Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 32: Đến thăm




Ý kiến này của Ollila, có thể không phải ý kiến nảy sinh nhất thời. Ông ta đã trải qua thảo luận căng thẳng nhiều lần trong thời gian dài với các giám đốc điều hành của tập đoàn Nokia, mới nhận được sự đồng thuận.

Đã coi trọng sự tồn tại của Phương Minh Viễn như vậy, còn trí tuệ và năng lực của Phương Minh Viễn cũng thực sự có tác dụng thúc đẩy rõ ràng đối với sự phát triển của Nokia, thế thì kéo được Phương Minh Viễn lên chiến xa của mình, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Đất cát rốt cuộc không chôn được trân châu, tài trí của Phương Minh Viễn, theo thời gian trôi ngày càng có nhiều người chú ý đến, còn tập đoàn Nokia, hiện nay tuy đã đảo ngược tình thế suy tàn, đi trên con đường sáng, nhưng trên toàn thế giới, nó muốn tham gia ngành sản xuất điện thoại di động, vẫn có đối thủ mạnh. Nhưng có sức mạnh nhất trong đó, không qua được tập đoàn Motorola của Mỹ.

Để sau này Phương Minh Viễn bị tập đoàn Motorola lôi kéo trở thành đối thủ của Nokia, chi bằng đoạt lấy trước một bước, trói Phương Minh Viễn trên chiến xa của nhà mình.

Nhưng Phương Minh Viễn một khi đã trở thành thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Nokia, thế thì tất nhiên phát triển sẽ tận tâm tận lực cho sự phát triển của tập đoàn Nokia.

Tất nhiên rồi, trong đó vẫn có dụng ý khác, đó là để khiêu chiến vị trí trong ngành sản xuất điện thoại di động của công ty Motorola, tập đoàn Nokia cần phải tiến một bước tăng đầu tư cho việc phát triển nghiên cứu kĩ thuật điện thoại di động, đối với vốn lại là một cái hố không đáy, ai cũng không có cách nào để xác định, cuối cùng cần bao nhiêu vốn mới là tận cùng. Thành tích sản xuất những năm gần đây của tập đoàn Nokia tuy có sự nâng cao rõ ràng, đồng thời đã trở thành một trong những doanh nghiệp cung ứng điện thoại di động lớn nhất thế giới, nhưng trong đầu tư nghiên cứu phát triển kĩ thuật của họ, Ollila vẫn cảm thấy không đủ.

Cho nên, hội đồng quản trị tập đoàn Nokia, đề tài thảo luận chính trong những năm gần đây chính là vấn đề nguồn tài chính.

Còn Phương Minh Viễn, chắc chắn là đối tượng rất tốt. Đầu tiên, nguồn lực tài chính của cậu ta hùng hậu. Theo thống kê không hoàn toàn, riêng tập đoàn Cẩm Hồ, lợi nhuận thu được những năm gần đây trên điện ảnh và các sản phẩm liên quan đã đạt tới hơn một trăm tỷ đô la Mỹ. Tiếp theo, Phương Minh Viễn là người Hoa Hạ, nền tảng của cậu ta ở phương đông, sức ảnh hưởng của cậu ta ở phương tây không lớn, cứ như thế, cho dù là vào hội đồng quản trị, cậu ta cũng không thể là một nhà độc tài. Một khi cậu ta có ý đồ khống chế hội đồng quản trị tập đoàn Nokia, các cổ đông chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực áp chế. Tiếp đến là sức ảnh hưởng rất lớn của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản. Đối với việc tiến vào thị trường Nhật Bản của tập đoàn Nokia, chắc chắn sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn. Ollila tin rằng, chính phủ Nhật Bản tuyệt đối không làm khó dễ tập đoàn Nokia có vốn đầu tư của Phương Minh Viễn. Phải biết rằng Nhật Bản là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, lại có dân số rất lớn, tỷ lệ chiếm hữu của thị trường này, đối với tập đoàn Nokia, là vô cùng quan trọng.

Khảo sát tổng hợp mấy phương diện đó lại, sự gia nhập của Phương Minh Viễn, đối với tập đoàn Nokia, chắc chắn là lợi nhiều hơn hại rất nhiều. Cho nên Ollila mới có thể ở trên đường bắt đầu thăm dò ý kiến của Phương Minh Viễn.

Trong lòng Phương Minh Viễn rất cảm kích, đây là tập đoàn Nokia, vua sản xuất điện thoại di động trong tương lai. Nokia chiếm giữ ngai vàng đứng đầu về cung ứng điện thoại di động trên thế giới hơn mười năm. Tuy Phương Minh Viễn cũng biết rằng, trong kiếp trước của cậu ta, Apple sau này sẽ uy hiếp nghiêm trọng tới ngai vàng của Nokia, nhưng có thể đi tiên phong trong hơn mười năm, sự báo đáp đối với các cổ đông của tập đoàn Nokia đã là vô cùng hậu hĩnh rồi.

Cậu ta không phải là chưa từng nghĩ đến việc đầu tư vào Nokia, nhưng tính đi tính lại, cũng cảm thấy hy vọng không lớn. Phần Lan tuy là một nước di dân, nhưng cũng không có nghĩa là họ không bài xích mọi thứ của nước ngoài. Một người phương đông, một người Hoa Hạ, vào hội đồng quản trị của Nokia, đây có thể không phải chuyện nhỏ, e rằng các bên đều gây cho áp lực rất lớn. Nhưng cậu ta không nghĩ rằng, không ngờ Ollila hôm nay sẽ chủ động đề cập với hắn.

Nhưng tuy trong lòng Phương Minh Viễn cảm kích, ngoài mặt lại cố gắng hết sức làm bộ như không có việc gì nói:

-Jorma, ông không phải cố ý trêu tôi đấy chứ? Hội đồng quản trị các ông có thể tiếp nhận tôi, sự gia nhập cổ phần của một người phương đông?

-Cậu Phương, lời này của cậu có hơi quá...

Ollila chần chừ một chút nói,

-Đã coi thường chính mình rồi, nhân viên bộ phận thiết kế điện thoại di động của chúng tôi, đã xem cậu là thượng đế rồi. Họ đã từng hỏi tôi rất nhiều lần, rốt cuộc cậu đã làm thế nào mà nghĩ ra bản thiết kế thoả mãn cảm nhận về tính thẩm mỹ như thế?

Phương Minh Viễn cười ha ha, bí mật này cậu mãi mãi không thể nói được.

-Cậu Phương, cậu đã không biết rằng, tập đoàn Nokia trên dưới hiện nay tuy rất tốt, nhưng lòng người vẫn không yên ổn, người Phần Lan khó khăn, tập đoàn Nokia cũng khó khăn. Người tạo ra sự nghiệp của Silicon Valley, vừa mở cửa liền chiếm thị trường vốn có của 5 phần toàn thế giới đợi ở phía trước, còn người Phần Lan vừa mở cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy ba tấc tuyết. Chúng tôi đã trưởng thành trong môi trường lạnh giá như thế, nên chúng tôi phải bắt bản thân không ngừng thích ứng và nắm lấy tất cả cơ hội để tồn tại.

Ollila thở dài rồi nói,

-Cho nên mọi người đối với bất kỳ cơ hội nhỏ nào cũng để không bỏ qua. Cậu Phương, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn trọng lời đề nghị của tôi.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói:

-Ollila, có phải các ông không quay vòng đủ vốn không?

Ollila lắc đầu như một cái trống bỏi, thế cho nên Phương Minh Viễn có chút lo lắng vô lăng dưới tay ông ta.

-Không phải vốn quay vòng không đủ, mà là để vượt qua Motorola, chúng tôi cần nhiều sức lực và vốn hơn cho việc đầu tư nghiên cứu phát triển kĩ thuật điện thoại di động, vốn quay vòng của tập đoàn có chút căng thẳng.

Trong lòng Phương Minh Viễn “hừ” một tiếng, nói nửa ngày, nói trắng ra là, không phải là ý kia sao, cho dù là vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là tiền mặt không nhiều.

-Đề nghị của ông tôi sẽ thận trọng suy nghĩ, nhưng tôi muốn mạo muội hỏi một câu, nếu câu trả lời của tôi là không, thì có ảnh hưởng đến sự hợp tác trước đây của chúng ta không?

Mặt Phương Minh Viễn lộ ra vẻ lo lắng.

-Không không không, cậu Phương, điểm này cậu không cần lo lắng. Vấn đề chuyển nhượng kỹ thuật, ban giám đốc đã phê chuẩn. cho dù cậu Phương không đồng ý vào tập đoàn Nokia, thì điểm này cũng không thể thay đổi.

Ollila nói như đinh đóng cột.

Ollila tuyệt đối không thể buộc chặt hai việc này vào cùng một chỗ, không nói bây giờ đổi ý, tất sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Nokia trong mắt các nhà đầu tư thế giới, riêng khoản vay một tỷ đô la Mỹ kia đã là việc khiến tập đoàn Nokia đau đầu. Phải biết rằng dựa vào giao ước giữa Phương Minh Viễn và Ollila, khoản vay này sẽ được chuyển thành khoản thanh toán cho việc mua thiết bị và kỹ thuật chế tạo điện thoại di động với tập đoàn Nokia của nhà họ Phương, khoản vay này bắt buộc phải hoàn trả cho Phương Minh Viễn, tập đoàn Nokia hiện nay, làm gì có tiền dư để hoàn trả?

Hơn nữa cứ như vậy, chắc chắn sẽ đắc tội với Phương Minh Viễn, không nói sau này lại không thể nhận được sự chỉ điểm và giúp đỡ của Phương Minh Viễn nữa, ngược lại còn dựng lên một kẻ địch dũng mãnh cho mình, thế mới là điều phiền toái nhất.

Phương Minh Viễn thở dài một hơi nói:

-Jorma, thế thì tốt. Tôi ở trong nước cũng đã tìm được người hợp tác rồi, ông đã thấy hai người đàn ông vừa nãy chưa? Họ chính là cổ đông của công ty quảng cáo và công ty sản xuất mấy tính lớn nhất của nước tôi, nếu bây giờ ông đổi ý, sẽ chính là làm khổ tôi rồi.

Ollila cũng không nhịn nổi hơi thay đổi sắc mặt, tuy nhiên, vừa nãy lúc ở sân bay, Phương Minh Viễn giới thiệu qua hai người cho ông ta, nhưng Ollila lúc đó tâm trạng kích động, cũng không hiểu rõ thực lực của hai công ty đó theo lời của cậu ta, nên cũng không để ý lắm.

Có thể ở Hoa Hạ, trở thành người của cổ đông của công ty quảng cáo và công ty máy tính lớn nhất, thì làm sao có thể là người bình thường được. Tập đoàn Nokia hiện nay đã tích cực mưu cầu tiến vào thị trường Hoa Hạ, nếu họ vì xấu hổ mà tức giận, thì chắc chắn sẽ cản trở mạnh mẽ đối với sự xâm nhập của tập đoàn Nokia vào thị trường Hoa hạ.

Đoàn xe đi thẳng một lèo đến thành phố Nokia, vì sự tồn tại của Nokia, mới xuất hiện thành phố nhỏ phát triển lên. Có thể nói, bảy mươi đến tám mươi phần trăm dân cư ở đây, đều có muôn vàn quan hệ với tập đoàn Nokia.

Vì suy xét thấy đoàn người của Phương Minh Viễn ở xa tới, tuy là đi mấy bay công vụ thoải mái hơn mấy bay dân dụng, nhưng cũng khá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi và thay đổi sự chênh lệch giờ, Ollila cũng không sắp xếp bất kì chương trình tham quan nào, mà đã đưa đoàn người đến thẳng phòng nghỉ ngơi của tổng bộ tập đoàn Nokia sớm đã chuẩn bị xong rồi, rồi cáo từ ra về.

Tiễn Ollila xong Phương Minh Viễn mới trở về phòng cùng với Lâm Dung vẫn chưa ngồi ấm chỗ, Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đã đứng ở trước phòng hắn rồi.

-Chú Lư, chú Mai, các chú không nghỉ ngơi à?

Phương Minh Viễn ngạc nhiên nói.

-Chúng tôi không mệt.

Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đồng thanh nói. Lợi ích và chiến tích khổng lồ ở trước mắt, đừng nói chỉ là ngược múi giờ, trèo lên núi, hai người cũng phải cắn chặt răng mà đi.

Nều thực sự có thể nhập kĩ thuật sản xuất điện thoại di động của tập đoàn Nokia, cho dù là kĩ thuật hạng hai, lợi nhuận hậu hĩnh có thể đem lại, đủ để khiến người nào cũng phải động lòng. Phải biết rằng nước nhà rất cần kĩ thuật này,đã là chuyện không phải là một năm hai năm nữa rồi, sau khi khi điện thoại di động xuất hiện, chính phủ Hoa Hạ đã ý thức được , lợi ích khổng lồ trong đó. Nhưng các doanh nghiệp nước ngoài, lại nói cái gì cũng không mở lỗ hổng này. Nếu có thể qua tay họ, nhập kĩ thật đáp ứng nhu cầu cấp bách của quốc gia vào, thì đối với hai thành viên theo chính trị của hai công ty, chắc chắn là cơ hội tốt khó mà có được.

-Hừ, bọn nước ngoài này thực sự tệ, không ngờ để chúng ta ở trong này rồi đi về. Vừa nãy tôi đã hỏi bọn họ một câu, buổi tối ăn ở đâu, không ngờ họ nói cho tôi biết nhà ăn ở bên kia, còn vẽ cho tôi một tấm bản đồ.

Mai Đông Trạch không hài lòng nói,

-Nhìn bọn họ, lại nhìn quy cách chúng ta tiếp đãi bọn họ, hừ.

Phương Minh Viễn không nhịn được cười, điều này, tin rằng rất nhiều quan chức trong nước sau khi ra nước ngoài đều cảm thấy không thích ứng, nhưng người ngoại quốc này vốn không có ý thức quan tâm đến bữa cơm, như thế đã chính là quan tâm rồi, cũng là các món ăn ở nhà, rất phổ biến, đâu giống quan chức chiêu đãi chiêu đãi khách nước ngoài, tuyệt đối là phải đắt nhất, cũng phải là tốt nhất.

Nhưng cậu tin rằng hai người này tìm mình, tuyệt đối sẽ không phải vì chuyện nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.