Thuê Bạn Gái về nhà

Chương 5




Thiên Khải một khi thua, bọn họ muốn tìm các tộc nhân Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc báo thù, quả thật dễ dàng.

Nhất là ở dưới tình huống có Tần Liệt.

“Qua Đăng, Cách Lôi, để người của U Minh thành cũng rời khỏi.” Minh Kiêu phân phó.

“Rõ!”

Quỷ Mục tộc Cách Lôi, và Qua Đăng hai người lập tức phân phó xuống, để đám người U Minh thành nhanh chóng rời thành.

Trong rất nhiều võ giả U Minh thành, chỉ có một người không nghe lời mà đi, ngược lại lấy ánh mắt cực kì quái dị, không dời một cái chớp mắt nhìn Minh Kiêu.

- - người nọ là Cao Vũ.

“Ngài, ngài là?”

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Minh Kiêu, cảm thụ khí tức quen thuộc từ trên người Minh Kiêu phóng thích, chỉ cảm thấy máu tươi dâng trào.

Minh Kiêu xoay đầu, nhìn Cao Vũ một cái, lặng lẽ cười gật đầu, “Là ta.”

Cao Vũ ầm ầm chấn động, “Ngài, ngài sống lại rồi?”

Truyền thừa của hắn, chính là từ trong một vị ma thần của khe núi Ma Thần U Minh giới đạt được, một vị ma thần đó... Chính là một đại phân thân của tàn hồn Minh Kiêu ngưng tụ.

Có thể nói, Cao Vũ chính là đồ đệ của Minh Kiêu, hơn nữa còn là một đồ đệ nhân tộc kỳ lạ.

“Ừm, ngươi rời U Minh thành trước, ta nói chuyện với ngươi sau.” Minh Kiêu cười nói.

Cao Vũ gật đầu, chợt không phát một lời, kéo Già Nguyệt nhanh chóng rời U Minh thành.

Cũng ở giờ phút này, Linh tộc Thiên Khải đại hiền giả, bỗng nhiên cười khẽ.

Tiếng cười của hắn vừa nổi lên, con ngươi Tần Liệt co lại, lập tức phát hiện vô số dòng ánh sáng mĩ lệ màu lam băng, từ không gian chỗ Thiên Khải điên cuồng tuôn ra.

Một mảng thiên địa kia như đột nhiên xé rách, từ chỗ xé rách trào ra rất nhiều dòng ánh sáng lam băng.

Từng dòng ánh sáng đó, như cầu vồng, hoặc như dòng suối màu lam đậm, lấy Thiên Khải làm trung tâm, hướng mọi người bọn họ bay vút đến.

Nháy mắt sau, cả U Minh thành đều bị dòng ánh sáng màu lam đậm đó lấp đầy.

Tần Liệt tập trung nhìn, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu ở biển sâu màu lam đậm, chung quanh trôi nổi bay lượn vô số dải tơ cầu vồng.

Loại cảm giác này, vừa nổi lên không lâu, sắc mặt hắn đã chợt biến hóa.

Ngay một khắc này, hắn rõ ràng cảm ứng được lực lượng huyết mạch cấp chín của hắn lấy tốc độ kinh người trôi đi!

Loại trôi đi này, có một loại cảm giác hư ảo, không chân thật.

Cùng lúc đó, trong não hải hắn nảy sinh nhiều ảo giác, từng cảnh sự việc lúc trước xảy ra đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, như đang một lần nữa trình diễn.

Hắn và La Đốn chiến đấu, cùng Đạt Bỉ Ni Đặc, Phí Căn, Ba Đinh, Cái Văn, từng ác ma đó, tựa như sống lại ở trong não hải hắn.

Lúc lực lượng trôi qua, hắn cảm ứng được thời gian tựa như đang chảy ngược, hắn đang trở về quá khứ từng chút một.

Trong quá trình này, lực lượng huyết mạch của hắn, từ cấp chín giảm đến cấp tám, khối Tinh Không Kính đạt được kia tựa như trở nên hư ảo không chân thật.

“Lực lượng thời gian nghịch chuyển!” Hắn kinh hãi thất sắc.

Hắn vô ý thức nhìn chung quanh, lập tức phát hiện chín tầng hồn đàn của phụ thân hắn Tần Hạo, tầng thứ chín gần đây đúc ra cũng trở nên mơ hồ không rõ, như đã trở thành vật hư ảo.

Hắn biết rõ, phụ thân hắn sở dĩ bỗng nhiên trở nên cường đại như thế, chính là bởi vì tầng hồn đàn thứ chín.

Nhưng lúc này, ở dưới thời gian lực của Thiên Khải ảnh hưởng, phụ thân hắn cũng tựa như bị dẫn dắt đến quá khứ tầng hồn đàn thứ chín chưa đúc ra.

Càng thêm đáng sợ, chính là Tà Thần Minh Kiêu!

Thân thể đại ác ma mấy nghìn thước của Minh Kiêu, ở dưới lực lượng thời gian ảnh hưởng, tựa như đang tan rã!

Hắn biết rõ, ngay tại mấy trăm năm trước, Minh Kiêu còn chỉ là một trái tim ác ma tươi sống.

Là vì Tần gia góp nhặt cho Minh Kiêu năng lượng máu thịt nồng đậm, Minh Kiêu mới có thể đúc lại máu thịt, sống lại thành đại ác ma cấp mười.

Thời gian nếu hướng phía trước chuyển dời mấy trăm năm, Minh Kiêu, căn bản chỉ là một trái tim ác ma!

Ôm loại sợ hãi này, hắn lại nhìn về phía Hoa Thiên Khung và Cơ Đán, chợt chú ý tới Hoa Thiên Khung và Cơ Đán chịu thời gian lực, hoàn toàn trái ngược với hắn, với phụ thân hắn Tần Hạo, với Minh Kiêu.

Ba người bọn họ đang tráng niên, sau khi thời gian trôi ngược, hồn đàn, huyết mạch và lực lượng đều sẽ tiêu giảm.

Hoa Thiên Khung, Cơ Đán, đã lớn tuổi vô lực, vận mệnh tương lai tựa như cũng bị Thiên Khải nhìn thấu.

Bởi vậy, lực lượng Thiên Khải mang tới cho Hoa Thiên Khung, Cơ Đán, chính là thời gian gia tốc trôi qua dị lực.

Cái này khiến Hoa Thiên Khung và Cơ Đán nhanh chóng trở nên già nua, đầu tóc râu ria trở nên trắng xóa mà không có một chút ánh sáng, sinh mệnh lực giống như cũng không thể thừa nhận linh lực trong cơ thể bọn họ.

Tương tự, còn có ông nội hắn Tần Sơn, sinh mệnh lực và tuổi thọ tựa như cũng sắp đi đến điểm cuối rồi, cả người tử khí nặng nề.

Thời gian cực tốc trôi đi, dẫn đến lực lượng của Hoa Thiên Khung, Cơ Đán cũng bị giảm trên diện rộng, như lúc nào cũng có thể chết đi.

“Mùi vị dòng lũ thời gian như thế nào?”

Thiên Khải đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, trong mắt toát ra ý chế nhạo.

Dòng lũ thời gian, chính là thiên phú huyết mạch của hắn, cũng là một trong các đại sát chiêu của hắn.

Ở dưới tác dụng của dòng lũ thời gian, hắn có thể lấy thời gian loạn lưu, khiến trạng thái máu thịt cùng linh hồn của một sinh linh trở về quá khứ, cũng có thể làm nó đi hướng tương lai.

Có trình độ lớn đối với vận mệnh, hắn có thể liếc một cái nhìn ra tiềm lực của một người bị hao hết hay chưa, có thể nhìn ra tương lai của một người.

Cha con Tần Liệt, Minh Kiêu, đều là nhân vật đáng sợ có đại khí vận, tương lai không thể hạn lượng.

Nhân vật như vậy, khiến bọn họ tăng tốc thời gian, sẽ làm thực lực bọn họ trở nên càng thêm cường đại.

Cho nên, đối với nhân vật như vậy, hắn thi triển thời gian chảy ngược, làm bọn họ trở lại quá khứ yếu thế.

Mà Hoa Thiên Khung, Cơ Đán, Tần Sơn, đỉnh phong cuộc đời bọn họ đã qua, tương lai chính là thời kì suy yếu.

Làm bọn họ tăng tốc thời gian, bọn họ đã ở đỉnh phong, không bao giờ có thể tiến thêm một bước nữa, không có khả năng đúc ra mười tầng hồn đàn.

Như vậy, tuổi thọ, sinh mệnh lực tương lai của bọn họ, đều sẽ như nước giếng chậm rãi khô kiệt.

Sức chiến đấu, sức sống thân thể của bọn họ, cũng sẽ theo đó trì hoãn giảm bớt biên độ to lớn.

“Ta chưa thể tiến vào cảnh giới cuối cùng, dòng lũ thời gian cũng không thể tồn tại vĩnh cửu, vì thế cuối cùng để hư ảo biến thành hiện thực. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, thực lực tất cả các ngươi đều đang sụt giảm.” Thiên Khải bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đoạn thời gian này, đã đủ ta giết chết tất cả các ngươi.”

“Hư ảo biến hiện thật...”

Nghe Thiên Khải trình bày, tâm thần Tần Liệt chấn động, đối với loại thiên phú huyết mạch dòng lũ thời gian này cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.