình.

Sự mất tích của Long Thần cũng là đánh dấu cho cái tên Đông Bắc Đặc Khu ra đời, toàn bộ mảnh Đông Bắc bình nguyên rộng lớn đều bị đóng băng ngoại trừ Vong Mệnh Hồ dĩ nhiên không bị động tới.

Tất nhiên Vong Mệnh Hồ cũng không phải mang theo cái tên đầy chết chóc này, tên cũ của nó Bích Lạc Hồ, một hồ nước tuyệt đẹp ở Đông Thiên Yêu Giới nhưng từ sau cuộc chiến đó không còn kẻ nào có thể đi ra từ Bích Lạc Hồ, Bích Lạc Hồ từ đó đổi thành Vong Mệnh.

Vong Mệnh Hồ hoàn toàn giống với cửa thông hai thế giới, một nửa bên trên của Vong Mệnh Hồ vẫn tràn đầy sinh mệnh lực lượng, sinh vật vẫn có thể sống ở bên trong căn bản không bị ảnh hưởng gì thậm chí uống nước của nó cũng hoàn toàn không có vấn đề chỉ là càng lặn xuống dưới đáy thì tử khí càng đáng sợ, Cực Đạo Chân Thần cường giả còn không có cách nào có thể xuống nổi, tử khí tuyệt đối sẽ biến hắn thành bộ xương trắng.

Sự khác lạ của Vong Mệnh Hồ giống hệt với sự thay đổi của Đông Bắc Đặc Khu, rất nhiều người suy đoán thậm chí Long Tổ cùng đối thủ của mình đều ở dưới đáy Vong Mệnh Hồ này nhưng không ai có thể đi xuống, không ai có thể tìm hiểu thực hư.

Dần dần vì tình trạng Đông Bắc Đặc Khu không có cách nào sinh sống cho nổi khiến vùng đất này biến thành vùng đất chết còn phạm vi xung quanh Vong Mệnh Hồ khổng lồ thì được coi là nhà tù giam giữ những kẻ cùng hung cực ác của Đông Thiên, tất nhiên xung quanh nơi đây cũng là đại quân của Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc cộng đồng cai quản dù sao đây cũng là nơi mất tích của Long Tổ, hai đại Long Tộc không phục nhau nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể bỏ mặc Long Tổ không tìm, bất cứ thứ gì liên quan đến dấu tích của Long Tổ đều bị hai đại Long Tộc đặc biệt coi trọng chỉ là bọn họ đã tìm vô số năm, tìm đến mức tuyệt vọng.

Đông Bắc Đặc Khu dù có muốn hay không cũng trở thành nhà tù lớn nhất Đông Thiên đồng thời cũng là nơi duy nhất hai đại Long Tộc bắt tay cùng cai quản.

...

Từ Tử Vong Sa Mạc tiến vào Đông Bắc Đặc Khu mà nói căn bản là hai thế giới riêng biệt không liên quan gì đến nhau, khi đi đến nơi này rất nhiều người có thể nhìn thấy Băng – Hỏa ranh giới của Đông Thiên, một nơi căn bản rất khó nhìn thấy ở bất cứ nơi nào khác.

Một đường ranh giới kéo dài ngút ngàn tầm mắt có điều một bên là sa mạc vô cùng vô tận với những cơn gió khô nóng cùng một bên lại là màu trắng che phủ hoàn toàn, là những cơn gió tuyết lạnh buốt gia thịt.

Lúc này ở trước ranh giới kỳ lạ này có một chiếc xe ngựa tương đối bất phàm, không cần bàn đến chất liệu hình thành lên xe ngựa chỉ cần nhìn sáu đầu yêu thú kéo xe tuyệt đối khiến kẻ khác sợ mất mật, cửu phẩm huyết mạch hung thú – Bát Dực Phong Hổ.

Bất kể là, Hung Thú, Thần Thú đều dựa trên huyết mạch đăng cấp, bọn chúng dù sao cũng vẫn bị quy về Yêu Thú.

Yêu Thú chia tổng cộng thành 12 phẩm huyết mạch, ở dưới cửu phẩm thì có thể coi là yêu thú nhưng khi từ cửu phẩm huyết mạch về sau liền chia thành Hung Thú cùng Thần Thú.

Tất nhiên Hung Thú hay Thần Thú chung quy cũng không khác nhau là mấy chỉ là con đường tu luyện bọn chúng đi không giống nhau mà thôi.

Có thể dùng cửu phẩm huyết mạch hung thú kéo xe tuyệt đối không phải tầm thường bởi thú kéo xe cũng có thể làm thân phận chủ nhân của nó thêm phần tôn quý.

Bát Dực Phong Hổ loại hung thú này chỉ sợ siêu cấp thế lực tại Đông Thiên Yêu Giới mới dám sử dụng, thực lực của bọn chúng chỉ là Tiên Hoàng ngũ phẩm nhưng tốc độ cực kỳ đáng sợ, tám cánh cùng mở ra cộng thêm phong hệ lực lượng thì tốc độ chưa chắc đã thua Trung Vị Thần, loại thú kéo xe này không mạnh mẽ cho lắm nhưng chỉ cần đi trên đường tuyệt không kẻ nào dám ngăn chặn.

Một đầu Bát Dực Phong Hồ giá 50 vạn tử kim tệ, 6 đầu Bát Dực Phong Hồ giá 300 vạn tử kim, không phải siêu cấp thế lực ai dám bỏ tiền?.

Chiếc xe xa hoa này chủ nhân của nó tất nhiên cũng không tầm thường, một người là Đông Nam Hắc Thủ còn một người là Hoang Chủ thử hỏi có mấy ai hơn nổi?.

Chiếc xe này đúng là của Vô Song cùng Mio trong chuyến đi về Hoang, với tốc độ của Vô Song và Mio mà nói có thể trực tiếp trong 1 ngày chạy đến Bắc Vực rồi tiến vào địa phận của Hoang ở Tang Sơn nhưng Vô Song cố tình mượn Bạch Phá Thiên chiếc xe này bởi đơn giản hắn thực sự muốn nhìn cái Đông Bắc Đặc Khu này.

Vô Song mới đến Đông Thiên Yêu Giới thời gian không lâu nhưng khi nghe Bạch Phá Thiên kể về Đông Bắc Đặc Khu liền hứng thú không thôi, mảnh đất bị bao phủ hoàn toàn bởi băng tuyết không cách nào tan chảy cùng một cái Vong Mệnh Hồ không ai có thể đi xuyên tận cùng quả thực làm Vô Song muốn thử một lần, cái gì hắn có thể sợ nhưng tử khí chắc chắn không.

Tất nhiên chuyến đi này Vô Song không thể ở lại Đông Bắc Đặc Khu được, hắn còn phải đến Hoang trước rồi mới có thể quay lại đây nhưng dù sao nhìn một chút cũng tốt.

“Tố Tố, ngươi biết đường đến Đặc Khu chứ?”.

Vô Song tất nhiên có thể đánh xe cũng có thể khống chế sáu đầu Bát Dực Phong Hồ này một cách cực kỳ đơn giản nhưng hắn không có rảnh, giữa trời đông tháng giá của Đông Bắc Đặc Khu đem ra so sánh với bên trong xe ngựa nơi có cả Hạ Vũ, Hạ Linh cùng Mio thì có điên mới chui ra ngoài, chính vì vậy hắn phải mượn thêm một người của Bạch Hổ Thành đi cùng.

Người được Vô Song mượn không ai khác là Bạch Tố Tố, dù sao giữa hắn và cô nàng này cũng có thể coi là biết nhau từ trước không xa lạ cho lắm hơn nữa Bạch Tố Tố lại là nữ nhân điều này cũng khiến Vô Song tự nhiên hơn rất nhiều, nếu đánh xe ngựa là nam nhân Vô Song căn bản làm gì cũng thấy không vui, từ trước đến nay đánh xe ngựa cho hắn luôn là nữ nhân.

Bạch Tố Tố nghe Vô Song hỏi thân hình liền khẽ run lên, nói thật nàng cũng chưa biết đối mặt với Vô Song như thế nào, hiện nay kể cả nhìn mặt hắn Bạch Tố Tố còn cảm thấy có chút ngượng ngùng dù sao lúc trước chính nàng còn dùng ánh mắt coi thường hắn sau đó là hắn ra tay cứu mạng nàng, ngày hôm đó nàng mới biết rốt cục ai trong mắt ai mới là kẻ yếu.

Sau hôm đó Vô Song liền bế quan không ra đến khi nàng được gặp lại hắn cũng không có chỗ để mà nói lời xin lỗi bởi bên cạnh Vô Song lúc này chẳng biết lại xuất hiện ở đâu ra thêm một mỹ nữ điều này khiến Bạch Tố Tố không khỏi một lần nữa sinh khí, làm gì có chuyện ở đây có bốn nữ nhân cùng một nam nhân mà nàng phải đánh xe?.

Tất nhiên sinh khí thì sinh khí nàng cũng không muốn chống đối Vô Song dù sao hắn cũng cứu nàng một mạng, ân cứu mạng không phải việc đùa.

“Hừ ai như ngươi đến cả đường đi còn không biết?, Đặc Khu ta đến không phải chỉ một hai lần, không lạc được ngươi không cần hỏi”.

Nói xong ánh mắt Tố Tố lóe lên nhìn vào trong xe ngựa rồi lại phụng phịu ngoảnh mặt đi, trong xe ngựa ấm áp kia Vô Song sau lưng là Hạ Vũ đấm vai, bên cạnh là Hạ Linh ôn nhu bóc hoa quả, về phần Mio lúc này lại ngọt ngào gối lên đùi hắn say ngủ, bàn tay của Vô Song lúc này đang nhè nhẹ xoa lên mái đầu màu hồng của nàng.

Cũng giống như lần trước tiến vào Tử Vong Sa Mạc, lần này Vô Song cũng cố gắng dõi ánh mắt ra ngoài không gian bao phủ bởi một màu trắng kia, có điều không phải là quan sát tình hình xung quanh hay ngắm phong cảnh mà Vô Song đang cảm nhận.

Đông Bắc Đặc Khu quả thật không tầm thường thậm chí nó cho Vô Song một tia kinh dị, kinh dị bởi đại thủ bút tạo nên vùng băng tuyết tuyệt đẹp này.

Toàn bộ Đông Bắc Đặc Khu không phải bị đóng băng, đây rõ ràng là phong ấn thuật, một dạng đỉnh cao Băng Hệ Thần Lực.

Vô Song không đoán nổi là đại năng giả nào trong thiên hạ đánh ra một chiêu cấm kỵ này, thông thường nếu nhắc đến ‘băng’ không có ai có thể không nghĩ đến Bắc Băng Cung của Nam Thiên Đại Địa, không có ai không nghĩ đến Băng Thần có điều Vô Song dám chắc Băng Thần kẻ này không đủ tư cách.

Băng Thần cho dù thế nào cũng chỉ trong phạm trù Cực Đạo Chân Thần, đã là Cực Đạo Chân Thần đương nhiên không thể nào vô địch kể cả đây là Phong Hào Chân Thần, một chiêu đóng băng cả Đông Bắc Đặc Khu đương nhiên Băng Thần có thể làm được nhưng muốn phá hủy lớp băng này Vô Song tự tin chỉ cần 5 Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên liên thủ liền dễ dàng phá bỏ, loại phong ấn lực lượng kéo dài không biết bao nhiêu năm chưa từng yếu đi thì Băng Thần kẻ này còn chưa đủ xem.

“Chẳng nhẽ là Viễn Cổ Đại Thần?”.

Trong mắt Vô Song khẽ lóe lên một tia suy nghĩ, tất nhiên cái suy nghĩ này hắn cũng rất nhanh gạt bỏ, Viễn Cổ Đại Thần quả thực có tư cách làm được việc này nhưng Vô Song không phải chưa đụng bọn họ bao giờ, trong bốn vị Viễn Cổ Đại Thần không có một ai am hiểu phong ấn lực lượng hơn nữa nếu là Viễn Cổ Đại Thần việc gì phải đánh ba ngày ba đêm cùng Long Thần?, một tát là đủ để Long Thần thành Giun Thần rồi.

Miên man suy nghĩ Vô Song chẳng biết bao giờ thấy chiếc xe ngựa xa hoa của mình dừng lại, lúc này hắn rốt cuộc được nhìn thấy cái gì là nhà tù lớn nhất Đông Thiên, cái gì là Vong Mệnh Hồ.

Trước mắt hắn là một ngọn núi băng chọc trời, ngọn núi băng này kéo dài tít tắp, nó gần như bao phủ toàn bộ thiên địa vào bên trong, trước ngọn núi băng khổng lồ đến đáng sợ này hay nói chính xác hơn là chiếc xe ngựa của Vô Song dừng lại trước một cánh cửa sắt khổng lồ đầy cổ xưa nhưng không kém uy quyền, cánh cửa này còn xuất hiện vị huyết khí rất nhạt, nếu không phải Vô Song cực kỳ mẫn cảm với huyết khí chỉ sợ cũng không thể nào nhận ra.

Bạch Tố Tố lúc này xuống khỏi xe ngựa, ánh mắt chớp động một chút rồi lên tiếng.

“Đây chính là Đặc Khu mà muốn đến, thế nào bị dọa sợ rồi đúng không?”.

Hạ Vũ cùng Hạ Linh rất biết điều, chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại liền thả lỏng tâm thần để Vô Song thu vào Hoàng Kim Chuông, về phần Mio lúc này cũng bị đánh thức, ánh mắt chớp động cùng khuôn mặt còn ngái ngủ ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy Vô Song bước xuống xe nàng cũng lập tức khoác lên một tấm hắc bào rồi đi theo hắn.

Vô Song chậm rãi xuống xe, hắn lần này cũng không muốn đấu võ miệng với Bạch Tố Tố, ánh mắt của hắn bị ngọn núi băng này hoàn toàn thu hút.

“Ngọn núi băng này chẳng nhẽ bao phủ toàn bộ Vong Mệnh Hồ?”.

Thấy Vô Song nghi hoặc Bạch Tố Tố phi thường vui vẻ đáp.

“Chính xác, Vong Mệnh Hồ khổng lồ không bị đóng băng bởi vì nó tồn tại ngay bên trong ngọn núi băng này, nói cách khác Đặc Khu này vốn là một thế giới riêng biệt không liên quan gì đến Đông Thiên đại lục của chúng ta hơn nữa cửa vào cũng chỉ có một cái cửa sắt này”.

Vô Song nghe vậy gật đầu, hắn chậm rãi tiến về phía cửa sắt loang lổ dấu hiệu của thời gian, ánh mắt bắt đầu xuất hiện sự ngưng trọng.

Nhìn thấy Vô Song lại gần cửa sắt Bạch Tố Tố cũng không lên tiếng ngăn cản, nàng chỉ biết Vô Song không vào được, cánh cửa sắt này được gọi là Tổ Long Môn, nơi này được hai đại quân đoàn của Quang Minh Thánh Long Tộc cùng Địa Ngục Ma Long Tộc cộng đồng cai quản, đại ca của nàng còn chưa thể bước vào huống gì Vô Song, cho dù Vô Song quả thực mạnh hơn đại ca nàng nhưng trong mắt Bạch Tố Tố về quyền lực cũng như sức ảnh hưởng tại Đông Thiên thì thua xa.

Đúng như Bạch Tố Tố suy luận rất nhanh có hai thân ảnh xuất hiện trước mặt Vô Song, hai người này không ngờ đều là Cực Đạo Chân Thần thậm chí là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần, thực lực của hai người này có thể không mạnh bằng Bạch Phá Thiên nhưng lại cao hơn Ma Kha Vấn không ít.

Một đen một trắng, hai khí thế đối nghịch hoàn toàn với nhau nhưng lại có thể hòa hợp với nhau, hai khí thế này một khi kết hợp không phải đơn giản là phép tính cộng, chỉ bằng khí thế hai người này cộng lại chỉ sợ còn mạnh hơn Phong Hào Chân Thần một chút.

“Kẻ nào đứng lại, Đặc Khu là nơi không cho phép người lạ bước vào. Có lệnh bài thì lập tức đưa ra”.

Hai kẻ này hoàn toàn vô danh ở Đông Thiên Yêu Giới nhưng ở Đông Bắc Đặc Khu thì tuyệt đối danh nổi như cồn, một trong bốn vị nguyên soái trấn thủ Đặc Khu.

Người giáp đen tất nhiên là cường giả Địa Ngục Ma Long Tộc – Dạ Vô Hận.

Người mặc áo trắng lại có chút khác biệt, hắn không mang theo chiến giáp mà chỉ là một bộ áo trăng tương đối thư sinh, bộ áo mỏng bay phấp phới trong gió tuyết tăng thêm nét phong trần. Quang Minh Thánh Long Tộc – Tiêu Trần.

Địa Ngục Ma Long Tộc lấy họ Dạ làm đầu thì Quang Minh Thánh Long Tộc đứng đầu lại lấy một chữ ‘Tiêu”.

Hai người này lần lượt là Ngũ trưởng lão cùng Thất trưởng lão của hai đại Long Tộc, bọn họ đã lâu không đi ra khỏi Đặc Khu nhưng thực lực căn bản không ai dám coi thường.

Đông Bắc Đặc Khu có tổng cộng tứ đại quân đoàn, số lượng lên đến 40 vạn cường giả của hai đại Long Tộc, nhánh quân này liền đảm bảo cho dù là Hoang cũng không dám nhắm vào Đặc Khu, kể cả Đặc Khu không bị đóng băng mà là một mảnh bình nguyên xanh tốt thì Hoang tuyệt đối cũng sẽ buông bỏ.

Đông Bắc Đặc Khu là nơi duy nhất Quang Minh Thánh Long Tộc cùng Địa Ngục Ma Long Tộc bắt tay với nhau, nếu hai tộc này đã bắt tay Đông Thiên ai có thể ngăn cản?.

Đối mặt với hai đại cường giả đáng sợ của Long Tộc bản thân Vô Song cũng không có chút cảm xúc gì, ánh mắt ẩn trong chiếc mặt nạ vô diện phi thường bình tĩnh, khóe miệng hắn nhẹ cong lên.

Bàn tay Vô Song chẳng biết từ lúc nào hiện ra một tấm hắc lệnh đen xì, tỏa ra thứ năng lượng hắc ám nồng đậm cùng khí tức của Địa Ngục Ma Long Tộc, trên tấm lệnh bài này có khắc một chữ ‘Đồng’.

Nhìn lệnh bài của Vô Song hai vị đại nhân vật của Long Tộc mới hòa hoãn một chút sau đó Dạ Vô Hận tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc qua Vô Song từ trên xuống dưới rồi lại nhìn vào lệnh bài của hắn.

“Là người của Đại Đồng cử đến đây à, nếu đã cầm lệnh bài của hắn ta cũng không dị nghị gì có điều quy tắc không thể làm trái, ngươi có 3 giờ đồng hồ tiến vào Đặc Khu, sau ba giờ bắt buộc phải đi ra”.

Vô Song thản nhiên gật đầu, đối với hắn 3 giờ có lẽ cũng đủ rồi.

Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại liếc nhìn Mio rồi lại nhìn Bạch Tố Tố đang ngây người một lúc rồi mỉm cười.

“Hai người ở ngoài đợi ta một chút, một mình ta tiến vào là được”.

Bạch Tố Tố nghe vậy lập tức bĩu môi coi thường liếc nhìn Vô Song.

“Hừ tưởng ngươi là thần thánh phương nào hóa ra xuất thân từ Địa Ngục Ma Long Tộc. Cái Đặc Khu đó ai mà thèm vào”.

Nói xong Bạch Tố Tố phi thường dứt khoát lại lên xe ngựa để lại một Mio đứng trong gió tuyết muốn nói lại thôi, ánh mắt nàng ngập ngừng một chút nhìn Vô Song.

Vô Song đương nhiên biết nàng nói gì, hắn chỉ nhè nhẹ xoa đầu nàng, nụ cười ấm áp đầy thản nhiên kia lại xuất hiện.

“Không sao, công tử rất nhanh trở về, chỉ cần nhìn một lần là đủ rồi”.

Mio thở dài nhìn Vô Song, ánh mắt đầy không cam lòng có điều nếu công tử đã muốn nàng cũng không trái ý hắn, thân hình nhỏ nhắn cũng quay lên xe, bỗng chốc trong gió tuyết chỉ còn lại Vô Song cùng Dạ Vô Hận, về phần Tiêu Trần cũng chẳng biết biến mất từ bao giờ.

Tấm đại môn khổng lồ cũ ký rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, Vô Song không nhanh không chậm đi theo Dạ Vô Hận tiến vào bên trong.

Hai tay Dạ Vô Hận để phía sau, bước đi của hắn cực kỳ chậm rãi nhưng tốc độ di chuyển nhanh một cách kinh khủng có điều Vô Song thủy chung không nhanh không chậm bước theo Dạ Vô Hận, khoảng cách giữa hai người căn bản chưa hề thay đổi.

Con đường tiến vào Đặc Khu rất hẹp, hai bên chính là hai vách núi băng dựng đứng trong suốt toát ra cái lạnh ghê người, cái lạnh thấu xương. Trên con đường nhỏ mà dài tít tắp này Vô Song có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Vô Song quả thực không ngờ bên trong nơi này là điểm đóng quân của 40 vạn tinh nhuệ long nhân.

Đám quân đội này từng người từng người tách ra hoàn toàn có thể không tính nhưng 40 vạn người cùng ở một chỗ khí thế tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, như một thanh bá đao mạnh mẽ sẵn sàng bổ đôi thiên địa này.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.