Thượng Công Chúa

Chương 1




“Đợi đã... Ài, Đinh Hương, chúng ta cũng ra ngoài xem đi.” Trưởng làng bất đắc dĩ nói. Thân là trưởng làng, nếu như lần này còn dập xuống chiến ý của bộ lạc, e rằng sau này không cách nào vực lên nổi. Cho nên lão có thể làm được là cùng góp một chút sức mà thôi.

Đoàn người hừng hực chiến ý lũ lượt kéo nhau đi ra, trên tay đã thủ sẵn vũ khí, giáp trụ chỉnh tờ, coi như có bất ngờ giao chiến cũng không khó để thích ứng. Bọn họ mở bung nấp hầm, tức thì hơn năm mươi hồn sư thiện chiến của bộ lạc Khôi Nguyên ồ ạt dàn trận, chuẩn bị nghênh đón đối phương.

Chỉ thấy đứng ở phía đối diện, cũng đồng dạng có một đám người, so về nhân số thì có phần nhiều hơn. Đứng ở đầu là một nam tử da ngâm đen, đầu trọc lóc, dáng người khôi vĩ, tựa như từ sắt đá đúc thành. Hắn mặc một cái áo giáp màu bạc, để lộ ra những hình xăm đầu lâu trên bắp tay, nhìn là biết không phải hạng tốt lành.

“Thiết Lạp, ngươi hôm nay kéo đông như vậy, là tới để làm gì?”

Người vừa lên tiếng là thành viên tinh anh thiện chiến nhất của Khôi Nguyên bộ lạc, Đại Kình. Hắn cũng là vị Hồn Đế duy nhất trong tộc, thường lãnh nhiệm vụ thống lĩnh nếu có giao tranh.

Thiết Lạp ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, Khôi Nguyên bộ lạc hôm nay uống nhầm thuốc a, làm sao tự dưng lại cứng đến như thế. Bất chợt hắn nở một nụ cười quỉ dị, nói:

“Thiết Huyết bộ lạc chúng ta mùa màng năm nay không tốt, muốn tới thỉnh các ngươi Khôi Nguyên bộ lạc trên tinh thần hỗ trợn, đồng cam cộng khổ với Thiết Huyết bộ lạc chúng ta, cùng nhau vượt qua khó khăn lần này, có được hay không?”

Thiết Lạp lời nói nghe qua cứ tưởng rất lễ độ, nhưng hết thảy mọi người đều biết hắn chỉ tìm một cái cớ mà thôi. Chỉ cần Khôi Nguyên bộ lạc lắc đầu một cái, hắn sẽ lấy cớ bọn họ xua đuổi, từ chối giúp đỡ đồng hương mà ra tay cướp bóc.

Chuyện này còn lạ gì nữa, vài tháng trước cũng đã xảy ra trường hợp tương tự, chỉ khác khi đó Khôi Nguyên bộ lạc nhún nhường, đã tình nguyện cung cấp cho Thiết Huyết bộ lạc không ít của cải. Thế nên lần này lại tìm đến, vẫn cùng một lý do, làm sao bọn hắn chấp nhận được.

“Người đừng có nhiều lời, không phải lần trước cũng nói như vậy sao, chúng ta hiện tại ăn còn không đủ, làm sao có thể tiếp tế cho các ngươi được. Mời về cho.”

Đại Kình lời nói quả quyết làm không khí trở nên căng thẳng hơn, những chiến sĩ của bộ lạc Khôi Nguyên bất giác nắm chặt vũ khí, tất cả đồng loạt nín thở chờ đợi một trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Thiết Lạp lấy tay xoa đầu trọc của mình một cái, một cỗ lãnh ý dâng lên từ trong đôi mắt. Sau đó hắn quay cổ về phía chiến sĩ tộc mình, phất tay một cái.

“Giết sạch bọn chúng, cướp lấy toàn bộ lương thực, đốt trụi toàn bộ nhà cửa, đàn ông khỏe mạnh bắt làm nô lên, đàn bà thì... Hắc hắc tùy các ngươi vui vẻ vậy.”

Lệnh từ trong miệng Thiết Lạp vừa ban ra, lập tức hơn bảy mươi chiến sĩ Thiết Huyết bộ lạc liền triển khai võ hồn của mình. Tất cả hò hét vang dội, ánh mắt đỏ ngầu, khí thế bất ngờ đại tăng, giống như rơi vào trạng thái cuồng bạo. Thật đúng với cái tên Thiết Huyết.

“Mọi người cẩn thận, bọn chúng triển khai Thiết Huyết tăng phúc. Cố gắng cầm cự mười phút, khi đó Thiết Huyết trạng thái giải trừ, cơ thể bọn chúng sẽ yếu như cọng bún thiu. Khi đó ra tay tàn sát.”

Đại Kình hít mạnh một hơi nói, sau đó hắn không do dự phóng thích võ hồn của mình. Sáu cái hồn hoàn lặng lẽ hiện lên, cự đao nắm chặc trong tay, chân giẫm mạnh xuống đất liền phóng về tên Thiết Lạp.

Muốn đem đối phương chiến ý dập tắt, tự nhiên phải giết tên thống lĩnh. Đại Kình là người thiện chiến, tự nhiên biết rõ lý luận này, cho nên vừa bắt đầu liền tìm Thiết Lạp tính sổ. Chỉ có điều Thiết Lạp có thể thống lĩnh một bầy hung ác, tất nhiên thực lực bất phàm.

Thiết Lạp không hổ là thống lĩnh Thiết Huyết bộ lạc, tu vi đồng dạng sáu hoàn Hồn Đế, thế nhưng luận về khí tức thì so với Đại Kình thì mạnh hơn một chút.

Oành!

Song phương va chạm, tiếng binh khí vang lên khắp nơi, tiếng la hét vẫy vùng, tiếng đất đá bị xới tung hòa thành một quang cảnh chém giết khốc liệt. Thiết Huyết bộ lạc áp đảo về số lượng, lại thêm bản tính hung ác sẵn có, vừa giao chiến liền nắm giữ thượng phong một cách dễ dàng.

Đại Kình so đấu với Thiết Lạp mấy chiêu, lập tức nhìn thấy sự chênh lệch của hai người. Nếu như Thiết Lạp ở trạng thái bình thường, thì có thể miễn cưỡng so đấu. Bất quá Thiết Lạp đang trong trạng thái cuồng bạo, vậy thì so với Đại Kình hơn nữa cánh tay.

Đã có người ngã xuống, là một tên Khôi Nguyên chiến sĩ. Tên Thiết Huyết kia sau khi đánh bại đối thủ, còn chưa dừng ở đó, cự đao giơ lại chém phăng thủ cấp đối phương, máu tươi văng tung tóe, thật là đáng sợ.

“Ha ha, giết hết giết hết cho ta.”

Thiết Huyết chiến sĩ như điên như khùng hò hét, rõ ràng ở trong trạng thái cuồng bạo, bọn chúng không khác gì những tên cuồng trí lấy giết chóc làm trò vui. Không biết đau đớn, không hề sợ hãi, chính điều này làm nên tên tuổi của Thiết Huyết bộ lạc trong Lưỡi Quỷ đại đạo.

Đinh Hương mặc dù không phải hồn sư am hiểu chiến đấu, nhưng tình cảnh đang diễn ra trước mắt cực kỳ khốc liệt. Nếu như đoán không sai, Khôi Nguyên bộ lạc ngày hôm nay thảm rồi. Vì vậy nàng nghiến răng một cái, cũng đành phải xông lên hỗ trợ.

Loại giao chiến này tuy qui mô không lớn, nhưng phương pháp chiến đấu cực kỳ man rợ. Mỗi một chiêu đánh ra đều là lấy mạng, trong nháy mắt máu tươi bắn khắp bốn phía, mùi tanh tưởi vang xa.

Vừa gia nhập chiến trường, Đinh Hương với nhan sắc của mình đã thu hút sự chú ý của đối phương. Đối thủ của Đinh Hương là một tên cao lớn nam nhân chiến sĩ, hắn không có vì Đinh Hương là nữ nhân mà khinh thường, bởi vì nàng nhìn còn trẻ vậy mà giống như hắn, là một hồn sư năm hoàn Hồn Vương a.

Thiết Huyết chiến sĩ không chút thương hoa tiếc ngọc, vừa va chạm liền sử ra mạnh mẽ hồn kỹ công kích của mình, đại đao nhắm một bên vai của nàng bổ tới. Chỉ thấy Đinh Hương thân hình uyển chuyển như xà, lách người liền tránh được đại đao.

Nàng vốn là mẫn công hệ, so về tốc độ ít người bì được. Ngay khi vừa tránh thoát một chiêu của đối phương, năm ngón tay của nàng khẽ chụm lại, sau đó bàn tay phất ra, tức thì trên người tên chiến sĩ kia lỗ chỗ lổ thủng li ti.

Ám khí?

Đinh Hương vừa sử dụng rõ ràng là ám khí, nhìn kỹ thì giống như phi châm một loại. Loại này ám khí lực sát thương không đáng nhắc đến, nhưng nếu mỗi cây châm đều có tẩm độc, thì đó lại là chuyện khác. Nên nhớ Đinh Khắc đệ đệ của nàng, là một cao thủ dùng độc a.

Gần như tức thì, độc tố bắt đầu theo lỗ vết thương đi vào trong cơ thể, nương theo máu huyết vận chuyển mà chạy thẳng vào tim. Đây là một loại độc trích xuất từ túi mật của Bích Lân Xà, người nào trúng độc trong thời gian nhất định sẽ bị đình chỉ mọi hoạt động, lúc đó như cá nằm trên thớt, mặc kệ người khác xử lý.

Thế nhưng lần này lại năm ngoài dự đoán của Đinh Hương, chỉ thấy tên Thiết Huyết chiến sĩ vẫn đứng vững vàng, ánh mắt gắt gao trừng lên nhìn nàng.

“Tiện nhân, dám hạ độc ta.”

Tên chiến sĩ Thiết Huyết tức giận gầm lên một tiếng, chớp mắt liền áp sát vào người nàng, lần nữa đem đại đao chém xuống.

A. Không ổn rồi. Đinh Hương nội tâm chấn kinh. Vốn dĩ nàng cho rằng trúng phải Bích Lân Xà độc hắn phải gục ngã mới đúng, xem ra nàng vẫn có chút xem thường Thiết Huyết kỹ năng của bộ lạc này. Hoặc độc tính mà A Khắc điều chế liều lượng không đủ đối với Thiết Huyết bộ lạc.

Thân thể của nàng bởi vì kinh ngạc mà trở nên chậm chạm, đại đao không khoan nhượng đã đến đỉnh đầu. Đinh Hương bất đắc dĩ lắc đầu sang một bên, để cho đại đao có chém thì chỉ trúng bả vai mà thôi.

Một phút lơ là, liền phải đánh đổi bằng một cánh tay. Đối với Đinh Hương mà nói vô cùng thảm liệt.

Khanh ——.

Trong thời khắc nàng nhắm hai mắt lại chuẩn bị đón nhận đau đớn, thì tiếng binh khí va chạm đột nhiên vang lên. Nàng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh thon dài đã chắn trước mặt nàng. Chính hắn cùng trường kiếm màu đen tren tay đã chặn lại sát đao của tên Thiết Huyết chiến sĩ, cứu lấy nàng một mạng.

Người này, tóc đen phủ lưng, lại còn bồng bềnh trong gió, tựa như hòa cùng một thể với thiên địa. Hắn toàn thân y phục màu đen, mang tới một cảm giác cực kỳ thần bí, khí chất bí ẩn lan tỏa từ mọi ngóc ngách trong cơ thể. Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, nội tâm Đinh Hương thoáng vui mừng.

“Ngươi...”

Người này, còn không phải tên thiếu niên bị nàng chuốc thuốc mê rồi trộm giới chỉ hay sao. Hắn làm sao tỉnh lại nhanh như vậy, lại còn vì nàng mà cản lấy một đao trí mạng. Trưởng làng đã nói hắn là tà hồn sư, mà tà hồn sư B6LJE9T thì làm sao lại lo lắng cho tính mạng của người khác. Rốt cuộc chuyện này là sao.

A. Hay là hắn muốn tận tay giết chết mình vì đã trộm đồ của hắn. Được lắm, vậy thì tới đi, ta không sợ ngươi đâu.

Trong đầu Đinh Hương ngổn ngang dồn dập câu hỏi, đối với thiếu niên trước mắt nàng cũng không quá mức tin tưởng, vẫn kiên trì đề phòng thì hơn.

Vân Chính Thiên đón lấy một đao của tên chiến sĩ Thiết Huyết sau đó tiếp tục động, tên kia chỉ kịp nhìn thấy một quyền hờ hững đấm ra, tức thì không gian phản phất vặn vẹo. Chớp mắt tên Thiết Huyết chiến sĩ trên ngực bị đánh ra một cái lõ to tướng, một khắc sau cả người đã nổ tan thành bột phấn.

Thật kinh khủng. Đinh Hương ở phía sau kinh hãi thốt lên. Phải biết tên Thiết Huyết khi nãy, cũng là một tên năm hoàn Hồn Vương, lại còn đang ở trong trạng thái Thiết Huyết. Lực tấn công hay phòng thủ đều rất mạnh. Vậy mà dưới một quyền của người này, không khác gì bông gòn, liền cứ thế nổ tung vẫn lạc.

Mặc dù còn không biết hắn tu vi cụ thể ra sao, nhưng một quyền khi nãy phản phát không có phát ra một tia hồn lực nào hết. Hít mạnh một hơi, Đin Hương rõ ràng một chuyện, nàng đúng là không có mắt, lần này đá trúng thiết bảng thật rồi. Hắn mạnh như vậy, nếu như không bỏ qua cho nàng vậy thì rất phiền toái.

Không hề chú ý đến vẻ mặt biểu hiện liên tục thay đổi của Đinh Hương, Vân Chính Thiên khẽ mỉm cười, ngón tay của hắn bỗng cong lên, tức thì một đạo khói đen từ trong đám bột phấn đó bay ra, trực tiếp chui vào trong tay áo của hắn.

“Khà, thu được hồn sư linh hồn đạo đầu tiên. Không tệ” Vân Chính Thiên mỉm cười nói. Sau đó ánh mắt chợt ngưng lại, đầu quay sang nhìn Đinh Hương thân ảnh nhỏ bé đằng sau lưng.

“Ngươi muốn làm cái gì vậy?”

Bất ngờ nhìn thấy nàng trên tay cầm một con dao nhỏ, còn đang định áp sát mình để làm chuyện ngu ngốc nào đó, hắn nhướng mày lên hỏi.

“Đúng như trưởng làng nói, ngươi rõ ràng là tà hồn sư. Chúng ta hồn sư cùng tà hồn sư chính là tử địch, hôm trước là ta ngu ngốc tha mạng cho ngươi, là ta thiếu sót. Hôm nay ta sẽ không có như vậy nữa.”

Đinh Hương tức giận nói, thế nhưng có thể nghe rõ thanh âm của nàng run rẩy dường nào.

Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ cười đáp:

“Ừm, ta thực là tà hồn sư, nhưng ta không giống những kẻ khác. Nếu được, ta muốn làm một cuộc trao đổi, ngươi nguyện ý hay không?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.