Thùng Sơn Tinh Màu Lục Bảo

Chương 14: MÈO NHỎ (P.2)




B thị vào đêm vô cùng nhộn nhịp, nhất là con-phố-quán-bar nổi tiếng gần xa, người đến người đi nườm nượp không ngừng, mọi người đều hy vọng có thể ở nơi xa hoa choáng ngợp này tìm được niềm vui cho riêng mình. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều như thế.

"Nói vậy thì A Dật anh thật sự mất trí nhớ?" Một thiếu niên xấp xỉ tuổi Tô Thần Dật kinh ngạc hỏi.

Tô Thần Dật trợn trắng mắt liếc nhìn cậu trai, một hơi uống hết rượu trong ly: "Cậu nghĩ tôi đùa với cậu à?" Nếu như nói hôm qua y còn mơ mơ hồ hồ, thì hôm nay Tô Thần Dật đã biết được người gọi cậu là A Dật là ai.

Cậu trai tên là Hứa Nghị, là con một, cha làm bất động sản, rất có danh vọng trong ngành bất động sản ở B thị. Hứa Nghị và Tô Thần Dật là bạn học với nhau lúc sơ trung và trung học, quan hệ hai người rất thân thiết, là một người bạn trong đám bạn không nhiều lắm của Tô Thần Dật.

Hứa Nghị như suy nghĩ điều gì đó rồi gật gù: "Quả thật không giống như lúc trước."

Động tác rót rượu của Tô Thần Dật ngừng lại, đây là người thứ hai nói những lời này với y, y lại may mắn tiếp tục dùng cái cớ "mất trí nhớ" này, bất động thanh sắc mà rót đầy thêm ly rượu của hai người, Tô Thần Dật hỏi: "Tôi trước kia như thế nào?"

"Hỗn thế ma vương" (Quỷ trong thời loạn – chuyên phá làng phá xóm) Hứa Nghị bĩu môi nhấp tiếp một ngụm rượu: "Anh lúc trước ỷ vào gia thế, có anh trai chiều chuộng, ai cũng không thèm để vào mắt, thấy ai không thích liền đánh, rất trâu bò, ai cũng không kìm nổi. Lúc không có gì thì xụ mặt, âm u giống như ai thiếu anh mấy ngàn vạn vậy, chỉ có trước mặt anh trai mình anh mới thu liễm một chút."

Tô Thần Dật càng nghe càng đen mặt, bộ dáng thâm cừu đại hận của Hứa Nghị kia còn kém không thể ở trên mặt y dán chín chữ to "ngang tàng hống hách, không coi ai ra gì." Mẹ nó, nhập hồn vào người tốt không nhập lại nhập vào thân thể thằng nhóc này, hại thanh danh một đời của y đều bị hủy hoại!

Thấy Tô Thần Dật bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, thân thể Hứa Nghị run lên ngồi cách xa ra một chút: "Anh, anh muốn làm gì?"

Tô Thần Dật mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóng: "Tiểu Nghị tử, ngồi xa như vậy làm gì? Lại đây?"

Nghe vậy Hứa Nghị lại dịch ra xa một chút: "Em thấy chỗ này tương đối an toàn, đại ca, anh cứ nói, em nghe thấy mà."

"Tô Thần Dật! Mày cái thằng nhát chết!" Một tiếng rít răng vang lên trên đỉnh đầu của Tô Thần Dật.

Tô Thần Dật ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tóc vàng óng ánh đứng bên cạnh bàn, phía sau còn có ba thằng khác, chắc là người của tên thiếu niên bất lương này. Thiếu niên nhìn y mà đôi mắt hừng hực lửa giận. Tô Thần Dật yên lặng mà nhìn chằm chằm cái dây chuyền vàng bản to trên cổ thiếu niên hai giây rồi sau đó dịch mông đến bên cạnh Hứa Nghị thấp giọng hỏi: "Thằng nhóc này là ai?"

Hứa Nghị cũng bắt chước, thấp giọng nói vào tai Tô Thần Dật: "Là Cường tử, kẻ thù của anh đó." Mấy người như thằng này (kẻ thù) chắc chắn là không chỉ có một.

Tô Thần Dật sáng tỏ mà gật gù, đứng lên nhìn Cường tử tủm tỉm nói: "A, thì ra là Tiểu Cường* a...." (* Tiểu Cường: Con gián)

"Mày mới Tiểu Cường!" Cường tử rống giận: "Cả nhà mày đều là Tiểu Cường!"

Hứa Nghị co rút khóe miệng, vẻ mặt quái dị mà nhìn Tô Thần Dật, đại ca, ngài xác định là ngài đã mất trí nhớ sao?

"Cái chuyện này..." Tô Thần Dật bối rối nói: "Đó là một vấn đề cần phải suy nghĩ sâu xa, tôi phải về hỏi quản gia thử, nếu như trong nhà thật sự có cái loại đó, tôi chắc chắn sẽ dùng thuốc diệt côn trùng phun chết hết."

"Tô Thần Dật, mẹ nó mày đừng chơi chữ với ông, có chơi có chịu, lúc trước đã nói mày thua là phải chạy truồng vòng quanh ba phố. Đừng nói với ông mày mất trí nhớ!"

Hứa Nghị lần thứ hai co rút khóe miệng, thật bất hạnh, y thật sự mất trí nhớ!

"A?" Tô Thần Dật nhướng mày, chậm rãi mà bưng ly rượu trên bàn lên, cầm quá đầu Cường tử rồi chậm rãi nghiêng ly, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc khuôn mặt của Cường tử: "Thật xin lỗi, tôi thật sự mất trí nhớ, hơn nữa, thân thể trần truồng của tôi mấy cậu muốn nhìn là có thể nhìn sao?"

Cường tử lau mặt rồi gầm lên: "Mẹ nó Tô Thần Dật, mày muốn chết!" Nói xong Cường tử vung nắm đấm tới. Tay mới vung ra giữa khoảng không đã bị bắt lấy,Cường tử nhìn về phía người đàn ông đang bắt lấy tay mình, quát lên: "Buông ra, mẹ nó, anh cũng muốn bị đánh phải không?"

Người đàn ông cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Thật xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của quý khách, bất quá nếu như quý khách muốn đánh nhau, xin mới ra cửa rẽ trái, nơi đó địa thế trống trải hiếm vết chân người, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy các vị."

Cường tử đang muốn bùng nổ, lại nhớ đến mấy người đứng sau đỡ lưng cho quán bar này, vì thế hắn hung tợn mà trừng mắt nhìn gã đàn ông rồi lại liếc nhìn về phía Tô Thần Dật: "Thằng nhát chết, có dám chơi tay đôi với bố không!"

Tô Thần Dật lôi lôi kéo kéo Hứa Nghị rồi nhìn Cường tử huýt sao một cái thật to: "Tôi sợ cậu à?"

Hứa Nghị kéo tay áo của Tô Thần Dật thấp giọng hỏi: "Đại ca, đánh thật à?"

"Tại sao không? Tôi bị chửi nên người khó ở." Dứt lời liền kéo Hứa Nghị đi theo nhóm người Cường tử ra cửa sau của quán bar.

Cửa sau quán bar quả thật giống như lời gã đàn ông nói, địa thế trống trải, hiếm vết chân người, là một nơi tuyệt vời để cướp bóc. Cường tử bốn người cùng Tô Thần Dật hai người đứng đối mặt nhau, ánh mặt mọi người nhìn nhau tóe lửa. Cả hai nhóm ngay cả lời dạo đầu cũng không nói đã bu vào đánh đấm loạn xạ, không thể không nói Hứa Nghị quả thật rất thân thiết với Tô Thần Dật, gặp phải tình cảnh này mà không có dấu hiệu lùi bước, có thể thấy được hai người đã cùng nhau đánh lộn không ít lần.

Lầu ba quán bar, một người đàn ông gõ cửa bước vào, vẻ mặt cung kính lên tiếng: "Cố thiếu, em trai Tô thiếu đang ở ngõ sau đánh nhau."

"Ồ?" Cố Thiệu Kiệt đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy Tô Thần Dật và mấy người phía dưới đang đánh nhau long trởi lở đất: "Thằng nhóc này hình như gần nửa năm không tới đây quậy phá đi?"

"Cố thiếu, có cần báo cho Tô thiếu không?"

Cố Thiệu Kiệt cũng không thèm quay đầu lại mà đáp: "Anh cảm thấy Việt Trạch sẽ để ý chuyện này?"

Người đàn ông nhếch môi hạ mắt, kỳ thực hắn chỉ hỏi cho có mà thôi.

Cố Thiệu Kiệt khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nhìn xuống cửa sổ.

Tô Thần Dật tránh thoát khỏi một đòn từ phía sau rồi nghiêng người đá người sau lưng một cái, nắm đấm không ngừng nện vào mặt Cường tử: "Tiểu Cường, cậu còn chưa đủ trình đâu."

Vốn bị Tô Thần Dật đánh đến choáng vánh nhưng sau khi Cường tử nghe thấy lời khiêu khích của Tô Thần Dật, lập tức quát lên một tiếng rồi giơ nắm đấm vung về phía Tô Thần Dật.

"ĐM! Đại ca, anh còn ở đó móc mỉa mau lại đây đánh với em chút đi." Hứa Nghị tránh khỏi nắm đấm đang lao về phía mình hét to.

Tô Thần Dật một cước đá vào bụng Cường tử, không hề quay đầu lại mà nói: "Chờ chút, để tôi thu thập con gián này xong rồi sẽ đến cứu vớt cậu."

Hứa Nghị bắt được một cái nắm đấm đang vung tới, cả giận quát: "Đánh người không đánh mặt, không hiểu luật à!" Rồi lại lập tức oán giận: "Đại ca, anh không đến em no đòn mất, hai thằng này có luyện qua rồi nè!"

"Tôi sẽ nhặt xác cho cậu!" Nói xong Tô Thần Dật vẻ mặt vô tội mà nhìn khuôn mặt xanh tím của Cường tử: "Thật xin lỗi, tôi không biết là không được đánh mặt."

Mắt Cường tử trợn trắng, từ dưới đất bò dậy lần thứ hai bổ nhào vào Tô Thần Dật.

Tô Thần Dật hú lên một tiếng quái dị rồi đạp một cước vào bụng Cường tử, khi Cường tử đang đau đến gập người thì y liền nắm chặt khuôn mặt của hắn đánh loạn xạ, quái gỡ ân hận hối lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết là không được đánh vào mặt."

"..."

Mãi cho đến khi cảm giác trên tay có cảm giác sền sệct Tô Thần Dật mới dừng tay lại, thuận thế chùi lên áo của Cường tử rồi mới thả hắn xuống đất, sau khi xác định Cường tử không thể đứng lên nổi nữa, Tô Thần Dật mới chậm rãi lết về phía Hứa Nghị: "A, không phải là đang đánh rất hăng sao?"

Ba người đầu tiên là ngừng đánh, hai người bao quanh Hứa Nghị nhìn Cường tử và tên còn lại nằm bẹp trên mặt đất không thể đứng dậy, liền âm thầm liếc mắt nhìn nhau, lần thứ hai huơ tay đánh về phía Hứa Nghị.

Hứa Nghị nổi giận: "ĐM! Không thấy ở đằng sau có ai à?"

Tô Thần Dật bước lên hai ba bước nắm lấy bả bai người đứng gần mình: "Oắt con, khinh thường anh mày à?"

Người nọ đơ nửa giây rồi lập tức bắt lấy bàn-tay-đang-có-ý-đồ-muốn-quật-vai của Tô Thần Dật, Tô Thần Dật liền tiện thể khụy gối xuống đánh vào cái chân khuỳnh của người nọ, rồi đổi tay, lấy tay kia vỗ vào mặt gã nhanh như chớp.

"Trình độ đánh nhau của thằng nhóc này tăng lên không ít nhỉ." Cố Thiệu Kiệt đứng trước cửa sổ hứng thú mà nhìn tình hình dưới cửa sổ.

Người đàn ông yên lặng dời mắt, có tăng mấy thì cũng không phải là đối thủ của ngài a.

"Anh nói thử xem, lát nữa đánh xong sẽ thế nào?"

Người đàn ông khinh bỉ không thèm đáp lại, tôi cũng không phải con giun trong bụng cậu ta, làm sao tôi biết.

Người đàn ông không lên tiếng, Cố Thiệu Kiệt cũng không nói gì thêm, vẫn thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bốn người vừa nãy vẫn còn sinh long hoạt hổ mà bây giờ đã nằm rên rỉ trên mặt đất, Hứa Nghị còn chưa hết giận mà đạp mấy đạp trên người nọ rồi vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Thần Dật: "Đại ca, anh càng ngày càng lợi hại."

"Đương nhiên!" Tô Thần Dật kiêu ngạo mà hếch mặt, nghĩ thầm, nếu cậu bị ông sư phụ ma quỷ kia tập luyện, mười năm sau cậu cũng sẽ lợi hại vậy thôi.

"Đại ca, chúng ta về à?"

"Về cái gì." Tô Thần Dật ôm cổ Hứa Nghị: "Quay lại uống tiếp."

Hứa Nghị liếc nhìn mấy người đang rên rỉ rồi thấp giọng nói vào tai Tô Thần Dật: "Không phải đánh xong thì phải lập tức rời khỏi hiện trường sao? Lỡ như bọn họ quay lại thì biết làm sao?"

"Nhưng mà." Tô Thần Dật vẻ mặt rối rắm: "Vừa rồi tôi lỡ khui một chai rượu vang rất mắc tiền."

"Vậy..."

"Tiếp tục uống, còn dám quay lại thì chúng ra tiếp tục đánh,"

Bốn người trên mặt đất: "..." Hai ông anh à, hai ông xác định là hai ông đang kề tai nói nhỏ đó sao? Cái âm lượng này phỏng chừng cả ngõ đều nghe thấy đó?

"Xem ra bọn họ còn muốn quay lại quán bar, lá gan cũng lớn không ít." Cố Thiệu Kiệt sửa áo: "Đi, đi xuống gặp mặt Tô nhị thiếu của chúng ta."

Cố thiếu, ngài chắc chắn sẽ không có gì khi mang khuôn mặt mưu mô của mình đi xuống chứ? Người đàn ông sờ sờ mũi rồi nhấc chân đuổi theo.

Cố Thiệu Kiệt đi xuống lầu một, quả nhiên nhìn thấy Tô Thần Dật đang uống rượu cùng với Hứa Nghị tại cái bàn hai người mới ngồi lúc nãy, Cố Thiệu Kiệt âm thầm nhướng mày, đi về phía Tô Thần Dật: "A, Đây không phải là Thần Dật sao? Sao lại đến đây uống rượu?"

Tô Thần Dật ngừng uống, ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu Kiệt, vẻ mặt khó hiểu: "Anh là ai?"

"..."

Hứa Nghị run rẩy sáp đến bên Tô Thần Dật: "Cố Cố Cố..."

"Cố cái gì?" Tô Thần Dật vẫn mờ mịt như trước.

Cố Thiệu Kiệt tóm gáy áo Tô Thần Dật lên ghé vào người y trầm giọng nói: "Thần Dật, em như vậy anh rất đau lòng."

Hứa Nghị ở một bên yên lặng mà cúi thấp đầu, tui cái gì cũng hổng thấy, cái gì cũng hổng nghe.

Tô Thần Dật buông ly rượu ra, giơ khuỷu tay thúc lùi về phía Cố Thiệu Kiệt. Cố Thiệu Kiệt khẽ cười một tiếng chắn lại đòn của Tô Thần Dật, rồi cầm lấy cổ tay Tô Thần Dật đè bả vai y xuống làm y không thể đứng dậy.

Cố Thiệu Kiệt khom lưng xuống thổi hơi vào tai Tô Thần Dật, buồn bã nói: "Chúng ta mới gặp nhau ở bệnh viện, Thần Dật lại mất trí nhớ sao?"

Tô Thần Dật sợ run cả người, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt, khuôn mặt góc cạnh phân minh, tuấn lãng không nói nên lời, trong ánh mắt ẩn ẩn chút sát khí, càng nhìn càng cảm thấy quen quen.

"Nhớ rồi sao?"

Tô Thần Dật co rút khóe miệng cười gượng gạo: "Thì ra là anh Thẹo a~, haha."

"Hửm? Anh Thẹo?" Cố Thiệu Kiệt cười đến dịu dàng.

"À, nói nhầm nói nhầm, anh Thiệu, anh xem, em uống nhiều rượu quá, nói líu cả lưỡi, thứ lỗi thứ lỗi nha."

Hứa Nghị yên lặng che mặt, thật dọa người! Đại ca à, khí thế lúc nãy đánh nhau của anh đâu rồi!

"Uống nhiều quá?"

"Vâng!" Tô Thần Dật liều mạng gật đầu: "Uống nhiều... Ọe..."

"..." Cảm giác ấm áp rõ ràng trên người nói cho Cố Thiệu Kiệt biết gã đã phải trải qua chuyện gì trên tay, cái tay cầm lấy Tô Thần Dật cứng đờ, sắc mặt Cố Thiệu Kiệt biến thành màu đen.

"Em đã nói là uống... ọe..." Tô Thần Dật bắt lấy tay áo Cố Thiệu Kiệt ói như điên.

Hứa Nghị run người yên lặng ngồi xa một chút, đại ca, chiêu này của anh thật tuyệt! Thằng em này bái phục!

Cảm thấy mình cuối cùng cũng ói ra hết, Tô Thần Dật liền rút khăn giấy trên bàn ra lau miệng, sau khi nhìn thấy Cố Thiệu Kiệt đang đứng trước mặt đều bị làm bẩn, Tô Thần Dật đứng thẳng người dậy vẻ mặt áy náy xin lỗi: "Thật xin lỗi anh Thiệu, em không cố ý nha, vừa rồi nhịn hổng nổi ~, thật xin lỗi."

Cố Thiệu Kiệt nắm chặt quyền, vẻ mặt âm trầm mà nhìn Tô Thần Dật, gân xanh hằn rõ trên trán.

"Xin lỗi anh Thiệu nha, quần áo này của anh em bồi thường, thực xin lỗi."

Âm thầm đè nén cơn giận dưới đáy lòng, Cố Thiệu Kiệt lạnh lùng mà trừng mắt nhìn Tô Thần Dật rồi xoay người bước đi.

"Anh Thiệu, thật xin lỗi, để em đền anh bộ khác nha." Tô Thần Dật huơ huơ móng vuốt không hề có thành ý nói.

Hứa Nghị đứng dậy lết đến bên Tô Thần Dật: "Đại ca, anh trâu quá."

Tô Thần Dật nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Nghị, vẻ mặt vô tội: "Tôi thực sự không cố ý mà."

"..."

Tô Thần Dật nhe nanh về hướng Cố Thiệu Kiệt rời đi rồi quay đầu bước chân: "Đi, về nhà, hôm nay tâm tình của tôi rất tốt!"

Hứa Nghị yên lặng mà nhìn thoáng qua, ở dưới đáy lòng làm dấu thánh giá rồi lập tức đuổi theo.

•••••

BONUS:

Y mở cuốn sách kia ra, quyển sách được đóng tinh xảo khiến y nhìn mê mẩn, không kìm được mà dùng ngón tay vuốt dọc khe sách ở giữa hai trang giấy, đột nhiên, quyển sách trong tay không thấy đâu,chỉ thấy một cậu trai trần trụi đỏ mặt ngồi ở trên bàn, hai mắt ứ nước thập phần ủy khuất mở miệng: "Anh... Anh nhìn chằm chằm người ta...Nhìn cả thứ bên trong còn chưa tính... Không, không cần vuốt nơi đó ~~ em chịu không nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.