Thùng Sơn Tinh Màu Lục Bảo

Chương 20: TẤT CẢ VÌ EM




Tháng 9 giữa thu trời mát mẻ, cũng là thời điểm tân sinh nhập học. Vào mùa này, hàng năm nước China đều xuất hiện một lực lượng hùng binh thần bí trăm vạn người, nhưng nhóm hùng binh trăm vạn người này chỉ xuất hiện khoảng hai tuần đến một tháng là lại biến mất một cách thần bí, trở thành một câu đố không có lời đáp dành cho các quốc gia khác.

Làm một thành viên trong lực lượng hùng binh trăm vạn người này, dưới một loạt ánh mắt dò xét, Tô Thần Dật vô tội chớp mắt mấy cái: "Thì ra mình là số bốn a."

"..." Honey à, cưng còn có thể ngây thơ hơn được nữa không? (_ _#) Khóe miệng của Diêm huấn luyện co quắp, thằng nhóc này gã còn nhớ kỹ, trước đây không lâu khi gã phát biểu thì nó lại dám công khai thất thần, vốn là chuẩn bị phạt nó, ai ngờ thằng nhóc này nói dễ nghe quá... Khụ, sao nào, là người thì ai chẳng thích nghe lời tán thưởng chứ?

Cho nên lúc đó gã không phạt nó, thế nhưng gã thật không ngờ thằng nhóc này lại chính là chủ nhân của chiếc giường thảm không nỡ nhìn kia, nhớ khi gã tiến vào cái phòng 302, cái cảnh tượng đó, quả thực cứ như hai cực phân hóa, bên trái chỉnh tề ngăn nắp, còn bên phải thì bừa bãi lộn xộn, mà cũng không ngờ một người trong số đó lại là Kỳ Thương, nghĩ đến, Diêm huấn luyện lại đau lòng.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cần tôi tới mời ra à? Ra khỏi hàng!"

Tô Thần Dật bĩu môi chậm chạp tiến lên, khi ánh mắt chạm phải Kỳ Thương, Tô Thần Dật không tự nhiên mà dời mắt đi, ánh mắt của tên này thật kinh khủng a.

"Hai người các cậu." Diêm huấn luyện đi qua đi lại trước mặt hai người: "Tôi cho các cậu đi sửa sang lại nội vụ mà các cậu sửa thành như thế à?"

Tô Thần Dật giơ tay lên, yếu đuối nói: "Báo cáo Huấn luyện, em chỉ là không biết gấp nội vụ mà thôi." "Không biết gấp sao cậu không đi hỏi Kỳ... ờm, cậu biết không đi hỏi hai đứa bạn cùng phòng sao!" Diêm huấn luyện trừng mắt: "Đừng nói với tôi, cậu chưa tham gia huấn luyện quân sự ở trung học!"

"Thật sự không có mà." Tô Thần Dật vẻ mặt chân thành.

Đờ mờ! Loại con ông cháu cha không tham gia quân huấn như Tô Thần Dật gã đã gặp qua không ít, nhưng cái loại mặt dày như y gã là đầu tiên gặp phải! Lần này tới G đại đúng là khiến cho gã mở mang đầu óc! Diêm huấn luyện lại trừng mắt, ánh mắt gần như muốn đem Tô Thần Dật nuốt sống.

"Huấn luyện viên, lời em nói là thật, xin thầy hãy nhìn ánh mắt chân thành của em."

Tô Thần Dật nỗ lực mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diêm huấn luyện, rất sợ huấn luyện viên ngang ngược hung tàn trước mặt này mất hứng lại phát y chạy bộ vân vân. Dưới tia nắng mặt trời chiếu xuống, trong mắt Tô Thần Dật âm ỷ chớp lóe ánh nhìn thành ý dào dạt – thuốc nhỏ mắt hiệu Thần Dật được show ra, được người nào đó dùng đầy thành ý.

Diêm huấn luyện co rút khóe miệng yên lặng dời mắt, cặp mắt sáng quắt kia suýt chút nữa làm mù đôi-mắt-chó-hợp-kim-titan-24k của gã, sau khi nhìn về phía Kỳ Thương, Diêm huấn luyện lại là một bộ dạng đau gan-run rẩy, đôi mắt đau thương gắt gao khóa chặt trên người Kỳ Thương, Diêm huấn luyện hỏi:

"Có thể giải thích cho tôi chuyện gì xảy ra với giường của cậu được không? Đừng nói với tôi là cậu chưa từng tham gia quân huấn!"

"Huấn Luyện viên" Tô Thần Dật lại tiếp tục giơ tay yếu ớt nói: "Thực ra cậu ấy..."

"Cậu câm miệng! Tôi có cho phép cậu nói sao?" Diêm huấn luyện hung tợn trừng mắt nhìn Tô Thần Dật lại liếc mắt về phía Kỳ Thương: "Đừng nói với tôi mấy năm nay của cậu đều uổng phí, giải thích!"

Khóe miệng Kỳ Thương khẽ nhếch, im lặng không nói, đối với quân nhân mà nói, sai thì chính là sai, có giải thích cho mấy thì cũng vô dụng.

"Giới trẻ bây giờ thật là."

Diêm huấn luyện chán nản lắc đầu, thu hồi tầm mắt, nhìn những người còn lại bị tóm, Diêm huấn luyện khí thế thập phần hùng hồn nói: "Biết tại sao tôi lại kéo các cậu ra đây không? Bởi vì nội vụ của các cậu thật lộn xộn! Tôi mong hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy các cậu ở trong cái đội-ngũ-không-đạt-yêu-cầu này, hôm nay nể tình các cậu vi phạm lần đầu, tôi không phạt, thế nhưng nếu ngày mai để cho tôi bắt được, tự gánh lấy hậu quả, hiểu chưa!"

Ngoại trừ Tô Thần Dật, những người khác đều rống thật to: "Hiểu rõ!"

Diêm huấn luyện nhìn chằm chằm Tô Thần Dật gằn từng chữ một: "Hiểu. Chưa!"

Ngoại trừ Tô Thần Dật, những người khác đều tiếp tục rống thật to: "Hiểu rõ!"

"Số bốn! Cậu còn gì chưa hiểu?"

Tô Thần Dật mờ mịt nhìn huấn luyện viên, sau đó lắc đầu.

"Nói!" Diêm huấn luyện rống lên: "Câm sao!"

Tô Thần Dật mím môi oan ức đáp: "Không phải thầy không cho phép em nói sao?"

"..." Tay Diêm huấn luyện run rẩy chỉ muốn cào Tô Thần Dật, gương mặt bởi vì lửa giận mà nghẹn đến đỏ bừng, sau khi cố gắng bình tĩnh, Diêm huấn luyện chỉ vào bãi đất trống bên cạnh dịu dàng lên tiếng: "Một trăm cái hít đất một trăm cái thụt đầu, làm không xong không cho đứng lên, hiểu không?"

Sắc mặt Tô Thần Dật cứng đờ, sau đó bày ra bộ dạng lấy lòng: "Huấn luyện viên đại nhân, có thể giảm xuống chút đỉnh không?"

"Được." Diêm huấn luyện cười híp mắt đáp: "Vậy thì hai trăm cái hít đất hai trăm cái thụt dầu, rõ chưa? Chưa rõ thì ba trăm cái..."

"Huấn luyện viên! Em vô cùng hiểu rõ!"

"Tốt." Diêm huấn luyện hài lòng gật đầu: "Đi, qua đếm cho cậu ta, hai trăm cái hít đất hai trăm cái thụt đầu, chỉ có thể thừa không thể thiếu!"

Kỳ Thương gật đầu đi tới bên cạnh Tô Thần Dật đứng đó, Tô Thần Dật vẻ mặt cầu xin: "Huấn luyện viên, không phải chỉ có trăm cái thôi sao?"

"Có ý kiến, hửm?"

Tô Thần Dật vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn chống tay trên mặt đất bắt đầu thi hành lệnh phạt của y.

"Một, hai, ba..." Trong miệng Kỳ Thương phát ra tiếng đếm vô cảm, sâu trong đôi mắt còn có một tia nhìn hả hê. Thấy Tô Thần Dật thế càng thêm hài lòng, gã nghiêng đầu nhìn về phía những người đội ngũ:

"Có ai không hiểu không?"

Mọi người đồng loạt run lên: "Không có!" So với trước tiếng trả lời càng lớn hơn, xoay vòng trong khoảng không rộng lớn của G đại, dư âm văng vẳng bên tai, thật lâu chưa vang hết.

Kết thúc một ngày huấn luyện, Tô Thần Dật tay mềm chân yếu lết tới phòng ngủ, bò thẳng vào phòng tắm, lúc này Long Đào đã bước vào trong phòng tắm một bước, sau khi thấy được ánh mắt u oán của Tô Thần Dật, Long Đào yên lặng rút chân quay lại phòng ngủ, hắn quyết định nhật ký hôm nay phải viết – Lần thứ hai mươi ba bị oan hồn để mắt.

Tắm rửa xong, Tô Thần Dật lại trở về phòng ngủ, chậm rãi bò lên giường. Xác định Tô Thần Dật sẽ không dùng phòng tắm nữa, Long Đào mới cầm quần áo xông vào phòng tắm, vất vả lắm mới bước được một chân ra khỏi cánh cửa trượt thì Tô Thần Dật buồn bã nói:

"Đào Nhi à, thuận tiện giúp mình giặt quần áo luôn nhé, mình mệt quá."

Chân Long Đào lảo đảo một cái, sau đó hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ngửa đầu cảm thán: "Ánh mặt trời thiệt là chói mắt nha!"

Sau khi thở dài lắc đầu, Long Đào kiên định nâng cái chân còn lại bước ra khỏi cửa trượt. "Đào Nhi à..." Long Đào quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tô Thần Dật không biết từ lúc nào đã bay tới phía sau hắn, hắn liền vội vàng lùi lại hai bước, ánh mắt hoảng hốt:

"Cậu cậu cậu không phải rất mệt sao? Cậu xuống khi nào?"

Tô Thần Dật cũng không trả lời vấn đề của Long Đào mà chỉ buồn bã nói: "Mặc dù có hai bộ quần áo nhưng mà nếu hôm nay không giặt, ngày mai tớ sẽ không có đồ mặc, Đào nhi à, cậu hiểu không?"

Long Đào lắc đầu như điên: "Không hiểu."

"Oh..." Tô Thần Dật vẻ mặt bừng tỉnh, lập tức sầu thảm bày ra nụ cười trắng bóc đầy răng: "Huấn luyện viên nói, nếu như ngày mai nội vụ của ai đó không đúng quy cách thì chính là kết cục ngày hôm nay của mình, thân là bạn tốt của cậu, mình là vì tiền đồ của cậu mà cảm thấy vô cùng lo lắng, Đào nhi à, cậu hiểu không?"

"Hiểu rồi." Long Đào vẻ mặt cầu xin không ngừng gật đầu: "Chưa có khi nào hiểu rõ như thế."

"Cực khổ cho cậu, không hổ là bạn tốt, đầy nghĩa khí." Tô Thần Dật trịnh trọng mà vỗ vỗ vai Long Đào rồi xoay người lướt trở về phòng ngủ.

Mình có nên cân nhắc chuyện tuyệt giao không nhỉ? Long Đào ai oán mà liếc nhìn Tô Thần Dật một cái rồi bay lại vào phòng tắm, hắn quyết định, hôm nay phải sửa nhật ký lại – những ngày bị vô lại bắt làm nô dịch.

Trong phòng ngủ, Lục Nhân núp trong chăn cười trộm, ngay cả dát giường cũng rung theo, cậu ta may mắn không gì sánh được mà có thể nhanh chân đi tắm trước, bằng không thì lúc này cậu ta đã thành nô dịch rồi.

Trên giường số ba, Kỳ Thương đang cầm sách trong tay đọc say mê, không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Giường số bốn, Tô Thần Dật nằm ườn trên giường hưởng thụ sự nghỉ ngơi hiếm có, có trời biết khi y hít đất thụt đầu xong thì thiếu chút nữa không đứng lên được, may mà không phải vì y mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, y dám chắc rằng y tuyệt đối sẽ làm không xong, đáng hận nhất là tên Kỳ Thương kia vậy mà không biết giúp đỡ y, khi trước y còn chuẩn bị chủ động thay cậu ta chịu tội nữa, vậy mà, đúng là người hiền dễ bị ức hiếp mà...

Thanh âm lanh lảnh vang lên trong phòng ngủ, Tô Thần Dật cũng không thèm nhìn số hiển thị mà ấn nút nghe đưa đến bên tai: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang gián đoạn, vui lòng gọi lại sau khi kiểm chứng."

"Anh, là em, Nghị tử nè."

Động tác chuẩn bị ngắt máy của Tô Thần Dật ngừng lại, sau đó hỏi: "Nghị tử hả, có chuyện gì?"

"Anh giờ sao rồi? Có sao không?"

"Hả?" Tô Thần Dật khó hiểu.

"Không phải hôm nay anh bị phạt sao? Giờ sao rồi?"

"...Sao mày biết?"

"Không phải hôm nay toàn trường chỉ một một mình anh bị phạt à?"

Tô Thần Dật bị chọc trúng chỗ đau nên cắn răng hỏi lại: "Vậy hả?"

Y thiếu chút nữa là quên Hứa Nghị cũng ở G đại, chỉ là không cùng ngành với y.

"Đúng thế." Không đợi Tô Thần Dật trả lời, Hứa Nghị nói tiếp: "Em có linh cảm ngày mai anh sẽ đau nhức toàn thân, không bằng anh lấy cớ ngày bảo anh hai anh cho anh xin nghỉ về nhà đi, vừa trốn trốn được lần quân huấn này."

Toàn thân đau nhức đến không chịu nổi, thế nhưng lời Hứa Nghị nói lại khiến hai mắt y sáng ngời, Tô Thần Dật mỉm cười dịu dàng nói: "Không hổ là anh em tốt của nhau, anh tạ ơn cả nhà mày."

"..." Anh không nên cảm ơn vẫn hơn.

"Ngày mai có thể sẽ thoát khỏi biển khổ, muahahahaha, Nghị tử, anh mày đi trước một bước, đừng quá nhớ thương anh, hẹn gặp lại!"

Khóe miệng Hứa Nghị co giật mà nhìn hiển thị cuộc gọi kết trong trong máy, không khỏi muốn trào lên loại xúc động muốn đạp nát điện thoại.

Sau Long Đào đem quần áo ra phơi xong xuôi đâu đó, chuẩn bị bước vào phòng ngủ nghỉ ngơi thì nghe được tiếng cười của Tô Thần Dật, và rồi hắn yên lặng gỡ cái mắc đồ treo bộ quần áo ướt nhẹp xuống rồi quay đầu đi vào lại phòng tắm, hắn cảm thấy y nhất định sẽ xác nhận rằng bộ quần áo này đã được giặt hay chưa.

Mười một giờ rưỡi đêm, lúc tắt đèn, cả khu ký túc chìm vào bóng tối, tân sinh trải qua một ngày huấn luyện đều không kịp chờ đợi mà đi bái phỏng Chu Công, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ là, phòng 302 vẫn lóe lên một tia sáng yếu ớt, Tô Thần Dật từ nằm sấp quay sang nằm nghiêng rồi chuyển sang nằm ngửa, ba trăm sáu độ xoay vòng, giống như lật bánh, đôi tay không ngừng hoạt động, một lần lại một lần ấn xuống cái dãy số mà y gần như có thể thuộc lòng kia, sau vô số lần không gọi được, màn hình điện thoại rốt cuộc cũng hiển thị ba chữ "Đang trò chuyện" to tướng, Tô Thần Dật vội vàng đưa điện thoại đến bên tai kêu rên:

"Tên chết tiệt, rốt cuộc cũng gọi được cho anh!" "..."

Tô Việt Trạch yên lặng cầm điện thoại xác nhận chính là Tô Thần Dật mới lại đưa đến bên tai: "Làm sao thế?"

"Anh hai~~, cứu em, em không muốn tham gia cái khóa quân huấn chết tiệt này, hai trăm cái hít đất hai trăm cái chống đẩy a, anh hãy thương xót em, cho em con đường sống đi."

Tô Việt Trạch ngừng hai giây, hỏi: "Bị phạt sao?"

"Ực." Tô Thần Dật nuốt nước miếng sau đó buồn bực báo: "Ừ, ngày mai có lẽ không xuống giường nổi, anh hai~, anh xin nghỉ phép cho em đi, em muốn về nhà..."

"E rằng không được, anh đã ký thư đồng ý với nhà trường."

"Thư đồng ý gì?"

"Trừ khi có giáo viên y tế chứng minh thương tật hoặc trong nhà có tang lễ thì không thể nào viện bất cứ lý do gì để rút khỏi kỳ quân huấn, Tiểu Dật ngoan, ráng kiên trì cố gắng, trở về anh mang em đi ăn ngon."

"Sao anh lại có thể như vậy!" Tô Thần Dật lên án: "Lúc anh ký thư đồng ý sao không hỏi ý kiến của em? Hu hu hu... Mệnh em sao lại khổ đến như vậy, trời muốn diệt ta, trời muốn diệt ta a~~~ hu hu hu...."

"Tiểu Dật, đây là quy định, gia đình tân sinh nào cũng phải ký thư đồng ý này."

"Anh là đồ vô lương tâm đến thế, ác độc đến thế khiến em khổ sở, em hận anh~ hu hu hu..."

Vì thế toàn bộ khu ký túc lớn vởn tiếng khóc ai oán, tân sinh chưa ngủ đều đồng loạt rùng mình một cái, thầm nghĩ, khu ký túc này không phải có quỷ ám chứ?

"Em sẽ không tha thứ cho anh hu hu hu..."

"Rầm" một tiếng thật lớn, cửa ra vào của phòng 302 bị đá văng, ngay sau đó truyền đến tiếng gào thét hào hùng của Diêm huấn luyện: "Hơn nửa đêm không ngủ, muốn chết sao? Mau cút ra đây cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.