Thung Lũng Ma

Chương 11: Mùi vị thất tình




“Không cần. Cô tới tìm Thiệu... Tễ Huyên?” Tiêu Diêu đưa ly nước trái cây cho tôi và Uyển Nhu.

“..., hừ! Dù sao anh ta cũng không thích việc tôi tới tìm, không cần để ý tới anh ta, tôi chỉ muốn đến coi vũ hội như thế nào thôi!” Tôi tức giận nói, sau đó hung hăng uống nước trái cây, mượn quả tiêu buồn.

“Thì ra có người đang chiến tranh lạnh a, “ Tiêu Diêu nhướng mày, “Cô không phải đến giám sát Thiệu Tễ Huyên và Văn Nhược Khanh chứ?”

“Ai cần anh lo!” Tôi đang chuẩn bị đi lấy thêm một ly trái cây nữa, rốt cục tìm thấy Mạn Trữ.

Mạn Trữ một mình cầm nguyên con gà nướng, cậu ấy cũng nhận ra mặt tôi rất khó coi. “Ai da, Lan Trăn, Uyển Nhu các cậu cũng tới.”

“... Mạn Trữ, tụi mình cùng cậu tới mà! Đừng chỉ lo ăn!”

“Tớ đói bụng mà! Chàng đẹp trai, cười một cái!” Mạn Trữ nhìn Tiêu Diêu, lập tức lấy máy ảnh, cậu ấy thật sự là quá cần cù nha.

“Tễ Huyên kêu tớ cút ngay đi!”

“Anh ta đâu có nói câu này.” Uyển Nhu giải oan thay Tễ Huyên, ánh mắt cậu ấy luôn tập trung trên người Tiêu Diêu.

“Cái gì? Tên nhóc kia chán sống à?” Mạn Trữ buông đồ ăn, lau miệng, “Còn cậu? Cứ như vậy chuẩn bị về hả?”

“Không! Tớ mới không đi!”

“Thế này mới được, cậu không đói bụng sao? Hình như nãy giờ cũng chưa ăn.”

“Tớ không đói, không muốn ăn lắm.” Tôi đang nói chuyện với Mạn Trữ, âm nhạc vang lên, tôi lần đầu tiên lạc vào khung cảnh vũ hội vừa xa lạ vừa náo nhiệt như vậy, các cô gái mặc những lễ phục xinh đẹp khiêu vũ thoạt nhìn giống như những cánh bướm.

“Cô không nhảy à?” Tiêu Diêu hỏi tôi, có lẽ nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi.

“Không đâu, ngay cả nhảy thế nào tôi còn chưa thử qua, làm sao mà nhảy được.” Mọi người nhảy cái gì? Nhảy đôi? Không hiểu nữa.

“Nếu cô có hứng thú, tôi sẽ dạy cô.” Tiêu Diêu đã nói như thế thì tôi cũng muốn hoạt động gân cốt một chút, mà Uyển Nhu cứ nhìn chằm chằm tôi, không thể được rồi. Ngay khi tôi chuẩn bị mở lời từ chối dịu dàng lại tình cờ thấy Tễ Huyên và Văn Nhược Khanh, hai người kéo qua kéo lại, không thể thống tí nào!

“..., có thể a.” Tôi bực mình đáp ứng Tiêu Diêu, “Bất quá tôi tuyệt đối không biết.”

“Hãy tin vì tôi là một giáo viên giỏi.” Tiêu Diêu không ngại, cười nói, “Sẽ không khó học đâu.” Anh ta nắm lấy tay tôi làm kiểu thân sĩ đưa tay ra mời.

“Đồ ngốc! Cô qua đây cho tôi!” Thiệu Tễ Huyên không biết khi nào thì xuất hiện, anh ấy túm mạnh tôi qua bên cạnh anh ấy. Sau đó lại tặng Tiêu Diêu một ánh mắt hình viên đạn.

“Tôi không muốn!”

“Này, cuồng bạo lực!” Tiêu Diêu cũng không vừa liền đáp lễ Tễ Huyên một câu. “Cho dù Lan Trăn có là bạn gái của cậu đi nữa thì cậu cũng không có quyền lực bắt buộc cô ấy làm những chuyện mà mình không muốn.” Tiêu Diêu cũng không buông tay, anh ta vẫn như cũ nắm lấy tay tôi.

Tễ Huyên căn bản không để ý tới anh ta, đám người 1.88 lập tức xuất hiện, “Tôi không muốn về!”

“Vậy đứng bên cạnh tôi!”

Tễ Huyên có chút thô lỗ kéo mạnh cánh tay tôi đi. Điều này làm cho tôi nghĩ tới cái hôm kết hôn, khi đó anh ấy cũng như vậy kéo tôi đi đến trước bàn làm lễ đọc lời thề, tôi đi theo Tễ Huyên, anh ấy có rất nhiều việc phải làm, kỳ thật tôi cũng thấy mình ở đó vướng tay vướng chân, nhưng anh ấy cứ không cho tôi rời đi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tễ Huyên cũng ngừng lại rồi, “Đi thôi.”

Tôi bị anh ta lôi ra ngoài, “Anh kéo tay tôi rất đau!” Tễ Huyên dừng lại nhìn tôi mà không nói gì, nhưng lại buông lỏng lực tay. “Đi đâu vậy?” Cũng không tồi ngay lúc này ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, cuối cùng ông trời cũng có tuyết rơi, bây giờ đúng thật là Noel đi.

“Đi rồi biết.”

“...” Người này muốn làm gì? Trước khi đi tôi rất muốn nói một tiếng với Mạn Trữ và Uyển Nhu, nhưng Tễ Huyên đã kéo tôi đi, tôi không còn cách nào khác ngoại trừ thoáng qua đầu nhìn lại, tôi thấy Uyển Nhu và Mạn Trữ, còn có Tiêu Diêu và Lăng Tử Phong. Xem ra tôi không cần chào nữa mất công quấy rối họ, hắc hắc ~~!

Tễ Huyên đem tôi nhét vào trong xe thể thao, “Anh tự lái xe tới?”

“Ừ.” Tễ Huyên khởi động xe.

“Đây là xe của anh?” Sao tôi lại không biết?

“Cô làm sao là vợ tôi vậy?”

“Anh..., Ê! Thiệu Tễ Huyên! Anh có bằng lái xe không vậy?”

“Tôi không có.” Tễ Huyên không thèm để ý chút nào nói.

“Anh..., a!” Tễ Huyên “Eh” lập tức tăng tốc chạy ra khỏi trường. Tên này thật sự là phiên bản của ông nội, Takumi Fujiwara thứ tư đi, phỏng chừng cha anh ta là thứ ba. Anh ta y hệt ông nội không hề tuân theo luật giao thông, cứ khởi động xe là chạy tốc hành như đang chơi trò đua xe vậy, may là kỹ thuật lái xe cũng khá, trên đường lại ít người. Đáng thương cho tôi là lại hưởng thụ thêm một lần Đầu Văn Tự D...

Tễ Huyên dừng xe ngay phía dưới đu quay chọc trời chỗ mà lần trước chúng tôi chơi, bây giờ không phải là buổi tối sao? Chúng tôi vào bằng cách nào, không phải do Tễ Huyên trèo qua từ cổng chính sao? Mới vừa rồi còn tuyết rơi lác đác, giờ phút này đã muốn dày đặc rồi, bông tuyết trắng từ từ rơi xuống, mặt đất đã có một tầng băng mỏng giống như tấm thảm trắng, giẫm lên đi “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, rất thoải mái. Hiện tại không có gió, cho nên còn không lạnh lắm.

“Chúng mình tới đây làm gì?” Tễ Huyên đem áo khoác ngoài phủ thêm cho tôi, áo anh ấy rất ấm nha, là độ ấm của Tễ Huyên.

“Đi theo tôi.” Tễ Huyên kéo tay tôi, trong khí trời lạnh lẽo này lòng bàn tay anh ấy cực kỳ ấm.

“Anh làm gì thế?” Ý thức được Tễ Huyên dẫn tôi đến chỗ đu quay, tôi rất khẩn trương. Từ lần trước gặp phải sự cố ở chỗ này, tôi đối với những gì chuyển động ngay cả ngồi cái ghế xoay của PC cũng run nữa.

“Không có gì.” Tễ Huyên nhìn tôi, ánh mắt anh ấy rất dịu dàng không giống như vừa rồi ở trong vũ hội, tâm trạng của tên này nhờ trời lạnh mà giảm xuống, tính tình cũng khá hơn sao?

Tôi nhìn nhìn Tễ Huyên ngồi ở bên cạnh tôi, hắn và tôi hiện tại cũng có thể nói là áo mũ chỉnh tề, hai chúng tôi đều mặc quần áo đẹp ngồi ở nơi cao chọc trời thật sự buồn cười, “Ha ha ~!”

“Cười ngốc cái gì vậy?”

“Không có a. Tễ Huyên! Anh nghe thấy tiếng gì không?” Tôi giống như nghe thấy nhạc Noel, giống như là tiếng nhạc hợp âm trong hộp âm nhạc, leng keng thùng thùng vô cùng dễ nghe.

“Là tiếng đu quay đổi phiên, cô không biết à? Lúc đu quay đổi phiên sẽ phát ra tiếng nhạc này.”

“Thì ra khi đu quay đổi phiên lại phát ra tiếng nhạc như vậy. Nhưng chúng mình đến đây làm gì?” Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, dù sao tôi kết hôn vào mùa thu, lễ phục khi đó cũng không hợp với hiện tại, hơn nữa bây giờ là cách mặt đất hơn trăm mét, đương nhiên rất lạnh rồi, tôi không tự chủ kéo áo khoác của Tễ Huyên lên một chút.

“Cô rất lạnh sao?” Tễ Huyên nắm tay tôi một chút, độ ấm từ tay anh ấy truyền qua cảm giác rất ấm áp, một loại cảm giác rất quái lạ tự nhiên dâng lên trong lòng tôi, kỳ thật Tễ Huyên cũng không phải chưa nắm tay tôi, nhưng bây giờ cảm giác là lạ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.