Thuốc Ngọt

Chương 20




"Chậc, thú vị thật đấy! Một đứa con gái nuôi thế mà cũng mặt dày chạy đến đây tranh tài sản…"

"Còn không phải à! Mặt dày đến thế là cùng!"

"Con nhỏ này bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, không nhìn thấy quần áo cô ta đang mặc sao, dạo gần đây nổi tiếng lắm đó, một bộ đắt chết được, hơn nữa còn đi BMW! Có một bộ mặt hồ ly tinh như thế cũng không biết bị thằng già nào nó bao nuôi rồi!"

"Các người nói xem rốt cuộc Lão gia tử nghĩ gì thế, đã có tiểu thư Tuyết Lạc tốt như thế rồi thế mà vẫn nhận một con bé nhà quê về để nuôi!"



"Nói chuyện vui vẻ quá cơ! Ai là đồ nhà quê? Hửm?"

Đúng lúc đám người đang phấn khích buôn chuyện, đằng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Cả đám giật thót, theo bản năng quay người nhìn về phía sau.

"Một đám người hầu lại dám ở đây đơm đặt chuyện của chủ nhân, đây chính là tố chất của người hầu nhà họ Ninh?" Người lên tiếng là một phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn đến ngang vai, mặc một bộ váy màu vàng kem, bà có một gương mặt khôn khéo giỏi giang, vừa nhìn đã biết đây là một "nữ cường nhân"

Ninh Thu Đồng, chị họ của Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang, cha mẹ bà đã qua đời nên bước ra khỏi nhà tự lập từ lâu, một mình xông xáo ở nước ngoài. Nghe nói công việc làm ăn kinh doanh bây giờ rất lớn, cũng có được một ông chồng tốt, rất nhiều năm rồi chưa quay về, nhưng bởi vì bà rất lợi hại đương nhiên là vẫn có người nhớ đến, những người hầu lâu năm trong nhà họ Ninh đều biết đến sự tồn tại của người này.

Cho nên, dù đã rất nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn khí thế liền lập tức nhận ra đó là ai.

"Chúng tôi… chúng tôi đang nói về cái cô Tịch tiểu thư mà, đâu phải nói về tiểu thư Tuyết Lạc đâu ạ…"

"Đúng, đúng đúng! Chúng tôi đang nói về con bé nhà quê kìa!"

Cái vị đang đứng trước mặt này không hề dễ chọc, thế cho nên đám người hầu mồm năm miệng mười vội tranh nhau giải thích.

Ánh mắt giễu cợt của Ninh Thu Đồng quét qua đám người, nét cười lạnh lùng trên khóe môi bà càng rõ ràng, "Ha, nếu như các người đang nói về Ninh Tuyết Lạc, tôi đã chẳng mắng các người làm gì!"

Cái nhà này thực sự càng ngày càng loạn, một đám hạ nhân ngay cả chủ nhân thật sự cũng không phân biệt được rõ ràng!

Nếu không phải bác Cả gọi điện thoại thúc giục, bà còn lâu mới muốn quay về cái nhà này.

"Đồng tiểu thư… cô ấy… cô ấy có ý gì vậy? Cái gì mà nếu chúng ta đang nói về tiểu thư Tuyết Lạc thì sẽ không mắng chúng ta?"

"Ai mà biết được!"

"Thực ra, năm đó tôi đã phát hiện ra cái bà Ninh Thu Đồng này có vẻ như không thích tiểu thư Tuyết Lạc rồi, thật không hiểu tiểu thư Tuyết Lạc đã làm gì bà ta nữa…"

Đám hạ nhân lại bắt đầu ríu ra ríu rít buôn chuyện, nói về cuộc sống truyền kì của Ninh Thu Đồng, người phụ nữ định cư ở nước ngoài vừa có bản lĩnh lại vừa có hôn nhân tốt đẹp này.

...

Thư phòng trên gác.

Khi Ninh Tịch đẩy cửa bước vào, tất cả những người khác đã sớm có mặt ở đó.

Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Ninh Tuyết Lạc, Ninh Diệu Bang, Ninh Thiên Tâm đều có mặt, ngay cả Tô Diễn cũng đến.

"Tiểu Tịch đến rồi à, mau đến chỗ ông nội nào!" Ninh Trí Viễn vừa nhìn thấy Ninh Tịch, gương mặt vốn nghiêm nghị lập tức giãn ra thành một nụ cười.

Hôm nay Ninh Tịch trang điểm nhẹ, mặc một bộ váy tràn ngập hơi thở mùa xuân, Ninh lão gia tử nhìn thấy khí sắc của cô rất tốt, chứng minh cuộc sống rất hạnh phúc thoải mái, thế nên tâm trạng cũng trở nên khoan khoái hơn không ít.

Bỏ qua những ánh mắt lạnh băng đang hướng về phía mình, Ninh Tịch cười khẽ bước đến trước mặt Ninh lão gia tử: "Ông nội, sức khỏe của ông đã khá hơn chưa? Thang thuốc con bốc cho ông để ông điều trị thân thể, ông uống thế nào rồi? Có hiệu quả không ạ?"

Lão gia tử vừa nghe thế, lập tức kích động nói: "À, ông đang định nói với con này, Tiểu Tịch mấy thang thuốc con bốc cho ông tốt lắm đấy! Uống hai thang là đầu không đau, mắt không hoa nữa, tối đến ngủ cũng không đổ mồ hôi trộm nữa, bước đi cũng có sức hơn rồi! Con xem, để ông đi hai bước cho con xem nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.