Thượng Công Chúa

Chương 43




Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura

“Nha hoàn? Nhà hoàn nào?” La Thiên Trình giật mình, thu hồi chủy thủ.

An Quân vương sờ sờ cổ, bất mãn nói “Chính là nha hoàn thiếp thân của huyện chủ Gia Minh, tên là A Loan. Ta biết, như vậy có chút đường đột, nhưng La thế tử cũng không cần vì một đứa nha hoàn mà phạm tội mưu sát thân vương chứ?”

Đây là do hắn và Quân Hạo đã thương lượng qua, trước quan sát xem có thể mua nha hoàn này hay không, như vậy khi xác nhận được thân phận của nàng sẽ nhanh chóng đưa về Yến Giang, đến lúc đó an bài thỏa đáng một phen, không người nào biết chuyện cũ của A Loan tại kinh thành, dựng nên một câu chuyện thủa nhỏ lên núi tu hành sẽ không có người nào dám đặt điều loạn, sẽ không ảnh hưởng tới hôn sự sau này.

Thấy La Thiên Trình mím môi không nói, An Quận vương nha một tiếng, mắt đảo liên hồi nói “La thế tử, không phải nha hoàn kia đã bị ngươi thu dùng chứ?”

“Khụ, khụ khụ” La Thiên Trình bị sặc nước miếng đến ho khan.

“Nếu như vậy …” An Quận vương có chút khó xử, thử dò xét hỏi “Vậy ngươi tính lúc nào thì đuổi ra ngoài?”

La Thiên Trình …

“Vương gia nói đùa, A Loan là nha hoàn thiếp thân của nội tử, tương lai an bài thế nào, là nàng định đoạt, không có liên quan tới ta”

Vừa nghe A Loan vẫn là thân hoàn bích, An Quận vương thực vì Quân Hạp mà cao hứng “Vậy thì làm phiền La thế tử hỏi huyện chủ Giai Minh, ngươi thấy, bổn vương cũng không tiện trực tiếp hỏi nàng”

Coi như ngươi thức thời!

La Thiên Trình mấp máy khóe môi, vốn định sắc bén cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, lại có chút đắc ý.

Nếu Kiểu Kiểu biết, Quân Hạo mới gặp mặt một lần lại nhìn trúng nha hoàn thiếp thân của nàng, liệu có thể có ấn tượng tốt với tên kia?

Hắc cố ý làm ra vẻ khó khăn “Dù sao A Loan cũng là đại nha hoàn của nội tử, nếu vị bằng hữu của vương gia thật sự nhìn trúng nàng, tại hạ vẫn phải hỏi ý kiến nương tử”

Hắn chỉ phụ trách nói chuyện này cho Kiểu Kiểu biết, về phần sau khi biết được Kiểu Kiểu có thả người hay không thì không phải chuyện của hắn. Nói trắng ra, chỉ cần vợ yêu có ấn tượng không tốt với Quân Hạo là hắn hài lòng rồi.

“Tốt, vậy làm phiền La Thế tử rồi” An Quận vương vỗ vỗ tay, mười mấy cô nương xinh đẹp nối đuôi nhau ra.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau hầu hạ vị công tử này cho tốt”

Mười mấy nữ tử thấy khí độ, tướng mạo của La Thiên Trình cũng biết thân phận của hắn không phải bình thường, khó có nhất chính là tuổi trẻ, nếu như có phúc khí, không nói làm thiếp, chỉ cần làm ngoại thất nuôi bên ngoài so với cuộc sống hiện tại đã tốt hơn không biết bao nhiêu. Lập tức ném mị nhãn xông tới.

Hơn mười con bướm sặc sỡ hướng hắn lao tới, da đầu La Thiên Trình tê dại, quát lạnh một tiếng “Đứng lại!”

Giọng nói nguội lạnh như băng, khiến cho khí thế của hắn tăng lên đáng kể, khiến chúng nữ ngẩn ra, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Xin lỗi, tại hạ không chịu được mùi son phấn, các vị cô nương lui xuống đi”

Trong nhóm có một cô nương con mắt xoay tròn, cánh tay ngọc nhỏ dài đặt trên vai hắn, dịu dàng nói “Công tử nói đùa. Kênh son phấn cũng không dọa ngài đi mất, chẳng lẽ còn sợ những thứ trên người nữ tử ở đây? Theo thiếp thấy, công tử không phải không ngửi được mùi son phấn, là xấu hổ sao…?”

Lời còn chưa dứt, âm cuối vút cao, tiếp nối bởi tiếng kêu hoảng sợ của những nữ tử vây quanh.

Cô gái mặc áo vàng kia ngồi ngây người tại chỗ, nhìn mái tóc đen bồng bềnh đung đưa trước mặt từ từ rơi xuống, cuối cùng rơi trên sàn gỗ, phảng phất như sinh mạng cũng mất đi.

Nàng theo bản năng nhìn sang, trong tay nam tử tuấn mỹ vô trù kia đang cầm một con dao sắc bén, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, giống như nhìn những sợ tóc không có sinh sơ kia, hàn tinh trong mắt không nháy động.

Cô nương kia rốt cuộc không chịu được, mắt trắng lên mềm nhũn té xuống.

Nàng tẻ xỉu, những nữ nhân kia sợ tới mức né tránh đi, cho nên nàng thành thành thật thật ngã xuống.

Thanh âm ngã xuống đất truyền tới, chúng nữ tử nhịn không được co người lại.

An Quận vương há to miệng “La thế tử, ngươi đây là …”

La Thiên Trình thu hồi chủy thủ, lười biếng nói “Xin lỗi, tại hạ một khi xấu hổ, phản ứng hơi lớn …”

Mọi người muốn quỳ xuống lạy rồi, đây là kẻ điên ở đâu chạy tới, nhìn thấy mỹ nhân xấu hổ lại rút dao ra?

“Phản ứng của La thế tử thật đặc biệt, ha ha ha …” An Quận vương phất tay một cái “Còn đứng ngốc làm gì, lui xuống đi”

Ầm một tiếng, chúng mỹ nhân nháy mắt chạy đi, so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn cô gái còn nằm trên mặt đất, khóe miệng An Quận vương kéo lên, thầm nghĩ các ngươi cũng nên mang vị này theo cùng chứ.

Đang oán thầm, cửa chi nha một tiếng mở ra, hai nữ tử chắp tay đi vào, vừa đi vào vừa liếc mắt nhìn La Thiên Trình, thấy hắn thờ ơ liền nhanh chóng kéo cô gái xui xẻo kia đi.

Sau khi rời khỏi những cô nương khác vây quanh lại, than thở ngập trời.

Trong đó có một vị cô nương cầm khăn xoa trán, vỗ ngực nói “Làm ta sợ muốn chết, sát thần kia, thật không phải người bình thường có thể tiêu thụ được”

Cô nương áo vàng chậm rãi tỉnh lại, cắn răng nói “Các tỷ muội, lấy giấy bút, ta họa lại bức tranh vị công tử kia”

“Ôi, Hoàng Anh tỷ, đừng như vậy, tỷ còn tâm tư họa hắn sao? Chẳng lẽ còn muốn treo trong phòng, mỗi ngày nhìn ngắm?”

“Đừng tự mình tìm phiền toái, người ta rõ ràng là xem thường chúng ta”

Một giọng nói sợ hãi vang lên “Có điều vị công tử kia như vậy, phu nhân hắn cũng là có phúc khí”

“Phi phi, phu nhân hắn có phúc khí hay không, liên quan gì tới chúng ta? Ta chỉ biết hắn đối với chúng ta quá tồi tệ rồi”

Lời này khiến cho cô gái áo vàng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói “Đi, lấy giấy bút cho ta, chờ vẽ xong bức tranh của hắn treo trên cửa, viết người này và chó không được đi vào”

Lời này đương nhiên là nói đùa, mọi người cười hì hì đáp lời.

Bên trong phòng, An Quận vương nâng chung trà lên “La thế tử, ngươi đã không muốn nhìn thấy mỹ nhân, vậy chúng ta cùng uống trà”

“Vương gia đã có chuyện nhờ, tại hạ có lẽ nên sớm trở về hỏi ý nương tử, uống trà thì không cần. Nếu Vương gia có hứng thú, có thể tự tiện” La Thiên Trình đứng lên hướng An Quận vương chắp tay cáo từ.

An Quận vương lắc đầu cười nói “Vậy cùng nhau rời đi đi, bổn vương cũng không có hứng thú ở đây.

La Thiên Trình nghĩ nghĩ, cũng đúng, An Quận vương đối với phụ nữ có chồng còn mới có hứng thú, cũng không nên làm khó hắn.

Hai người rời khỏi nơi trăng gió này, An Quận vương ngưng mắt nhìn bóng lưng La Thiên Trình ngày một xa, trong mắt có điều suy nghĩ.

Chuyện thật là thú vị, như phong cách hành sự của Cẩm Lân vệ, La Thiên Trình lại không tò mò vị bằng hữu của hắn là ai.

Thật sự không có hứng thú, hay là … sớm đã biết?

An Quận vương sờ sờ cằm, vung quạt ra. Hướng phương hướng ngược lại đi tới.

“Hôm nay sao lại rời nha môn sớm như vậy?” Chân Diệu đón hắn, hai má ửng đỏ, hơi thở có chút gấp.

“Vừa luyện tập?”

“Đúng vậy, một ngày không luyện, xương cốt như cứng lại” Hai người gần đây chung đụng tốt đẹp hơn, Chân Diệu giống như cô gái đang chìm đắm trong tình yêu, cười duyên ôm cánh tay hắn, sau đó động tác cứng đờ hồ nghi nhìn hắn.

“Sao thế?”

Chân Diệu nhíu mày “Hôm nay chàng đi nơi nào?”

Mùi son phấn nồng như vậy, hắn đi đến nơi gió trăng sao?

Ở niên đại này, nàng chỉ cần không phải ngu ngốc thì sẽ biết hắn vừa đi đâu.

Nữ nhân đắm chìm trong tình yêu vờ ngớ ngẩn, thật ra thì nam nhân cũng không khá hơn chút nào. La Thiên Trình cơ hồ xuất phát từ bản năng của nam nhân, muốn đem chuyện gió trăng che dấu “An Quận vương mời ta đi uống chén trà”

Hắn nói xong, thấy ánh mắt Chân Diệu nhìn hắn cười như không cười mới thầm nghĩ một tiếng nguy rồi, hắn anh minh cả đời, làm sao thoáng cái lại quên mất, khứu giác của Kiểu Kiển vô cùng nhạy bén.

“Khụ khụ” hắn lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm “Chính là chỗ tới có chút đặc thù …”

Chân Diệu cười đến ý vị thâm trường “Là rất đặc thù đi”

La Thiên Trình đưa tay kéo nàng “Tốt rồi, Kiểu Kiểu, giữa chúng ta như vậy, nàng còn không tin ta sao?”

“Bản thân ta muốn tin, nhưng mùi son phấn trên người chàng cũng quá nồng đậm đi, không biết lây dính trong trường hợp nào? Lúc đó chàng không phản ứng gì sao?”

Nàng từ trong sách đọc thấy một nam nhân bình thường, nếu nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên rơi vào lòng, nếu là cô gái xinh đẹp, dù không có tình cảm thì trong nháy mắt cùng sẽ phản ứng.

“Phản ứng?” La Thiên Trình có chút ngoài ý muốn với câu hỏi của Chân Diệu, bất quá rất nhanh rút chủy thủ ra, đắc ý nói “Nàng ta dựa vào ta một chút, ta liền gọt sạch đầu tóc nàng ta”

Chân Diệu......

Được rồi, nàng lo lắng vô ích rồi, phu quân đại nhân nhà nàng khác xa nam nhân bình thường.

Cho nên, nàng cũng coi là nhặt được bảo bối sao?

“Kiểu Kiểu, An Quận vương hẹn ta là muốn ta nói với nàng một chuyện giúp hắn”

“Chuyện gì?” Chân Diệu có chút koong giải thích được “An Quận vương có chuyện gì cần tìm ta?”

“Là bằng hữu của hắn, nhìn trúng A Loan?”

Mặt Chân Diệu lập tức trầm xuống “Nhìn trúng A Loan?”

“Đúng, cho nên muốn một cái nhân tình, đem A Loan cho hắn” La Thiên Trình lắc đầu thở dài nói “Người nọ cũng cẩn thận, chỉ là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nói không chừng là thật tâm thích A Loan, nếu là như vậy, A Loan cũng coi như có phúc”

Nhanh như vậy đã hỏi tới cửa, ta tiền biết là một tay chơi lỗ mãng.

Chân Diệu hung hăng trừng mắt nhìn La Thiên Trình một cái “Tốt? Thật buồn cười, không nói cái khác, chỉ một điều hắn là bằng hữu của An Quận vương thôi cũng không có khả năng là người bình thường, mặc dù A Loan tốt, dù sao cũng là phận nô tì, hắn đòi A Loan là muốn A Loan làm trải giường chiếu, hay xếp chăn cho hắn? Tốt nhất cũng chỉ có thể làm ái thiếp thôi, sau này sắc đẹp suy tàn, A Loan sẽ thành  như thế nào?”

Chân Diệu kích động nói, không chú ý tới A Loan vừa đi tới cửa dừng chân lại, đem toàn bộ lời nàng nói thu vào tai.

Mặc dù La Thiên Trình phát giác, nhưng mừng rỡ không nói ra.

Chân Diệu dần bình tĩnh lại “Bằng hữu nào của An Quận vương, sao lại biết A Loan?”

Suy nghĩ một chút không khỏi kinh hô “Chẳng lẽ là vị nhạc công gặp ở Đại Phúc tự?”

“Sao lại kinh ngạc như vậy?”

Chân Diệu cười lạnh một tiếng “Cũng không có gì, chẳng qua là mắt nhìn nhầm, coi mắt cá chết là trân châu thôi”

La Thiên Trình thoải mái cười to, ngày hôm sau trả lời chắc chắn cho An Quận vương.

“Vị phu nhân kia thật nói, muốn có A Loan, trừ khi mang kiệu tám người khiêng đón nàng đi từ phủ Quốc Công?” Quân Hạo kinh ngạc hỏi, chợt thấy đầu như muốn nứt ra.

Trí nhớ như từng mảnh nhỏ khuấy động trí óc, tựa hồ như có một cô gái hỏi “Chàng có nguyện mang đại kiệu tám người khiêng, đón ta đi từ Quốc Công phủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.