Thượng Công Chúa

Chương 4




Vân Chính Thiên theo đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc tiến vào sâu bên trong lòng đất. Đây không phải lần đầu tiên hắn ra vào địa hình loại này. Nhớ lần trước cùng Lưu Vân Long tiền bối tiến vào một trụ sở bỏ trống của Chung Cực Quân Đoàn, cũng đồng dạng giống như vậy.

Những nơi sinh sống như thế này ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo hoặc trong Thú Vực có một loại kỹ năng che giấu đặc thù khí tức sinh mệnh do môi trường tự nhiên tạo ra, cho dù hắn có đem tinh thần lực tích cực điều tra cũng không tài nào đoán được vị trí cụ thể.

Mà nếu ngồi không để trông chờ vận may nhìn thấy một tên du mục đi ra khỏi nơi sống của mình thì qua mất thời gian. Vì vậy để có thể tìm gặp được những bộ lạc này, hắn đã lên một cái kế hoạch rất chi tiết.

Mấy ngày trước hắn bắt đầu triển khai bước đầu tiên. Dùng cách tạo ra động tĩnh to nhất có thể trong lúc săn bắt hồn thú để làm người khác chú ý, kết quả hắn đã thu hút được Đinh Hương. Sau đó lại giả vờ như không biết, để nàng theo dõi hắn một thời gian ngắn, cốt là để xem thái độ của những kẻ du mục này tốt xấu như thế nào.

Đến khi biết được nàng ý đồ không tốt, bởi vì nếu tốt thì đã chủ động đến chào hỏi hắn hoặc cứ thế bỏ đi là được. Vậy mà lại bám đuôi suốt ba ngày ba đêm, rõ ràng là có ý mưu đồ xấu. Khi biết nàng muốn đánh thuốc mê rồi trộm đồ của hắn, thế là Vân Chính Thiên chỉ cần diễn một màn kịch theo ý của nàng, thế là xong. Sau đó lấy cái cớ bị Đinh Hương ra tay trước, hắn nghiễm nhiên có cái quyền tìm nàng đòi lại công đạo một cách quang minh chính đại.

Cho đến khi đại chiến giữa hai bộ lạc xảy ra, hắn lại đứng về phía bộ lạc của Đinh Hương. Trước đó không quên giao kèo với nàng một chút, lần thứ hai giả vờ là người bị hại nhưng không có để bụng, toàn tâm toàn ý giúp đỡ. Chiến thắng Thiết Lạp là mảnh ghép cuối cùng trong quá trình kiến tạo tạo lòng tin đối với một số kẻ hòa đồng cởi mở như Đại Kình trong bộ lạc.

Và thế là, hắn đang đi trong thông đạo dưới lòng đất để tiến vào phạm vi Khôi Nguyên bộ lạc sinh sống.

“Ồ.” Nơi này rộng hơn ta tưởng tượng nhiều.

Đại Kinh hỏi hắn: “Ngươi đã từng vào những nơi thế này?”

“Chưa từng, bất quá có nghe nói. Chỉ có điều chỗ này hùng vĩ vượt ngoài sức tưởng tượng của ta.” Vân Chính Thiên cười đáp.

Hắn vốn miệng lưỡi giao tế không tệ, chỉ tùy tiện xã giao vài câu đã làm Đại Kình coi hắn như bằng hữu lâu năm.

“Chỗ ở của bộ lạc chúng ta tương đối nhỏ rồi, những nơi của các bộ lạc khác như đám Thiết Huyết kia còn to hơn nhiều.” Đại Kình thở dài nói.

“Kình huynh, ta hơi nhiều chuyện một chút. Trong Lưỡi Quỷ này hiện tại có bao nhiêu bộ lạc sinh sống, tại sao mọi người không thống nhất thành một thế lực mà thôi, như vậy thì an toàn hơn nhiều.”

Vân Chính Thiên đưa ra một câu hỏi, mà trong lòng hắn đã có câu trả lời. Chẳng qua hắn muốn nghe thử sâu bên trong những bộ lạc như thế này, rốt cuộc có chỗ nào khúc mắc.

Đại Kình xoa xoa đầu, nói:

“Không phải không muốn thống nhất, mà là không thể a.”

“Tại sao?” Vân Chính Thiên ngẩn ra hỏi.

“Bởi vì các bộ lạc chúng ta ở trong Lưỡi Quỷ này, kỳ thực đang có một thỏa thuận với hồn thú. Chính xác hơn là một con mười vạn năm hồn thú. Bởi vì sự tồn tại của nó mà các bộ lạc chúng chỉ đành phân tách mà sinh tồn, không mảy may có ý định thống nhất.”

Đại Kình nói.

Vân Chính Thiên vẻ mặt sửng sốt:

“Mười vạn năm hồn thú? Ngươi nói, nếu như các bộ lạc mà có ý thống nhất lại, con hồn thú này sẽ khởi xướng tấn công mọi người.”

“Đúng là như vậy đó. Ngươi còn muốn điều ra gì nữa không?”

Đột nhiên một thanh âm chua chát vang lên từ sau lưng, Vân Chính Thiên cùng Đại Kình giật mình quay lại thì nhìn thấy Đinh Hương. Nàng vẻ mặt từ đầu tới cuối nhìn rất khó chịu, giống như bị táo bón lâu ngày chưa được giải quyết.

“Tiểu Hương, ngươi vẫn còn ác cảm với hắn?” Đại Kình khà khà cười.

“Hừm, ta chỉ đề phòng hắn có mưu đồ xấu thôi.” Đinh Hương bĩu môi nói.

“Đinh đại tiểu thư, ngươi nói xem ta có thể làm ra chuyện xấu như thế nào?”

Đinh Hương nghe vậy, làm ra vẻ mặt đăm chiêu, sau đó lại nói:

“Ngươi điều tra cặn kẽ tình hình trong Lưỡi Quỷ này, sau đó đứng ở phía sau giật dây cho chúng ta tự đấu đá với nhau. Đến khi đó ngươi sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc. Trở thành người đứng đầu Lưỡi Quỷ này. Có phải không?”

Cả hai người Vân Chính Thiên, Đại Kình sau khi nghe nàng nói sau không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, sau đó phá lên cười ha hả.

Đại Kình càng buồn cười đến rơi nướt mắt, hắn một tay xoa đầu nàng, nói:

“Tiểu Hương nhà ta lớn rồi, mốt có thể làm tác giả tiểu thuyết trinh thám a. Ha ha.”

“Kình ca, ta không có giỡn với ngươi. Ta nói là có căn cứ, hắn...”

Đinh Hương còn định nói thêm cái gì đó, thì Đại Kình đã phất tay rời đi, không quên kéo theo Vân Chính Thiên. Đối với Đinh Hương ánh mắt luôn theo dõi, Vân Chính Thiên chỉ bất đắc dĩ cười trong lòng. Kỳ thực hắn cũng không muốn giấu giếm mọi người làm cái gì, hắn trên vai gánh một cái trọng trách gian nan, không thể không luyện tập hành động cùng lời nói cho giống một tên ác ôn bụng đầy tính toán.

Lý do đặc biệt nhất mà nàng nghi ngờ hắn là tà hồn sư, đó chính là thủ pháp hắn bắt lấy linh hồn của mấy tên chiến sĩ bộ lạc Thiết Huyết đã chết khi nãy.

Thật ra đó không phải đơn thuần đem linh hồn của người khác giam cầm như những tà hồn sư khác, mà đó chỉ là thủ thuật mượn một phần lực lượng còn xót lại của người quá cố kia thông qua linh hồn lực lượng mà thôi.

Bất kỳ vật thể sống nào cũng có hai phần, là thể xác và linh hồn. Linh hồn lực lượng sau khi chết đi sẽ dần dần tan biến vào hư vô, Vân Chính Thiên là đem những phần lực lượng này thu lại, không để cho nó tan biến một cách vô ích. Mà những phần lực lượng này cũng không phải thứ gì tốt lành, đa phần là chấp niệm, những oan ức và những điều tiếc nuối của bọn hắn lúc còn sống, nếu như có thể đem những thứ này triệt để lấy ra, thì linh hồn bọn hắn sẽ thanh thản mà siêu thoát.

Bât quá, người khác nhìn thì chỉ thấy giống như hắn bắt lấy linh hồn, không khỏi suy nghĩ đến tà hồn sư thủ đoạn tàn khốc.

Đệ lục hồn hoàn mang tới cho hắn cực hạn hắc ám thuộc tính, lại không cần thông qua triển khai võ hồn, hắn có thể thao túng linh hồn lực lượng của những sinh vật đã chết, làm nguồn nguyên liệu dự trữ sử dụng nếu cần. Nếu không có những lực lượng linh hồn này, đệ lục hồn hoàn của hắn khá vô dụng.

Tất nhiên thu thập linh hồn chỉ là để đề phòng thôi, bản thân hắn chủ yếu sử dụng vẫn là hắc lực và Hồn Kiếm võ hồn.

“Chính Thiên, đây là nhà của ta. Ngươi vào ngồi chơi, ta cùng mọi người đi chuẩn bị thức ăn. Một lát nữa chúng ta cùng mở tiệc chiêu đãi.”

Đại Kình nói.

Vân Chính Thiên đối với ăn uống không có yêu thích cho lắm, kể cả uống rượu cũng vậy. Nhưng hắn đã mượn cái cớ này để tiến vào trung tâm bộ lạc, cho nên bất đắc dĩ phải theo tới cùng.

Tiệc chiêu đãi mà Đại Kình nói, thực ra qui mô rất lớn. Gần như toàn bộ mọi người trong bộ lạc đều đến tham dự. Vì thế đành phải dời sang mảnh đất ở khu vực trung tâm.

Lúc này một cái lửa trại khổng lồ đã được nhóm lên, rất nhiều thịt nướng, trái cây các loại bày biện đẹp mắt. Trời về tối, đông đúc người dân tụ tập lại với nhau. Cảnh tượng này làm Vân Chính Thiên cũng cảm thấy có phần ấm áp. Không ngờ những người dân du mục này trong một bộ lạc lại có tình cảm thắm thiết như thế.

“Chính Thiên, ngươi hôm nay là khách quí, chỗ của ngươi bên đây.”

Đại Kình nói.

Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn thì thấy đó là vị trí kế bên cạnh trưởng làng, đây cũng là vinh dự cao nhất mà người ngoại lai như hắn có thể đạt được. Không chút khách khí, Vân Chính Thiên ngồi vào chỗ của mình.

Đinh Hương cũng đã có mặt, nàng ánh mắt sắc bén thủy chung rơi vào người hắn, thế nhưng trước con mắt kinh ngạc của Vân Chính Thiên, nàng rảo bước tới bên cạnh hắn, trực tiếp ngồi xuống.

Nàng, chỉ đơn giản là ngồi kế bên, miệng không hé lấy một câu. Vân Chính Thiên thấy vậy cũng không nói gì, duy trì trầm mặc.

Một lát sau, trưởng làng đã xuất hiện. Mặc dù lão tuổi đã cao, tu vi lại yếu như được cái rất biết cách thu phục lòng người, cho nên mấy chục năm nay vị trí của lão vẫn không ai thay thế được. Có chăng là Đinh Hương kia, trưởng làng cũng đang đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng, chỉ cần nàng bỏ được tính nóng nảy là ổn.

Đại tiệc diễn ra long trọng, Vân Chính Thiên cùng với mọi người ăn uống, chén ra chén vào, không khí thập phần vui tươi. Đinh Hương ở bên cạnh nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng nàng cũng giãn ra một chút.

Có lẽ mình đã quá đa nghi rồi, hắn đúng chẳng giống mấy tên tà hồn sư chỗ nào cả.

Cho đến khi trời tối hẳn, buổi tiệc cũng dần khép lại, trưởng làng mới nhìn về phía Vân Chính Thiên, mỉm cười nói.

“Chính Thiên tiểu hữu, hôm nay phải đa tạ ngươi. Nếu ngươi không xuất hiện, sợ rằng Khôi Nguyên bộ lạc không tránh khỏi một trận huyết chiến.”

Trưởng làng cất giọng nói, hết thảy trên dưới bộ lạc đều im phăng phắt.

Vân Chính Thiên không dám thất lễ liền buông chén rượu xuống, cung kính ôm quyền đáp:

“Tiền bối không cần như vậy, ta lần này ra tay giúp đỡ, thực ra cũng có mục đích của mình.”

Ồ. Rốt cuộc cũng chịu lòi đuôi rồi sao. Đinh Hương trong lòng giật mình, rõ biết hắn có tư tâm mà.

Trưởng làng nghe vậy, khẽ Fe1e4dP vuốt chòm râu trắng, ánh mắt hơi híp lại nhìn Vân Chính Thiên, hỏi:

“Không biết có thể nói cho lão phu được mở rộng tầm mắt hay không?”

Vân Chính Thiên nâng chén rượu của mình lên, một hơi uống sạch, sau đó mới chậm rãi nói:

“Vãn bối kỳ thực là Truyền Linh Tháp đệ tử, tiến vào Lưỡi Quỷ đại đạo mang trên mình một nhiệm vụ vô cùng quan trọng liên quan đến tồn vong của nhân loại. Đại khái mà nói, đó chính là triệt để đánh đuổi tất cả hồn thú ra khỏi Lưỡi Quỷ đại đạo này, biến nơi này thành Nhân Vực một phần lãnh thổ.”

Vân Chính Thiên lúc này lời nói chân thực, không một chút giấu giếm. Thế nhưng hắn vừa nói ra, sắc mặt mọi người bỗng nhiên trầm ngưng lại, nhất thời trở thành đối tượng vạn chúng chú mục. Đinh Hương ngồi kế bên càng là sửng sốt một chút.

Nguyên lai hắn là Truyền Linh Tháp đệ tử, chẳng trách lại sở hữu lực lượng thần bí đến như thế. Tuy nàng đối với Truyền Linh Tháp chỉ nghe ngóng qua, nhưng cũng biết tổ chức này sở hữu vong linh chú ngữ khế ước gì đó. Bởi vì chưa tận mắt chứng kiến nên nàng đã nghĩ đây là lý do Vân Chính Thiên có những thủ pháp kỳ lạ.

Bất quá, hắn vừa nói cái gì nhỉ? Đánh đuổi toàn bộ hồn thú?

Trưởng làng hơi khựng lại trong vài giây, thanh âm già nua có phần chua chát vang lên:

“Đánh đuổi toàn bộ hồn thú ra khỏi Lưỡi Quỷ, người si nói mộng. Chuyện này căn bản không thể làm được.”

Đúng thực là như vậy a, Lưỡi Quỷ đại đạo diện tích khổng lồ nhường nào, muốn đem toàn bộ hồn thú đánh đuổi đi, không phải nói một cái liền làm được. Còn chưa kể đến vị hồn thú tu vi cao đến mười vạn năm đang tọa trấn trong này, làm sao có thể nghĩ tới chuyện hoang đường như vậy được, quả thực người si nói mộng.

Vân Chính Thiên không chút gấp gáp, hắn lại nói:

“Có thể làm được, nếu như chúng ta có thể thống nhất tất cả các bộ lạc du mục lại với nhau.”

Nói rồi, hắn một chân quỳ xuống, chấp tay nói:

“Nếu ngài không chê, vãn bối cam tâm tình nguyện hỗ trợ Khôi Nguyên bộ lạc trên con đường thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo tất cả các bộ lạc. Nếu như có thể làm được đến mức đó, vậy thì xin thỉnh cầu ngài cùng sát cánh với vãn bối thực hiện nhiệm vụ đánh đuổi hồn thú kia.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.