Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 32: 18 tuổi (4)




- Sao? Tối nay không được hả anh? - Cả bọn hơi tiếc nuối vì anh Thiên báo rằng ối nay không thể thực hiện việc tiêu diệt con yêu nhện kia được.

- Ừ, anh mày cũng muốn làm nhanh gọn lẹ lắm chứ. Nhưng khổ cái hôm nay ca trực đúng ra chỉ có mình anh thì lại bị xếp trùng với ông H kia rồi, làm mà bị lộ là chết. Thôi Chủ nhật này xin chuyển ca trực để làm cho thuận tiện.

- Èo, tưởng sắp được coi anh trổ tài bắt ma cho tụi em coi. Chủ nhật phải về nhà rồi, chán quá! – Lâm ngán ngẩm...

- Thì tụi bây được an toàn chứ có gì đâu, chốt vậy đi. Lo vô lớp đi để trễ cả lũ bây giờ.

- Chết cha, xém nữa quên. LẸ TỤI BÂY! - Rồi cả đám nhốn nháo lo thay quần áo sau đó vắt giò lên cổ mà chạy.

Thiên lắc đầu rồi quay ra khi đám nhóc vừa đi khỏi. Anh tiến đến hướng căn phòng 318... Đứng trước cửa phòng một lúc lâu, Thiên xem xét một lúc rồi lấy ra một cuộn chỉ mỏng màu đỏ căng lên cửa thành một tấm lưới che kín. Đoạn thiên lấy ra một đạo bùa màu tím dán lên tấm lưới kia rồi lẩm nhẩm, tay bắt quyết vẽ những đường ngoằn nghèo vào không khí. Tấm lưới và lá bùa dần trở nên trong suốt, mắt thường không nhìn được...

- Tạm thời nhốt mày trong đây vài hôm, đợi đến chủ nhật thì... - Thiên cười nhẹ rồi quay lưng đi, có tiếng sột soạt trong căn phòng cùng vài tiếng ré nhỏ có vẻ tức giận...

Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình, không có hiện tượng gì kỳ lạ xảy ra, cả bọn cũng không gặp anh Thiên nhiều... trừ Lâm

- Bọn nó ngủ hết rồi! – Lâm lén lút lẻn ra ngoài vào nửa đêm khi cả phòng ngủ say. Khoác vội chiếc áo, Lâm rón rén mở cửa phòng và chạy thẳng ra sân sau trường.

- Chú lại tới trễ! – Thiên đã ở đó từ bao giờ.

- Hề...dạ xin lỗi sư phụ, tại tụi nó thức đánh bài khuya quá...

- Đã bảo là đừng gọi anh mày là sư phụ nữa mà, nghe già quá. Thôi không nói nhiều nữa, kiểm tra bài cũ. Ở kia có một hình nhân rơm nhỏ, chú mày dùng Cửu tự ấn quyết đánh ngả nó xuống coi – Thiên chỉ tay về phía gốc cây phượng ở góc sân, cách đó tầm 10 bước chân, chỗ có một hình nộm rơm được dán lá bùa màu vàng trước ngực.

- Dạ sư phụ...ủa lộn, anh!

Lâm bước lên một bước, đứng thẳng hướng với hình nộm. Mắt nhắm lại, tập trung hít thở đều, tay bắt 9 ấn quyết:

- Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền!

Viu...viu... gió thổi nhẹ nhè, chẳng có gì xảy ra.

- Ủa gì kì vậy? Thử lại... Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền!

Viuuuu... hình nộm rơm vẫn đứng hiên ngang...

- Hầy, thất vọng chú mày quá. Không hiểu nổi chú mày có tài gì mà lại được đích thân sư phụ của anh kêu anh nhận chú làm đệ tử...haizz – Thiên có vẻ thất vọng.

Ba ngày trước đó...

Một ông già mặc áo nâu sậm màu dò hỏi đường đến phòng trọ của Thiên...

"Cộc cộc!"... - Có ai ở nhà không?

Thiên đang ngủ trưa thì bị gọi nên có vẻ hơi mệt mỏi:

- Dạ có...! – Thiên uể oải ngồi dậy ra mở cửa.

- Ông là... Mời thầy vô nhà, sao tự nhiên thầy vào đây làm gì vậy? Thầy đi đường có mệt không? Để con rót nước cho thầy.

- Ừ, lấy hộ ly nước. Thầy tới đây chỉ để nhờ con một chuyện.

- Có chuyện gì thì thầy cứ gọi điện cho con là được rồi, việc gì phải lên tới Sài Gòn để tìm?

- Nói qua điện thoại không tiện, với lại thầy cũng muốn xác nhận xem có đúng không.

- Mà có chuyện gì vậy thầy?

Ông già đứng dậy đóng cửa lại rồi quay vào nói:

- Con sắp được nhận đệ tử đầu tiên...

- Thiệt hả thầy, thầy có dắt nó theo không? Cho con gặp nó đi!

- Thầy không dắt nó theo, nhưng con đã gặp nó rồi.

- Ai vậy thầy?

- Mộc Lâm!

Trở về thực tại...

- Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền!

Một tia sáng chiếu thẳng vào hình nộm làm nó nổ tan, may là Thiên đã lập một kết giới nhỏ nên người ngoài không thể nhìn hay nghe thấy gì trong khu vực tập luyện của hai người họ.

- Nhìn kỹ chưa? Làm lại!

- Dạ, dạ! Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền!

Vẫn chẳng có gì xảy ra...

- Hầy, thôi khó quá thì để sau, bây giờ kiểm tra khả năng vẽ phù của chú. Vẽ thử cho anh một lá Linh Sắc phù, một lá Trấn trạch phù, một lá Khu tà phù,...

Sau năm phút, hơn mười đạo bùa được Lâm vẽ hoàn chỉnh...

- Khả năng vẽ phù tốt, nhưng khả năng dụng phép thì cần xem lại...

Lâm vốn đã có sẵn hoa tay nên chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ vẽ rất đẹp, nhưng tay chân có vẻ chậm chạp vì chỉ suốt ngày nhốt mình mà không vận động nhiều. Được học đạo thuật là mơ ước của Lâm, có nằm mơ cũng không thấy sẽ một ngày mình được học những thứ này. Lâm vẫn luôn cố gắng nhiều hơn để học thật hoàn chỉnh, không muốn làm Thiên thất vọng nhưng đâu biết được quãng đường sắp tới sẽ rất khó khăn...

_____________

- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.