Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 11




Người thầy hướng dẫn này không chỉ cao to đẹp trai mà còn có tiền nữa, một “cao phú soái” điển hình.

Đám con gái lại bắt đầu mê mẩn. Cảnh Y Nhân vốn không muốn đi, nhưng cả khoa hầu như ai cũng đi, mấy người bạn ồn ào lôi kéo nhiệt tình đến mức cô khó có thể cự tuyệt được.

Ngay cả người mang thai như Phương Tiểu Nhã cũng đi, cô không đi thì không hay lắm.

Trong căn phòng xa hoa2tại Kim Sắc Niên Hoa. Bởi vì quá nhiều người nên Nhạc Phong đã sớm cho người chuẩn bị căn phòng tổng thống lớn nhất. Sau khi Nhiễm Thanh biết chuyện này, cô ta thấy rất khó chịu. Nhạc Phong định đùa giỡn đám trẻ con đó à? Anh nghiệm làm thầy giáo rồi sao? Cứ lần lữa mãi không chịu ra tay với Cảnh Y Nhân.

cảnh Y Nhân buồn chán ngồi trên sô pha, nhìn các bạn bên cạnh chơi trò oẳn5tù tì, vừa vung tay vừa đọc bài về. Cái gì mà “ca lưỡng hảo, lục lục lục. Cảm tình thâm, nhất khẩu muộn“. Đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân thấy người ta chơi trò này, nên cùng bọn họ lôi kéo Nhạc Phong vào chơi. Nhạc Phong có vẻ không biết chơi, lần nào cũng thua, bị chuốc không ít rượu. Cảnh Y Nhân đương nhiên biết mấy nữ sinh hư hỏng đó muốn làm gì.

Nhạc Phong rất đẹp trai,6cả đám nữ sinh lại toàn đứa mê trai, quyết định chuốc rượu anh ta rồi “ăn“. Nhạc Phong bị ăn hay không, chẳng liên quan đến Cảnh Y Nhân. Nhưng nếu Nhạc Phong đã không giỏi chơi oẳn tù tì như vậy thì cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta. Coi như trả thù rửa nhục, cô chủ động mở miệng nói: “Thầy hướng dẫn Nhạc, hay là chúng ta chơi một ván đi, thầy thấy thế nào?”

Nghe vậy,5Nhạc Phong nhíu mày: “Được thôi, tôi sẽ tiếp cô.” Cảnh Y Nhân hỏi cách chơi, liền hiểu ra đây là một trò chơi vung tay và hát theo, cách chơi không khác trò đá kéo bao cho lắm, chỉ là vừa vung vừa đọc bài vè mà thôi.

Thể thì đơn giản, Cảnh Y Nhân giải đọc vè nhất.

Cô đứng dậy lập tức rót cho Nhạc Phong một ly rồi rót cho mình một ly.

Bắt đầu ra tay.

Cô học tư thể vừa rồi3của nam sinh bên cạnh, một chân dẫm lên ghế sô pha, để lộ ra nửa cẳng chân dưới làn váy.

Cánh tay nhỏ nhắn của cô vung lên, mở miệng hô: “Đi theo chị đi, chị là sát thủ...” Cảnh Y Nhân còn chưa đọc xong, những người đang vây quanh xem đều ngơ ngác nhìn cô. Không phải là hát ca lưỡng hảo, lục lục lục sao? Cô hát gì thế? Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn bọn họ: “Chẳng phải là đọc thế nào cũng được hay sao?” “...” Cô đọc như vậy thì ai mà tiếp lời được. “Cô cứ tiếp tục đi.” Nhạc Phong lại không để ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Cảnh Y Nhân vung tay lần thứ hai, tiếp tục hô: “Sát thủ vung phi đao. Trái một nhát, phải một nhát, nhát nhát muốn đòi mạng ngươi.” Cảnh Y Nhân vừa đọc một câu, vừa lần lượt ra đá kéo bao. Không nghĩ tới kết quả cô lại thua.

Cô ngỡ ngàng nhìn nắm đấm của mình.

Nhạc Phong ván nào cũng thua, sao vừa chơi với cô lại thắng được, nhất định là trùng hợp. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân uống ly rượu trước mặt, sau đó tiếp tục chơi với Nhạc Phong. “Đi theo chị đi đi. Chị là sát thủ...” Cảnh Y Nhân lại thua ba ván.

Không phải cô từng nhát, từng nhát muốn lấy mạng Nhạc Phong mà là muốn lấy mạng mình mới đúng. Uống ba ly rượu liên tiếp, Cảnh Y Nhân cảm thấy vẫn ổn, không sao hết, chỉ là hai mắt có hơi mơ hồ, đầu hơi choáng váng mà thôi, ý thức cô vẫn được duy trì.

Cô dứt khoát ngồi xuống sô pha, không chơi nữa.

Lúc này lại có một người đề nghị: “Chúng ta chơi trò quay chai rượu đi.” Nghe vậy, tất cả nữ sinh đều gật đầu đồng ý, vẻ mặt mê đắm nhìn Nhạc Phong.

Nhạc Phong có vẻ khó hiểu. Nghe người kia giải thích, anh ta mới hiểu rõ, cổ chai rượu này quay về phía ai, người đó phải hôn đối phương một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.