Thùng Sơn Tinh Màu Lục Bảo

Chương 40: UỐNG THUỐC




Tô Thần Dật chà mặt, nhận mệnh mà thay quần áo, tuy rằng bởi vì thân thể này mà y mới quen biết Hứa Nghị, nhưng mà cùng Hứa Nghị tiếp xúc được đôi lần, thâm tâm y đã đem Hứa Nghị trở thành bạn. Tô Thần Dật y tuy thô thì có thô nhưng mà vẫn rất có nghĩa khí.

Nhanh chóng thay đồ rồi cầm điện thoại và ví tiền, Tô Thần Dật chạy bay xuống lầu.

Thấy Tô Thần Dật chạy một mạch đến cửa trước đổi giày, nhận thấy bất thường, quản gia Bạch vội vàng chạy đến cửa ngăn trở lối đi của Tô Thần Dật: "Nhị thiếu, cậu không thể ra ngoài."

"Chú Bạch để tôi đi một lát, tôi có việc gấp, lập tức về ngay."

Đối với sự từ chối của Tô Thần Dật, quản gia Bạch vẫn thờ ơ như trước cố chấp chặn trước cửa: "Đại thiếu đã dặn dò không thể để cho cậu đi ra ngoài, mong nhị thiếu không làm khó tôi."

Nhớ đến cuộc gọi ồn ào của Hứa Nghị vừa rồi, Tô Thần Dật có chút nóng nảy: "Tôi về sẽ giải thích cho anh hai, chú tránh ra."

"Xin nhị thiếu trở về phòng."

"Tôi không rảnh ở đây tốn thời gian với chú." Tô Thần Dật lách người tránh khỏi quản gia Bạch bước nhanh ra khỏi cửa.

Tô Thần Dật tránh né như lươn khiến cho quản gia Bạch ngẩn ra, lập tức quát về phía cửa lớn: "Ngăn nhị thiếu lại, không cho cậu ấy ra ngoài!"

Vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ lập tức xuất hiện ở ngoài cửa lớn chặn đường Tô Thần Dật: "Xin nhị thiếu trở về."

Tính tính Tô Thần Dật vốn không mấy ôn hòa, hơn nữa bị cản đường nhiều lần, tuy là y tự bắt mình nhịn xuống nhưng cũng không khỏi bắt đầu nóng nảy: "Cút ngay!"

Hai tên vệ sĩ giống như không nghe thấy gì, cúi thấp đầu chặn cửa, theo bọn họ, không có Tô Lập Danh, thì chủ Tô gia chính là Tô Việt Trạch, bọn họ chỉ nghe theo lệnh của Tô Việt Trạch, cho dù người kia có là nhị thiếu, bọn họ cũng sẽ không trái lời Tô Việt Trạch.

Lo lắng Hứa Nghị gặp chuyện chẳng lành, Tô Thần Dật không để ý đến cái khác, đưa tay lên đẩy vệ sĩ ra muốn đi, nào ngờ tên vệ sĩ phản ứng nhanh nhẹn cùng Tô Thần Dật xích mích. Cho dù Tô Thần Dật có công phu quyền cước, thế nhưng đối mặt với hai tên vệ sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể nào lập tức thoát thân.

Vệ sĩ chỉ muốn ngăn cản Tô Thần Dật, không dám làm thương tổn Tô Thần Dật, cho nên chỉ tận lực cùng Tô Thần Dật quanh co. Chỉ là, vệ sĩ có kiên trì nhưng không có nghĩa là Tô Thần Dật cũng có kiên trì. Bấy giờ Tô Thần Dật cũng chả thiết nương tay, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người này đi tìm Hứa Nghị.

Tô Việt Trạch vốn đang ở phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu, nghe tiếng ồn ào dưới lầu không khỏi đến bên cửa sổ nhìn một chút, khi thấy tình hình dưới lầu thì mặt Tô Việt Trạch không khỏi biến đen, thằng nhóc này, anh mày mới đi có mấy phút mà mày lại bắt đầu gây sự, không thể ngoan ngoãn được à!

"Xảy ra chuyện gì! Mấy người đang làm cái gì!"

Thấy Tô Việt Trạch đi ra, quản gia Bạch lập tức cung kính cúi đầu lên tiếng: "Thiếu gia, nhị thiếu muốn đi ra ngoài."

Đẩy hai tên vệ sĩ ra, Tô Thần Dật lập tức chạy đến trước mặt Tô Việt Trạch nói: "Anh hai, em có chuyện cần ra ngoài một chút, chỉ hai tiếng thôi."

Tô Việt Trạch nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Tình huống khẩn cấp, anh để em ra ngoài trước, em về sẽ giải thích cho anh."

"Không được đi."

"Anh hai!" Tô Thần Dật càng lúc càng gấp, anh đừng có tiếp tục khảo nghiệm sự kiên trì của tôi được không!

Tô Việt Trạch lạnh mặt chỉ về phía cửa lớn: "Không được đi, về phòng cho anh!"

Tô Thần Dật thu vẻ gấp gáp trên mặt, lạnh lùng nói: "Em nói là tình huống khẩn cấp, phải đi!"

"Khẩn cấp? Khẩn cấp cỡ nào?"

"Tô Việt Trạch!" Tô Thần Dật quát lên: "Rốt cuộc anh có để tôi đi không, nói rõ đi!"

Tô Việt Trạch híp mắt, nguy hiểm nói: "Em vừa nói cái gì? Hửm?"

"Tôi không rảnh nhiều lời với anh, mấy người biến đi! Tôi không có thời gian!" Tưởng là tôi không thể cáu có phải không!

Tô Việt Trạch không giận mà còn cười: "Tô Thần Dật a Tô Thần Dật, nếu như anh không cho em đi, em tưởng là em có thể đi sao? Chỉ bằng mấy chiêu mèo quào của em, A Văn A Vũ có thể quật ngã em, ngoan ngoãn trở về phòng, anh sẽ làm như không chuyện gì xảy ra."

Tô Thần Dật hừ lạnh một tiếng nhấc chân đá tên vệ sĩ sau lưng: "Có đi được hay không thử một chút là biết!"

"Nói vậy em không thể không đi?"

"Đúng!" Tô Thần Dật hạ thủ liên lục, cố gắng giải quyết nhanh gọn.

"Được, tốt! Mọi người dừng tay." Thấy hai tên vệ sĩ ngừng lại, Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn về phía Tô Thần Dật: "Tô Thần Dật, nếu hôm nay em dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì sau này không cần trở về, anh không có đứa em không biết nghe lời như em!"

"Tôi vốn chẳng phải em anh." Tô Thần Dật mặt không thay đổi liếc nhìn Tô Thần Dật rồi không chậm trễ nhấc chân rời đi. Trước khi sống lại, y vốn là một đứa trẻ mồ côi, người thân nhất cũng chỉ có ông sư phụ quỷ quái kia của y; sau khi sống lại chẳng qua ké chút vầng sáng của thân thể này, tự dưng có cha có mẹ, còn tự dưng có một thằng anh tính tình thủ đoạn.

Nếu không phải nhất thời tham muốn trải nghiệm cảm giác gia đình, y đã sớm bỏ đi. Bây giờ nếu Tô Việt Trạch nói ra những lời này, thì y không thể nói là ở hay không, dù sao thì đây cũng không phải là nhà của y. Trong khoảng thời gian này, y cũng đã hưởng thụ được cái cảm giác được anh trai cưng chiều, tuy rằng Tô Việt Trạch đối tốt với y chỉ là muốn chiều hư y, không cho y cơ hội dao động địa vị của hắn ở Tô gia, thế nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến chuyện y trải nghiệm cảm giác gia đình.

Có một số việc, y giả vờ không biết không có nghĩa là y thực sự không biết, y chỉ là không muốn những thứ vốn không thuộc về mình lại làm rối loạn cuộc sống của mình. Bây giờ rời khỏi Tô gia, y vẫn là Tô Thần Dật tự do tự tại, y và Tô Việt Trạch, thậm chí là Tô gia không còn bất cứ quan hệ gì.

Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Tô Thần Dật, đáy lòng Tô Việt Trạch có chút chán nản. Qua từng ấy năm, hắn nỗ lực sắm vai anh trai tốt, tuy rằng mục đích không mấy trong sáng, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ phải canh giữ thằng em này như thế nào. Cho dù Tô Thần Dật bị hắn chiều hư, hắn không ngại cứ như vậy mà nuôi y đến hết đời.

Thế mà, Tô Thần Dật bây giờ lại coi là thật cứ như vậy mà bỏ đi, còn không muốn trở về, khiến cho Tô Việt Trạch ít nhiều cảm thấy thất bại. Vốn không phải rất khéo léo sao? Tiểu Dật, nếu bây giờ em quay lại, anh sẽ rút lại câu nói kia.

Đi được mấy bước, Tô Thần Dật mới nhận thấy kỳ kỳ, mẹ nó quãng đường xa như vậy mà muốn y chạy bộ sao! Đón xe ít gì cũng đi hơn hai mươi phút mới có thể đón xe, đến lúc đó Hứa Nghị không chừng bị đám Cường Tử đánh đến y cũng nhận không ra.

Tô Thần Dật yên lặng trong bụng tặng thầm cho Cường Tử một ngón tay rồi quay đầu chạy về phía Tô Việt Trạch. Bấy giờ y cũng không thèm đoái hoài gì đến ánh mắt của Tô Việt Trạch lóe sáng như thế nào, móc khỏi túi áo một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc, Tô Thần Dật nói: "Gia tài của tôi cho anh, cho tôi mượn chiếc xe, mai trả lại."

"..." Hắn không nên chờ mong thằng nhóc vô lương tâm này có thể quay đầu!

Thấy Tô Việt Trạch đứng im, Tô Thần Dật trực tiếp kéo tay Tô Việt Trạch nhét chìa khóa vào, vội vàng nói: "Nhanh lên một chút, tôi cần dùng gấp."

Tô Việt Trạch hít sâu một hơi rút cái tay cầm chìa khóa về siết chặt, đi vào phòng đầu không hề ngoảnh lại: "Đưa chìa khóa xe cho nó."

"Đại thiếu, này..."

Tô Việt Trạch khoát khoát tay biến mất khỏi chỗ cửa lớn, quản gia Bạch nhíu mày dẫn Tô Thần Dật vào trong gara đưa chìa khóa xe cho y. Tô Thần Dật nhận lấy chìa khóa nói tiếng cảm ơn rồi ngồi vào xe nhanh chóng rời đi, Nghị Tử, mày phải chống đỡ được cho anh!

Nhìn chiếc xe đen dứt khoát chạy đi, Tô Việt Trạch thả rèm cửa đi đến trước tủ quần áo của Tô Thần Dật, từ trong ngăn kéo kéo ra chiếc rương sắt để trên giường ngồi ngồi xuống, vuốt dọc đường cạnh chiếc rương một vòng, Tô Việt Trạch lấy chìa khóa mà Tô Thần Dật đã nhét vào trong tay hắn, mở rương ra.

Bên trong không chỉ có chiếc đồng hồ kim cương và cái dây chuyền vàng thô tục kia mà còn có chiếc nhẫn ruby sáng bóng lặng im nằm trong vòng dây đồng hồ, đây là món quà đầu tiên Tô Việt Trạch bỏ tâm tư ra để chọn, nhớ lại bộ dáng yêu thích không buông tay trước đây của Tô Thần Dật, đáy lòng hắn có chút vui vẻ.

Cứ tưởng rằng Tô Thần Dật sẽ trực tiếp đeo lên tay, không ngờ y vẫn đặt nhẫn trong cái rương này, nói là để vào đây mới không bị mất. Thật ra hắn rất muốn nói, mất thì đã sao? Cùng lắm thì hắn sẽ mua cho y thêm cái nữa.

Hắn không biết Tô Thần Dật rốt cuộc vì sao lại gấp gáp đi ra ngoài như vậy, sau khi mất trí nhớ Tô Thần Dật mặc dù không nghe lời như trước đây, cũng thường chọc hắn bực mình, thế nhưng một khi hắn cứng rắn thì Tô Thần Dật sẽ yên lặng ẩn nhẫn không phản kháng hắn. Tình cảnh hôm nay là lần đầu tiên hắn chứng kiến, cấm túc y chỉ đơn giản là không muốn y giống như lần trước – đi thâu đêm không về làm hắn lo lắng mà thôi. Thế nhưng Tô Thần Dật lại không cảm kích còn nói là y không phải là em trai hắn, tâm trạng hôm nay vốn bực bội mà Tô Thần Dật còn chọc vào. Nếu lúc đó y nhượng bộ một chút, có lẽ hắn sẽ để y đi ra ngoài.

Ánh nhìn khẽ lướt qua chiếc usb màu đen với thẻ nhớ trong rương, nếu như hắn nhớ không lầm, cái thẻ nhớ kia lúc chiều hắn thấy Tô Thần Dật cắm vào máy tính, không ngờ một bộ phim nóng mà Tô Thần Dật cũng coi như bảo bối. Tô Việt Trạch bật cười lắc đầu, rõ ràng là thích đàn ông, mà cứ khư khư cố chấp nói mình thích phụ nữ, tưởng là mất trí nhớ thì chuyện này cũng thay đổi sao?

Nhớ tới dáng vẻ thẹn thùng ban chiều của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch lại buồn cười, sợ rằng sau khi mất khi nhớ thì đây chính là lần đầu tiên y xem loại phim này, đáng yêu đến vậy. Nếu như có thể ngoan ngoãn không chống đối hắn thì tốt rồi, nói cái gì mà sự cố khẩn cấp chứ, sợ là đi gặp ai đi!

Không đúng! Bộ dáng Tô Thần Dật hình như thật sự gấp gáp, với tính tình của Tô Thần Dật, nếu không có chuyện gì lớn y sẽ không ngang nhiên chống đối mình như vậy, còn muốn lấy món đồ quý giá nhất của y đổi xe với mình. Lẽ nào, thật sự có chuyện gì xảy ra rồi?

Tô Việt Trạch đứng bật dậy rời khỏi phòng, hắn thật sự quá sơ suất, chỉ giận Tô Thần Dật không nghe lời, để rồi quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Tiểu Dật...

***

Tô Thần Dật vừa lái xe vừa chú ý tình hình ven đường, cũng không biết đã vượt qua mấy lần đèn đỏ, rốt cuộc cũng tới được Huyên Hiêu, trên đường y gọi cho Hứa nghị nhiều lần nhưng đều không được bắt máy, mà xung quanh Huyên Hiêu cũng không thấy bóng dáng của Hứa Nghị đâu.

Ném chìa khóa với tiền boa cho nhân viên giữ xe, Tô Thần Dật bắt đầu đến phố Đông tìm. Về phần cái xe, sau này gọi điện thoại để cho Tô Việt Trạch tự tới nhận, dù sao Huyên Hiêu cũng là sản nghiệp của Cố Thiệu Kiệt, y không sợ xe sẽ mất, bây giờ quan trọng nhất là tìm được Hứa Nghị.

Mà bên này, trong con hẻm nhỏ, Cường Tử nhe răng cười tới gần Hứa Nghị: "Chạy đi, sao không chạy nữa? Không phải có thể chạy sao? Trèo qua cái tường này rồi chạy tiếp chứ."

Hứa Nghị nuốt ngụm nước miếng dán sát bức tường vẻ mặt tươi cười: "Anh Cường bữa nay thiệt vui tính, a ha ha."

"Vừa nghĩ tới chuyện có thể xả giận, tâm trạng tao vui không ít." Cường Tử ấy vậy mà gật đầu.

"..." Bố xxx! Dẫn một đám người tới vây một người như tao, mày vui cái kiểu gì được hả! Có bản lĩnh thì solo đi!

"Mày nói mày, làm anh em với đứa khác thì thôi đi, cứ khư khư muốn đi tìm thằng oắt Tô Thần Dật đếch coi ai ra gì kia. Ông đây chặn không nổi nó nên đành bắt mày gánh nợ thôi."

".." Anh đại, anh mà không tới thì sẽ không nhận ra thằng em tri kỷ nhất của anh đâu hu hu hu...

Cường Tử khạc một miếng đờm trên mặt đất nói với Hứa Nghị: "Nếu như mày liếm sạch nó, ông đây sẽ dẫn người đi, tuyệt đối không động vào mày."

Đờ ụ! Tao thà chết chớ không chịu nhục, Hứa Nghị giơ nắm tay chạy về phía Cường Tử: "Con mẹ nó mày nằm mơ à!"

"Mẹ nó! Đúng là không biết tốt xấu, anh em, nhào vô! Đánh xong anh dẫn mấy đứa đi chơi gái!"

Khi Tô Thần Dật tìm được con hẻm thì nhìn thấy cảnh Hứa Nghị bị đám người Cường Tử vây đánh. May mà trên đường đi Tô Thần Dật không ngừng chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi tức giận. Đậu má, anh em của bố mà cũng dám đụng vào, muốn chết!

Tô Thần Dật siết chặt tay nhặt một cây gỗ ven đường chạy về phía đám người mà đánh. Vì thế, có mấy người chưa kịp phản ứng đã bị đập vài gậy, sao trăng lập tức bay quanh đầu.

Hứa nghị hai mắt rưng rưng nhìn về phía Tô Thần Dật: "Anh, anh cuối cùng cũng tới, mặt mày em bầm dập hết rồi hu hu hu..."

Thấy khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của Hứa Nghị, lửa giận của Tô Thần Dật càng lớn, xuống tay càng ác độc, liên tiếp đấm đá mấy tên, Tô Thần Dật vội chạy tới bên cạnh Hứa Nghị ân cần hỏi: "Nghị tử, cậu sao rồi?"

Hứa Nghị mếu máo lên án: "Bọn họ bắt nạt em!"

Tô Thần Dật suýt chút nữa bị khuôn mặt giả vờ đáng thương của Hứa Nghị làm cho mù mắt, mẹ, bị đánh thành như vậy mà còn tỏ ra cute, anh phục mày! Trợn trắng mắt lườm Hứa Nghị, Tô Thần Dật che trước mặt Hứa Nghị trừng mắt với Cường Tử: "Đậu má con gián mày đúng là đủ Cường!"

Cường Tử nhìn Tô Thần Dật rồi cười to một tiếng, giễu cợt: "Không tồi, gan to lắm, một mình chạy tới, anh em, con tép kia không cần quan tâm, chăm sóc tốt anh trai này cho anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.