Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 30: Đẹp nhất




Ngô Dụ lập tức tươi cười, nhiệt tình nắm chặt tay Võ Hưng Quốc nói:

- Trợ lý Võ, anh thấy đấy trời cũng tối rồi, đây thực sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện, chi bằng anh em chúng ta ra quán từ từ nói chuyện, tôi mời.

So với Võ Hưng Quốc, Lưu Vũ chẳng là gì, Lưu Vũ có thể chống đỡ sức ép từ cục hiện vật văn hóa, thậm chí cả của các lãnh đạo sở hiện vật văn hóa, nhưng đứng trước chỉ thị của nhà họ Phương, ông ta còn dám làm trái sao? Lần này thực sự bắt được con cá lớn rồi, nếu như vì thế mà có thể gây dựng được mối quan hệ với trợ lý Võ này, sau này đối với hướng đầu tư của nhà họ Phương, chỉ cần mình có thể nhanh tay hơn những người khác một chút, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận kếch sù.

- Dùng cơm?

Võ Hưng Quốc nhíu mày, còn phải cùng dùng bữa với đám người này sao? Việc này với anh ta mà nói chắc chắn là một sự cực hình.

- Dùng cơm thì không cần đâu, em trai tôi và bạn gái nó lần đầu tới Bình Xuyên, tôi còn định đưa chúng tới quán ăn nhà họ Phương ở trong huyện để mời cơm chào đón.

Võ Hưng Quốc cũng cố tình bày trò, dù sao sau chuyện này Phương Minh Viễn cũng không thể vì thế mà thực sự tức giận. Còn Lý Vũ Hân? Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Vũ Hân liền đỏ lựng, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng lại không hề phủ nhận câu nói của Võ Hưng Quốc. Nhìn cảnh này, Võ Hưng Quốc nháy mắt bỡn cợt nhìn Phương Minh Viễn, trong lòng tự nhủ, quả không nằm ngoài dự tính của mình.

Phương Minh Viễn có phần nửa cười nửa mếu nhìn Võ Hưng Quốc, lại liếc nhìn Lý Vũ Hân đứng bên cạnh mình đang cúi đầu, hai tay vân vê mép áo, trong lòng nghĩ Võ Hưng Quốc bây giờ cũng ghê gớm thật, vừa thế mà đã nghĩ ngay ra chiêu này để trả thù.

Ngô Dụ nghe vậy lập tức tươi cười nói:

- Trợ lý Võ, mời cơm với em trai đồng thời dùng bữa với anh em cũng được chứ sao? Trợ lý Võ nếu như không muốn bàn công việc cũng không sao, mọi người cùng ăn một bữa cơm, càng vui chứ sao. Viện trưởng Lưu, anh cũng đi cùng luôn nhé. Ăn uống thì càng đông càng vui, đúng không?

Do Ngô Dụ nhất mực thuyết phục, lại có ánh mắt ngầm ra hiệu đồng ý của Phương Minh Viễn, Võ Hưng Quốc đành gật đầu.

Đoàn người lại men theo con đường đi xuống chân núi, mấy người Ngô Dụ lúc này mới chú ý tới chiếc xe Mercedes-Benz của bọn Phương Minh Viễn đang đỗ ở chỗ bóng mát. Nhìn lại biển số xe và tờ giấy thông hành dán ở phía trước, Ngô Dụ thầm hít một hơi. Đừng nói cái khác, chính giấy phép thông hành của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đã không phải là đãi ngộ mà những thương nhân bình thường có thể được hưởng. So với xe của bọn Phương Minh Viễn, chiếc xe Nhật Bản của phía Ngô Dụ có phần không sánh nổi, hai bên rõ ràng không cùng một đẳng cấp.

Tuy rằng Ngô Dụ vô cùng xấu hổ nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có phần vui mừng, trợ lý Võ này có thể sử dụng chiếc xe sang trọng như thế, chẳng phải đã chứng minh rằng vị trí của anh ta ở nhà họ Phương là không nhỏ, dù gì cũng phải được xếp vào hạng cán bộ cao cấp, những cán bộ thông thường cấp trung hoặc cấp thấp thì làm sao có thể được hưởng đãi ngộ như thế này?

Ngô Dụ kéo Lưu Vũ mặt dày mày dạn chen lên chiếc Mercedes-Benz, Tam Pháo lái xe, Lưu Vũ chỉ có thể ngồi ở ghế phụ xe . Cũng may ghế sau chiếc Mercedes-Benz rộng rãi, Phương Minh Viễn và Lý Vũ Hân lại cũng không béo, bốn người ngồi ở phía sau, trông cũng không có vẻ quá chật chội.

Tam Pháo đương nhiên là thuộc nằm lòng con đường tới quán ăn nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên, cứ theo đường đó là đến ngay đến bãi đỗ xe.

Mọi người xuống xe, Võ Hưng Quốc nháy mắt ra dấu với Tam Pháo, Tam Pháo liền hiểu ý mà đi trước về phía quán ăn nhà họ Phương với danh nghĩa là đi đặt phòng, thực chất là vào trong gặp trước nhân viên trong quán, đừng thấy Phương Minh Viễn đến mà lễ tân rồi cửa hàng trưởng luống cuống vội vã, như thế sẽ khiến Phương Minh Viễn không vui. Quán ăn nhà họ Phương đã vào giờ tối, bây giờ đã chật kín khách, âm thanh huyên náo, dù là đứng ở bãi đỗ xe cũng có thể nghe rõ mồn một.

- Chà, tổng giám đốc Ngô, quán ăn nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên quả thực còn phát đạt hơn cả quán ở thành phố Phụng Nguyên.

Cô gái đứng cạnh Ngô Dụ không kìm lòng nổi mà xúc động nói.

Trên gương mặt Ngô Dụ liền có chút ngượng ngùng , y thật không ngờ, quán ăn nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên này lại kinh doanh phát đạt như vậy, thực khách đông đảo như vậy ở một thị trấn nho nhỏ, xem ra lại không thua kém gì so với các quán ăn nhà họ Phương trong thành phố Phụng Nguyên. Nếu như y tự mình đến, sợ rằng lúc này không dễ gì đặt được chỗ ngồi.

- Tổng giám đốc Ngô từ Phụng Nguyên tới, e rằng không biết tình hình của chúng tôi nơi đây. Huyện chúng tôi, những người buôn bán đến từ khắp các nơi trong tỉnh Tần Tây tới chợ đầu mối của huyện rất đông, bận rộn cả một ngày, buổi tối bọn họ thích nhất là được tới quán cơm nhà họ Phương uống vài li rượu, ăn những món ngon, cho nên ở trong huyện, nếu không có người quen, buổi tối nếu muốn dùng cơm ở quán ăn nhà họ Phương thì chắc chắn phải đặt bàn trước. Nếu không thì chỉ có thể đi xe tới thị trấn Hải Trang ở phía dưới, ở đó còn có một quán ăn nhà họ Phương.

Lưu Vũ cười nói.

- Có điều tôi nghĩ chuyện đó hôm nay chắc chắn không thể xảy ra.

- Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi lần này là nhờ phúc của trợ lý Võ, đành dựa hơi của anh đây.

Ngô Dụ cười nói. Y đâu có biết, người Lưu Vũ muốn nói đến là Phương Minh Viễn- người đồng sáng lập quán ăn nhà họ Phương.

Nhóm người chậm rãi bước về phía quán ăn, càng đi lại gần càng cảm nhận được mức độ kinh doanh phát đạt của nó.

Những năm trở lại đây, Phương Minh Viễn tuy rằng không bỏ thêm nhiều tâm sức cho quán ăn nhà họ Phương nhưng mỗi năm cũng đưa ra những món ăn mới, đương nhiên, những món ăn kiếp trước hắn từng thưởng thức không phải làm một lần là được ngay, nhưng sau khi nói với các đầu bếp những nguyên liệu cần dùng, hương vị và hình thức của món ăn, tất nhiên sẽ có người tìm hiểu tỉ mỉ, sau mới chế biến được. Tuy rằng không thể giống hệt với hương vị món đó trong kiếp trước nhưng cũng đủ để khiến Phương Minh Viễn hài lòng. Thêm vào đó, sự quản lí chặt chẽ về các mặt như vệ sinh, phục vụ khiến những thực khách có cảm giác thoải mái như ở nhà, công việc làm ăn không phát đạt mới lạ.

Trước cửa quán ăn khách hàng đông nghìn nghịt, có thể thấy, còn có không ít người đang ở đó đợi phía bên trong có chỗ ngồi trống.

Võ Hưng Quốc có phần không quen mà tiến lên đầu tiên, Phương Minh Viễn kéo Lý Vũ Hân đi theo đằng sau anh ta, Ngô Dụ tuy trong lòng có phần bực dọc nhưng cũng biết việc gì cần phải ưu tiên, biết rằng mình bây giờ là đến để nhờ vả người ta, cho nên đi song song với Lưu Vũ, khẽ hỏi Lưu Vũ những sở thích của Võ Hưng Quốc. Lưu Vũ làm sao có thể biết sở thích củaVõ Hưng Quốc, chỉ có thể ậm ừ mà đùa cợt Ngô Dụ.

- Minh Viễn, việc kinh doanh của nhà cậu phát đạt thật đấy.

Lý Vũ Hân nói nhỏ bên tai Phương Minh Viễn.

- Ở thành phố Duy Nam bọn mình, cũng giống như ở đây, muốn dùng bữa cũng phải đặt bàn từ sáng sớm, nếu không thì phải xếp hàng dài trước cửa.

Một làn hương thơm như xạ hương nhè nhẹ phảng phất bên cạnh Phương Minh Viễn, phải chăng đó là mùi hương thiếu nữ?

- Cần gì phải phiền phức như vậy, sau này cậu cứ tìm chị Liên lấy danh thiếp , đảm bảo lần sau sẽ không bao giờ phải đặt bàn trước.

Phương Minh Viễn cười nói. Quán ăn nhà họ Phương dù đông kín mít người, nhưng đảm bảo yêu cầu của nhà họ Lý thì vẫn không thành vấn đề. Phương Minh Viễn đang cân nhắc, sau này nói với chủ quán cơm nhà họ Phương ở thành phố Duy Nam một tiếng, về sau sẽ cấp phiếu dùng cơm miễn phí cho nhà họ Lý, cũng coi như sự đối đãi đặc biệt cho Lý Bỉnh Thành vì trong thời gian này đã giúp đỡ nhà họ Phương mua bản quyền.

Vừa đi đến trước cửa đã thấy có một thiếu niên từ trong phòng đột nhiên xông ra, vội vã chạy tới trước mặt Phương Minh Viễn và Lý Vũ Hân, giơ tay kéo tay Lý Vũ Hân. Phương Minh Viễn kinh ngạc, vừa ôm eo Lý Vũ Hân, quay người đã đưa cô đứng ra sau lưng.

- Cậu làm gì thế?

- Lý Vũ Hân.

Người thiếu niên đó giận đùng đùng hét lớn.

- Anh ta là ai?

Mọi người không khỏi giật mình sửng sốt, xem ra người thiếu niên này thực sự quen biết Lý Vũ Hân.

- Thái Cánh Thành, sao cậu lại ở đây?

Lý Vũ Hân giờ mới nhìn rõ mặt mũi người thiếu niên này, kinh ngạc nói.

- Tại sao tôi ở đây không phải việc của cậu, tôi chỉ hỏi cậu.

Vừa nói người thiếu niên vừa chỉ vào Phương Minh Viễn nói:

- Hắn là ai?

- Thái Cánh Thành, cậu ấy là ai cũng không phải việc của cậu.

Lý Vũ Hân nhìn ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cũng không kìm nổi cơn giận nói:

- Cậu là gì của tôi, cậu dựa vào cái gì mà đòi quản lí việc của tôi?

Thái Cánh Thành nghe vậy lại càng tức giận, giơ tay đẩy Phương Minh Viễn nói:

- Dựa vào gì à, vì tôi là bạn trai của cậu.

Tiếng của anh ta không to nhưng trong khoảnh khắc, lại như một tiếng sét bên tai mấy người Phương Minh Viễn và Võ Hưng Quốc. Trong khi Phương Minh Viễn đang sững sờ, bàn tay của đối phương đã đặt lên vai hắn.

Thái Cánh Thành đẩy mạnh, người Phương Minh Viễn hơi dao động, những chân lại vững như Thái Sơn, Võ Hưng Quốc và Tam Pháo lập tức cùng lúc giơ tay túm chạt hai vai Thái Cánh Thành, đẩy nhẹ Thái Cánh Thành giống như con gà nhỏ bị chim ưng bắt gọn.

- Nói vớ vẩn.

Lý Vũ Hân giận đến mức cả gương mặt trắng bệch, cả đến tiếng nói cũng đang run rẩy.

- Ai là bạn gái của cậu? Thái Cánh Thành, tôi đồng ý làm bạn gái cậu khi nào, cậu đừng có ở đây ngậm máu phun người.

- Cậu nhận lời hay không nhận lời không quan trọng, tôi tin chắc cha cậu sẽ đồng ý.

Thái Cánh Thành vừa muốn giãy ra từ tay Võ Hưng Quốc và Tam Pháo vừa lỗ mãng nói.

- Cha tôi tuyệt đối không thể đồng ý.

Lý Vũ Hân gay gắt nói.

Thái Cánh Thành này là bạn cùng lớp Lý Vũ Hân, từ sau khi Lý Vũ Hân chuyển trường, luôn luôn quấy rầy cô. Có điều Lý Vũ Hân từ trước đến nay không hề có tình cảm gì với anh ta. Không ngờ hôm nay lại gặp y ở huyện Bình Xuyên này, còn nói mình là bạn gái anh ta ngay trước mặt Phương Minh Viễn. Lý Vũ Hân xấu hổ đến mức muốn bật khóc.

- Cha cậu chắc chắn sẽ đồng ý, cậu biết cha tôi là ai không?

Thái Cánh Thành cố thoát ra, chút sức lực của anh ta sao có thể thoát khỏi bàn tay Võ Hưng Quốc và Tam Pháo. Chỉ cảm thấy rằng những đầu ngón tay của hai người giống như móng sắt, càng cựa quậy càng thấy đau hai vai.

- Cha cậu là Thái Kinh hay Thái Ung, hay là Thái Luân? Thái Diễm?

Phương Minh Viễn nghiêm túc tiến lên hai bước nói.

Những người ở cửa không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Thái Cánh Thành nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt khó hiểu- cha anh ta là Thái Duẫn, là phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam.

Sau đó, Phương Minh Viễn vỗ trán, vẻ áy náy nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất, Thái Luân là hoạn quan, Thái Diễm là nữ, đương nhiên không thể là cha cậu được. Vậy thì cha cậu là Thái Kinh hay Thái Ung?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.