Thuốc Ngọt

Chương 17: 1




Edit: Anh Thơ

Tiếng thét chói tai, tiếng nổ mạnh, tiếng gào rống đan xen vào nhau, vô số thành thị cấp D chìm trong hỗn loạn.

Vì mạng sống, tất cả mọi người đều đang bỏ chạy, trong lúc hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người vô tội chết vì bị dẫm đạp và va chạm. Làn gió trọc khí không ngừng ăn mòn linh mộc mà trong lúc con người chạy trốn cũng đã phá hủy một lượng thực vật lớn. Hơn ngàn vạn con người như một đàn kiến chạy về phía các thành thị an toàn, vô số chiếc xe bị phá hủy, lửa cháy tận trời, thi thể phơi khắp đồng.

Trên tin tức và trên mạng ngày nào cũng truyền các hình ảnh của các thành thị bị phá hủy, máu me, khủng hoảng, hỗn loạn ngập tràn khắp nơi. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, khu phía Bắc đã có 23 thành thị cấp D bị phá hủy còn khu phía Nam thì số thành bị phá hủy lên tới con số 71. Số người tử vong và số người bị trọc hóa ngày nào cũng gia tăng gấp bội.

Con người rốt cuộc cũng ý thức được đây là một tai họa có thể gọi là kiếp nạn của cả thế giới.

Hắc Tuyền là căn nguyên của tai họa dường như có ý thức, nó có thể lợi dụng gió trọc hóa để khống chế tất cả các sinh vật trọc hóa.

Trước kia sinh vật trọc hóa không có trí tuệ, vì thức ăn mà thường xuyên tự giết lẫn nhau còn hiện tại chúng lại bắt đầu liên hợp với nhau để tấn công con người.

Chẳng lẽ Hắc Tuyền muốn biến tinh cầu này thành một tinh cầu trọc hóa hay sao?

Nghĩ đến khả năng này, nhiều người cảm thấy không rét mà run. Nếu như không thể ngăn cản gió trọc khí và thú triều xâm nhập thì con người sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong. Tấm màn linh khí thiên nhiên che chở con người hiển nhiên cũng đã khó có thể tinh lọc trọc khí sau khi đã tiến hóa. Hắc Tuyền tiến hóa còn nhanh hơn cả tốc độ sản sinh linh khí, thế cân bằng của hai loại sức mạnh đã bị phá vỡ.

Không đánh đã thua.

Nhóm dị năng giả tập trung lại, triển khai một trận chiến sinh tử với tai họa này.

Mặt trận thống nhất ở khu phía Bắc dần hình thành, vô số chiến sĩ hy sinh vì bảo vệ gia hương nhưng mà họ bị trọc khí ăn mòn lại càng tạo ra nhiều người trọc hóa hơn.

Ngày nào Thành Minh cũng phải nghênh đón mấy trăm người bị trọc hóa. Làm tinh lọc sư duy nhất trên thế giới, áp lực của Hữu Ý rất lớn, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và rửa mặt ra thì cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi, sức lực thường xuyên bị cạn kiệt, nhiều lần thiếu chút nữa tự làm bản thân bị trọc hóa. Nhưng cho dù như vậy thì mỗi ngày cô cũng chỉ có thể cứu được hơn 10 người.

Rất nhiều dị năng giả vì vậy mà mất đi người thân hoặc đồng đội bắt đầu trở nên kích động, biểu đạt phẫn nộ và thù hận với Hữu Ý, bọn họ đổ hết đau khổ của mình lên người Hữu Ý nhỏ bé bất lực.

Trong lòng Hữu Ý như bị dao cắt nhưng cô không hề buông tha kiên trì của mình bởi vì những người bảo vệ cô, ủng hộ cô, tôn trọng cô còn nhiều hơn.

Còn Tả Miện, ngày nào cậu cũng tham gia chiến đấu, thực lực của cậu cũng vì vậy mà tăng mạnh.

Kiệt Ngao và Đội quân mặt nạ có lực chiến đấu rất mạnh, phần lớn thú triều đều bị bọn họ đánh lui.

Các thành viên của Ngu Giả cũng không cam lòng lạc hậu, mỗi ngày họ đều mang thương tích trở về, hôm sau lại mang thương tích ra ngoài.

Vệ Không rất muốn tham gia chiến đấu nhưng dị năng của hắn không có tính công kích, trên chiến trường năng lượng hỗn loạn cũng không phát huy được tác dụng lớn nếu không thì lúc trước đã không cần Tả Miện xông vào trong đám thú cứu người rồi.

Đáng nhắc đến còn có Thuần thú sư Hữu Vọng, ban ngày anh rất ít khi xuất hiện vì Vô Ảnh của anh là một tinh linh trong bóng đêm, ban đêm mới là thiên hạ của bọn họ. Một người một thú xông vào lãnh địa của thú phản quang, dùng thực lực tuyệt đối để lấy được vị trí thủ lĩnh. Mấy trăm con thú phản quang được đưa đến gần Thành Minh, trở thành lính gác cực mạnh trong bóng đêm.

Mặt khác còn có Long Ưng và nhóm chú Thổ cũng là lực lượng không thể bỏ qua, chỉ cần không gặp phải Địa Ngục Thiềm Thừ thì đàn thú trọc hóa bình thường đều không phải đối thủ của họ.

Lúc nào cũng liên tục chiến đấu, Thiên Lý phát hiện chủ lực tấn công Thành Minh từ thú trọc hóa dần biến thành người trọc hóa. Điều này có nghĩa là con số người bị trọc hóa ở các nơi đã đạt tới tình hình đáng báo động, thế cục của loài người vô cùng nguy hiểm.

Không biết tình hình của Tra Nhĩ ở bên kia thế nào rồi? Thực sự không thể ngăn cản được sự tấn công của Hắc Tuyền sao.

Mãi cho đến khi tháng thứ hai qua đi, Thiên Lý cũng vẫn không có tin tức của Tra Nhĩ, Thành Minh cũng nghênh đón một trận thú triều mãnh liệt nhất.

-----

Ám Vực.

Tra Nhĩ nhanh chóng xuyên qua rừng Ma Lâm, cảm nhận được sự biến hóa của trọc khí.

Trong rừng yên tĩnh một cách quỷ dị giống như đã không có sinh vật nào tồn tại. Nhưng mà rõ ràng là hắn cảm nhận được vài luồng năng lượng khổng lồ đang rục rịch khởi động.

Khi hắn tiếp cận gần Hắc Tuyền thì một luồng sức mạnh điên cuồng phóng về phía hắn giống như đã tìm được chủ cũ vậy.

Cơ bắp toàn thân Tra Nhĩ cứng ngắc, bên ngoài da xuất hiện những đường vân quỷ dị, dòng máu trong cơ thể sôi trào, mái tóc dài không gió tự bay.

"Yaaaaa......"

Hắn ngửa đầu hét một tiếng thật dài, móng tay nhanh chóng vươn dài ra, sắc bén như lưỡi dao.

Trọc khí bốn phía dần hình thành một vòng xoáy lấy hắn làm trung tâm cuốn theo lá cây và đất đá không ngừng mở rộng ra bên ngoài, bao phủ Ám Vực.

Tâm Giới trên ngón tay hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng u ám, từng chút ánh sáng dung nhập vào vòng xoáy bị Tra Nhĩ hấp thu.

Tra Nhĩ mở bừng mắt ra, trong mắt như có một ngọn lửa đen tuyền cháy bừng lên giống như ngọn lửa linh hồn tràn ngập ma khí.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, móng tay sắc bén dần thu lại trở về như cũ, hoa văn khắp người cũng từ từ biến mất, vòng xoáy trọc khí không ngừng xoay tròn cũng từ từ chậm lại cuối cùng biến mất.

Hắn thăng cấp rồi.

Tra Nhĩ ý thức được sức mạnh lại tăng lên hơn nữa hắn đã khống chế được sự ăn mòn của ma khí đối với đầu óc của mình, thần trí cũng không bị ảnh hưởng nữa.

[Vì sao lại kháng cự?]

Đúng lúc này, một ý thức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nó không dùng ngôn ngữ của bất kỳ loại sinh vật nào nhưng hắn lại rõ ràng có thể hiểu được ý của nó.

"Hắc Tuyền?" Tra Nhĩ thì thầm một tiếng.

[Là ma giả cực mạnh, vì sao ngươi vẫn còn giữ vững trái tim của loài người hèn mọn kia?]

"Ta vốn chính là loài người."

[Ngươi đã không phải là con người nữa rồi. Ta tiến hóa là vì ngươi, ngươi tiến hóa cũng vì ta, chúng ta là một thể.]

"Ta biết, ta cũng đã nói rồi, ngươi phải thần phục ta, mà không phải là khống chế ta."

[Nhưng ngươi phá vỡ luật lệ của ám lực.]

"Ám lực?"

[Sinh ra từ hắc ám, loại bỏ và ăn mòn là nguồn sức mạnh của chúng ta.]

"Không, ta sẽ không cho phép ngươi xâm chiếm không gian sinh tồn của con người."

[Chỉ cần biến họ trở thành một thành viên của chúng ta thì nơi này chính là thế giới thuộc về chúng ta.]

"Thế giới thuộc về chúng ta? Tràn ngập giết chóc và máu tươi, không có tình cảm và lí trí, sống như vậy còn có nghĩa lý gì?"

[Đó là bởi vì con người có dục vọng và lòng tham, bọn họ không thể giữ vững bản tâm của mình.]

"Không phải là ta đã làm được hay sao?"

[Cho nên ngươi trở thành ma giả cực mạnh, có được trí tuệ và sức mạnh.]

Tra Nhĩ im lặng một lúc, lại nói: "Không thể đánh giá giá trị của sinh mệnh như vậy. Có lẽ con người nhỏ bé nhưng họ có quyền lựa chọn cách sống của mình."

[Xem ra là ngươi nhất định muốn bảo vệ con người phải không?]

"Đúng." Tra Nhĩ kiên định nói: "Trong loài người có người quan trọng đối với ta, vì bảo vệ cô ấy, ta sẵn sàng trả giá tất cả."

[Nếu vậy thì ta không thể không giam cầm ngươi, ma giả vi phạm luật lệ không có tư cách trở thành thủ lĩnh.]

Đôi mắt Tra Nhĩ trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Vậy thì tới đây đi! Chiến thắng ngươi thì ta có thể chấm dứt tai họa này."

Ma khí trong Hắc Tuyền bắt đầu khởi động, trong u ám, hai đôi mắt sắc bén lạnh lẽo lóe lên, tỏa ra ánh sáng khiếp người.

Kèm theo tiếng gào nặng nề, một con mãng xà to lớn màu tím và một con khỉ lông trắng xuất hiện trước mặt Tra Nhĩ.

Lại là hai sinh vật ma hóa?

Tra Nhĩ nheo mắt lại, ý chí chiến đấu hừng hực.

Hắn cũng không biết là ngay khi hắn đang chiến đấu với sinh vật ma hóa thì công kích của Hắc Tuyền với con người lại thăng cấp. Một vùng đất lớn bị trọc khí ăn mòn, số lượng sinh vật trọc hóa cũng tăng gấp bội.

Còn Thành Minh dường như được "chăm sóc" đặc biệt, Địa Ngục Thiềm Thừ vẫn luôn ở xung quanh, một lượng sinh vật trọc hóa lớn tập trung về phía nó.

Hiển nhiên là Hắc Tuyền hiểu rất rõ người trói buộc Tra Nhĩ không để hắn tiến hóa lần cuối cùng chính là ở Thành Minh. Chỉ cần cô ta chết thì người đàn ông này có thể thực sự trở thành vua của ma ngục.

Hai sinh vật ma hóa kia không phải là đối thủ của Tra Nhĩ, chúng nó chỉ để kéo dài thời gian mà thôi.

Trong Thành Minh vang lên tiếng còi cảnh báo dồn dập, rất nhiều lính đánh thuê nhảy lên mái tường nhìn đàn thú tràn đầy trời đất, biểu tình kinh hãi.

Càng đáng sợ là con Địa Ngục Thiềm Thừ kia cũng ở trong số đó. Khó trách thời gian này không thấy tung tích của nó, thì ra là đi tập kết đội ngũ.

Nhìn thế trận như vậy, trong lòng rất nhiều người bắt đầu có ý định rút lui. Hiện tại Thành  Minh cũng chỉ có  hơn bốn nghìn người có sức chiến đấu mà số lượng sinh vật trọc hóa cũng khoảng bảy, tám ngàn con, lại còn thêm con Địa Ngục Thiềm Thừ kia nữa, Thành Minh không thể nào phòng thủ thành công.

Tình hình này nhanh chóng bị Hồng Phong truyền lên mạng khiến cho vô số người phải sợ hãi kêu lên.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là: Có lẽ Thành Minh không trụ được nữa rồi!

Bụi cát cuồn cuộn phía chân trời, cách mấy ngàn mét cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên. Đây là lần thú triều lớn nhất từ khi Hắc Tuyền tiến hóa đến nay.

Thành Minh nho nhỏ này đứng trước mặt thú triều khổng lồ giống như một con thuyền nhỏ đứng trước làn sóng thần, nhỏ bé đến đáng thương, lúc nào cũng có thể bị giết.

Thiên Lý hít sâu một hơi, lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng.

"Thiên Lý, rút lui đi." Chú Thổ đè nén nói: "Chúng ta không thủ được nữa rồi."

Biểu tình Thiên Lý cứng ngắc, im lặng không nói.

Chú Thủy cũng nói: "Thiên Lý, giữ được tính mạng chúng ta còn có thể xây dựng một Thành Minh khác."

Hai tay Thiên Lý chống lên bức tường, thân thể hơi run rẩy, trong lòng căm hận không thể phát tiết ra.

Cuối cùng cô đứng thẳng người, gian nan nói một chữ: "Lui!"

Thành Minh rốt cuộc cũng không chống đỡ được thú triều mãnh liệt lựa chọn bỏ thành rút lui.

Quyết định này hợp tình hợp lý nhưng đối với những người vẫn hướng về Thành Minh như một trụ cột của tinh thần và dũng khí thì nó là một đả kích không nhỏ.

Ngay cả tòa thành của kỳ tích cũng phải lui bước rồi sao? Vậy bọn họ còn có hy vọng thắng lợi sao?

Trong lúc này phần lớn sĩ khí của các khu vực đều bị ảnh hưởng, không khí nặng nề bao trùm cả thế giới.

Nhưng mà mọi người của Thành Minh cũng không rút lui thành công, đám sinh vật trọc hóa kia giống như đã khóa mục tiêu, đuổi thẳng về phía bọn họ.

Trong rừng rậm, sinh vật trọc hóa đếm hoài không hết dũng mãnh xông vào, cành lá rung lên, linh khí đang chấn động, trái tim mọi người đang chạy trốn trở nên lạnh lẽo...

Ám Vực.

Tra Nhĩ dẫm nát thân thể con mãng xà đang hấp hối kia, nhìn con khỉ nằm trên mặt đất đang co giật, vẻ mặt lạnh lùng.

"Còn nữa không?" Hắn liếm vết máu trên khóe miệng, lạnh nhạt hỏi.

Ma khí trong không trung bắt đầu khởi động phát ra âm thanh bén nhọn.

Tra Nhĩ nhíu mày, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bóng tối sâu thẳm.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân của sinh vật nào đó.

Không bao lâu, từ trong bóng tối có một người đi ra, một người đàn ông. Mái tóc ngắn rối loạn, gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt có hai màu đỏ trắng quỷ dị, bên trên để trần, bên dưới chỉ mặc một cái quần rách nát, trên da thịt trải đầy hoa văn màu đen, biểu tình đờ đẫn tràn ngập tử khí.

Tra Nhĩ giật mình, cảm xúc kích động.

"Anh, anh là....."

--- ---

Editor: Mọi người đoán thử xem người vừa xuất hiện là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.