Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 30: 18 tuổi (2)




- Hộc...hộc...hộc...hộc... Phải nhanh lên, nó sắp đuổi kịp rồi! – Lâm đang hốt hoảng, dốc hết sức để chạy, hành lang vắng tanh, tối om.

Phía xa xa dường như có một bóng đen đang đuổi theo, Lâm vẫn chạy thẳng không dám quay lại nhìn... Bóng đen ngày càng gần hơn, nó có 8 cái chân đầy lông lá – là một con nhện với nửa trên là người, một người phụ nữ với ánh mắt đỏ ngầu như sáng lên trong đêm tối. Ả vẫn đuổi theo Lâm, nhe hàm rang sắc nhọn với hai chiếc rang nanh nhọn hoắc chực chờ cắm thẳng vào cổ Lâm. Con nhện tinh đã bám sát cậu, giơ hai bàn tay người đầy móng vuốt ra phía trước cào thẳng vào phía sau Lâm. Bị ả cào trúng, Lâm mất đà ngã về phía trước lăn mấy vòng rồi nằm gục dưới đất. 8 cái chân linh hoạt dần tiến đến, mắt Lâm mờ dần đi....

Ngạt thở, Lâm vùng vẫy mở mắt ra thì thấy mình đang bị treo lơ lửng trên cây. Ả nhện tinh dung một sợi tơ để treo cổ cậu lên. Lâm cố vùng vẫy thoát ra nhưng không được, sợi tơ quá chắc chắn. Lâm cố ú ớ thật to để kêu cứu nhưng không thành... Phía dưới chân, Lâm thấy chính mình đang ngồi dưới ghế đá cạnh gốc cây. Cậu cố gọi "mình", gây sự chú ý nhưng có một hang rào vô hình đã ngăn cách mọi âm thanh. Lâm tuyệt vọng buông xuôi, ả nhện tinh bò dần đến cắm phập hai chiếc rang sắc nhọn vào cổ cậu...

- A.a.a.a.a... - Lâm bật dậy trong sự sợ hãi tột cùng, tay sờ khắp cổ kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm vì biết vừa rồi chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ quá chân thực, tưởng chừng như chính cậu đã trải qua cảm giác đó... Một bóng trắng tựa sương khói ở đầu giường của Lâm dần dần rời khỏi phòng...

Sáng hôm sau...

- Đó, mọi chuyện là như vậy! – Lâm kể toàn bộ sự việc đêm qua cho cả bọn.

- Chắc là P cố tình báo mộng cho mày đó, ít ra thì tụi mình cũng biết thêm một chút rồi. Hay sau giờ học thử tới phòng 318 coi không bây? Buổi sang chắc cũng không có gì xảy ra đâu. - Cường đề nghị.

- Không! Nguy hiểm lắm, mày muốn chết hả! Dẹp dẹp hết - Tuấn gắt.

- Tao thấy buổi sáng chắc không sao đâu, mày khỏi lo đi Tuấn – Lâm nói.

- Tuỳ tụi bây, tao không đi, tao còn muốn sống lắm! – Nói rồi Tuấn quay mặt bước về phòng bỏ lại đám kia.

- Vậy quyết định 11h30 nha bây! - Cường nói.

- Ok!

...

Trước phòng 318...

- Mày mở cửa đi Lâm, nhanh lên! – Nam và Cường núp sau lưng Lâm đẩy cậu về phía trước.

- Thì...tụi bay cứ từ từ chứ, đờ mờ! – Lâm gắt.

Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên nắm đấm cửa vặn nhẹ rồi đẩy cửa hé ra. Cả ba run run hồi hộp, mồ hôi đổ ra nhiều như đứng dưới nắng gắt, tim đập như muốn loạn nhịp... Cánh cửa từ từ hé ra, chợt một bàn tay đặt trên vai Cường làm cậu giật bắn người.

- Ba đứa bây làm gì ở đây? - Một thanh niên trẻ mặc áo bảo vệ cất tiếng hỏi.

- Dạ...dạ không có gì! Ủa mà anh là bảo vệ mới hả? – Lâm ấp úng đáp, tay đóng cửa phòng lại đánh trống lảng.

- Ờ! Mới vô làm bữa đầu! Hết giờ học rồi, lo về phòng đi chứ la cà ở đây làm gì? Muốn ăn biên bản không? - Giọng thanh niên có vẻ không mấy thân thiện.

- Dạ...dạ...tụi em về liền, mà anh cẩn thận căn phòng này nha! – Lâm gãi đầu.

- Hửm? Phòng này có gì hả? – Nói rồi anh bảo vệ tiến đến đẩy mạnh cửa phòng ra dưới sự bất ngờ của cả bọn.

Cửa phòng mở toang, bụi bám trên đống bàn ghế cũ bay mù mịt, có vẻ như phòng này đã bỏ hoang khá lâu... Chợt anh bảo vệ xám mặt lại, nhanh chóng đẩy cả bọn tránh xa rồi đóng sầm cửa lại, quát:

- ĐI VỀ NGAY!

Ba thằng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe quát thì giật bắn người vội vã chạy về phòng.

- Mạc Thế Lâm? – Anh bảo vệ nhíu mày khi nhìn thấy tên Lâm trên phù hiệu áo – Là nó hay ai đây?

___________

-Còn nữa-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.