Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 14: Lễ vật




Đúng lúc này, không một ai ngờ rằng, Cúc ma ma đang quỳ trên mặt đất dưới chân Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, nhấc một bình trà trên án kỷ lên nặng nề ném về phía Lão phu nhân. May nhờ Băng Ngưng nhanh mắt nhanh tay, xô Lão phu nhân ra khi chiếc bình trà vốn đã bay đến rất gần. Lão phu nhân ngã từ trên ghế xuống, lăn vài vòng rồi mới dừng lại. Dù thế nhưng vai bà cũng đã bị chiếc bình trà của Cúc ma ma ném trúng, bà nằm khuỵu trên mặt đất không ngừng rên rỉ, có lẽ là bị thương khá nặng.

“Cúc ma ma, bà muốn làm gì hả?”. Thẩm Tề lớn tiếng mắng một câu, sau đó chạy đến đỡ Lão phu nhân dậy, dìu bà lên ghế, căn dặn hạ nhân: “Đi mời đại phu mau, mau lên!”. Lập tức, có hạ nhân vâng lời đi ngay.

Thẩm Tề còn bồi thêm: “Người đâu, giải Cúc ma ma vào địa lao, chờ giao cho quan phủ xử trí”.

“Dạ.” Hạ nhân đáp lời, bèn lấy dây thừng muốn trói Cúc ma ma lại.

Vẻ mặt Cúc ma ma tràn đầy sự khinh miệt và bao dạn, không hề sợ hãi chút nào còn chìa hai tay chờ hạ nhân đến trói lại để đưa đến địa lao.

Lúc này, Lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng: “Thả Cúc ma ma ra”.

Thẩm Tề có phần kinh ngạc nhìn Lão phu nhân, giống như không hiểu nổi những lời bà đang nói. Lão phu nhân liền lặp lại câu vừa rồi: “Các ngươi thả Cúc ma ma ra”.

Lúc này Thẩm Tề mới có phản ứng, ngay lập tức nói: “Nghe thấy lời Lão phu nhân căn dặn chưa, các ngươi lui ra đi”. Mấy hạ nhân kia vâng lời, lui sang một bên.

Lão phu nhân chậm rãi nói: “Cúc ma ma, từ khi Phúc Nhi còn nhỏ, bà đã đối xử rất tốt với nó. Ta sẽ không truy cứu chuyện bà dùng ấm trà ném ta. Tốt xấu gì bà cũng đã ở Thẩm gia hầu hạ ta mấy chục năm. Những tháng ngày tốt đẹp nhất của bà đều đã hư hao ở Thẩm gia. Chuyện tới nước này, đi hay ở, bà hãy tự quyết định. Nếu bà còn muốn ở lại Thẩm gia, ta tuyệt đối sẽ không làm khó bà, toàn thể mọi người trong Thẩm gia cũng sẽ không làm khó bà”.

Cúc ma ma cười lạnh lùng, thân mình đứng thẳng lên, nói: “Lão phu nhân, bà vốn đâu phải người như thế. Bà cũng không cần phải nói với tôi những lời đó”.

Lão phu nhân cũng không nổi cáu, hỏi: “Vậy trong lòng bà, ta là người thế nào?”.

Cúc ma ma vẫn cười, bà ta đáp: “Lão phu nhân, bà là người thế nào, chẳng phải bà còn rõ hơn tôi sao? Năm xưa chẳng phải bà cũng nói không truy cứu Thúy Lan à? Kết quả thì sao, cô ta chết thế nào, chết thảm biết bao, trong lòng chính bà rõ ràng nhất”. Cúc ma ma vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thẩm Tề một cái. Sắc mặt Thẩm Tề vẫn không có gì thay đổi, tựa như Thúy Lan Cúc ma ma vừa nói kia không có chút quan hệ nào với hắn.

Sắc mặt Lão phu nhân lại chuyển thành kinh hoàng, bà vỗ bàn theo bản năng rồi mới phát hiện ra cử động bả vai vô cùng đau đớn. Bà quát to: “Từ Cúc, ngươi nói xằng nói xiên gì ở đây thế? Ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu, giờ ta bỏ qua cho ngươi, ngươi chẳng những không biết mang ân, không biết hối cải, mà còn đứng đây nói lời lẽ thuyết mê hoặc người khác. Có phải ngươi muốn ta đưa ngươi lên quan phủ thật thì ngươi mới cam tâm không?”.

“Ha ha…” Cúc ma ma cười ha ha, chỉ ngón tay vào Lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà chột dạ kìa. Bà thật sự chột dạ rồi. Tôi có nói xằng nói xiên hay không, trong lòng bà hiểu rõ nhất. Phải, bản thân tôi làm nhiều việc xấu, tôi là kẻ thủ đoạn độc ác, có điều, nếu so với bà, đúng thật là châu chấu đòi đấu với voi [1]. Tất cả những chuyện tôi làm đều học theo bà cả, đâu có bằng được một phần vạn của bà”.

[1] Câu gốc là “Tiểu vu gặp đại vu”. Chữ “Vu” ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Tam quốc chí – Ngô thư – truyện Trương Hồng.

Lão phu nhân chỉ vào Cúc ma ma, không biết là không phản bác được, hay là giận quá không nói ra lời.

Cúc ma ma liếc mắt nhìn Lão phu nhân, nói tiếp: “Lão phu nhân, trước tiên bà hại chết Thúy Lan, Bạch Tố Điệp, sau đó làm trượng phu tức chết, còn hại chết cả hai cô con dâu của mình nữa, mấy chục năm nay, bà bức tử biết bao nha hoàn. Lão phu nhân, bà sẽ bị trời phạt, bà chắc chắn sẽ bị trời phạt. Bà nhìn xem, những người bị bà hại chết đang ở trên trời nhìn bà kìa. Bọn họ đều đang cười, bà thấy chưa, Lão phu nhân, bọn họ đều nói rằng sẽ chờ bà gặp báo ứng. Ha ha ha …Lão phu nhân, tôi hận bà, chỉ cần Tử Cúc này một ngày còn chưa chết, cũng sẽ chờ xem bà gặp báo ứng, xem Thẩm gia gặp báo ứng, ha ha ha….”. Cúc ma ma vừa nói vừa đứng lên, đi nhanh ra phía ngoài. Người đứng hai bên cũng không biết nên ngăn bà ta hay mặc bà ta đi. Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, Cúc ma ma đã đi xa rồi.

Sâu một hồi lâu, Lão phu nhân mới hồi phục lại tinh thần, vừa sợ vừa tức, có phần hoảng loạn. Thân thể của bà liên tục run bần bật.

Lúc này, Thẩm Tề nhân cơ hội tiến lên vài bước nói: “Lão phu nhân, Cúc ma ma dùng lời tà ngôn để mê hoặc người khác, nói hươu nói vượn mà thôi, nếu người bi bà ta nói mấy câu mà chọc giận bản thân mình thì quả là không đáng”.

Sầm Khê Huyền cũng phụ họa theo: “Đúng thế, Lão phu nhân, người ngàn vạn lần chớ nên tức giận. Đại phu sẽ đến rất mau thôi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Chẳng phải người vẫn còn con và tướng công hiếu thảo với người đó sao?”.

Phu thê bọn họ đang kẻ tung người hứng thì lập tức có người hô lên: “Lệnh Hồ đại phu đến rồi!”. Ngay sau đó, Lệnh Hồ đại phu râu tóc bạc phơ, lưng đeo hòm thuốc đi đến.

Lão phu nhân giống như người nằm mơ còn chưa tỉnh mộng. Bà phất phất cánh tay không bị thương, yếu ớt nói: “Tất cả mọi người giải tán đi. Tiêu đại nhân, Khánh tẩu, chuyện ngày hôm nay hai người thấy thì biết vậy, chứ đừng nói ra ngoài”. Tiêu Nhĩ và Khánh tẩu vội đáp lời. Lệnh Hồ đại phu chẩn bệnh cho Lão phu nhân, thế nên mọi người cũng ào ào tản đi.

Tôi dẫn theo Băng Ngưng và Bảo Bảo, vừa mới ra đến cửa lớn, đã thấy Mộc Nhan hớt hơ hớt hải chạy lại, còn suýt nữa đâm sầm vào người tôi.

“Mộc Nhan, làm sao thế? Không phải ta bảo em và Minh Nguyệt Hân Nhi trông nom hai vị tiểu tiểu thư sao?”. Tôi thấy vẻ mặt Mộc Nhan kích động khác thường, vội hỏi.

Thấy tôi, Mộc Nhan mới thở phào một hơi, như có quyết tâm, nói: “Đại thiếu phu nhân, không hay rồi, cô mau đến xem nhị công tử một chút đi, Nhị công tử…” Mộc Nhan nói đến đây, cơ hồ bật khóc. Đôi mắt vẫn còn sưng húp đỏ hoe.

Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ Thẩm Phúc nghĩ quẩn sao? Vội vàng hỏi: “Rót cục là làm sao? Em nói mau !”.

Mộc Nhan thút thít trả lời: “Nhị công tử bế xác Tiểu thư, trước tiên đi vào trong phòng, mặc cho Tiểu thư xiêm y lúc đầu hai người thành thân, sau đó lại bế Tiểu thư đi ra ngoài phủ. Hiện giờ không biết đi đâu nữa. Trong lòng em lo quá, sợ Nhị công tử sẽ nghĩ quẩn, làm chuyện gì ngốc nghếch. Nếu vậy, Mẫn Nhi tiểu thư và Linh Nhi tiểu thư sẽ không còn ai chăm sóc nữa”. Mộc Nhan càng nói càng khổ sở, cuối cùng không nhịn được khóc òa lên.

Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Mộc Nhan vừa khóc một cái đã làm ruột gan tôi rối hết cả lên. “Thân thích còn xót xa, người ngoài đã ca hát”. Tôi cùng từng mất Băng Nhi, mùi vị mất người thân ra sao, tôi hiểu rất rõ. Nghĩ đến cảnh từ giờ trong đại viện Thẩm gia, thậm chí ngay trong cõi đất trời này đã không còn người tên Mai Nhiêu Phi này nữa, trong lòng tôi lại có cảm giác khó chịu không nói nên lời, trống vắng không nói nên lời. Nhưng lúc này không phải là lúc để suy nghĩ về điều đó, việc nên làm là khuyên Thẩm Phúc nhất thiết không được nghĩ quẩn.

Tôi xoay người đi, thoáng thấy vể mặt Bảo Bảo cũng cố phần lo âu. Tôi nói ngay: “Mộc Nhan, trước tiên em về săn sóc hai vị tiểu tiểu thư với Minh Nguyệt Hân Nhi. Bảo Bảo, em mau về nhà thăm ca ca em đi. Băng Ngưng muội muội, hai người chúng ta đi tìm Nhị công tử, nhất định không được để Nhị công tử xảy ra chuyện gì”. Bảo Bảo cảm kích nhìn tôi, quay đầu đi. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, chúng ta nên đi đâu tìm nhị ca mới được?”. Băng Ngưng vốn gọi Thẩm Phúc là Nhị công tử, nhưng giờ có lẽ là cảm phục tình cảm không rời không bỏ của y với thê tử, liền gọi y là nhị ca.

Tôi trầm tư đáp: “Ta đã nghĩ ra một nơi mà nhị đệ có thể đến. Đi, chúng ta đi tìm đệ ấy thôi”. Mộc Nhan nghe vậy, nói: “Đại thiếu phu nhân, Băng Ngưng tiểu thư, hai người nhất định phải tìm được Nhị công tử, khuyên cậu ấy đùng nghĩ quẩn”. Ánh mắt Mộc Nhan tràn đầy chờ mong, đến khi tôi và Băng Ngưng đi khá xa, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Mộc Nhan đứng đó trông theo.

Ra khỏi đại môn Thẩm gia, sau khi tôi và Băng Ngưng rẽ vào mấy khúc ngoặt thì đi thẳng về hướng tây. Con đường này đã rất cũ kỹ, ít người lui tới, là con đường dẫn về vùng thôn quê hoang vắng, Băng Ngưng thấy tôi đến đây, nhất thời nổi lòng nghi ngờ hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu muốn dẫn muội đi đâu thế? Nhị ca ca sẽ đến đây ư?”.

Tôi lắc đầu, trả lời: “Ta cũng không biết, trước mắt đành phải thử vận may thôi. Đây là nơi duy nhất mà ta có thể nghĩ nhị đệ sẽ đến”.

Chúng tôi đi thêm một chốc nữa thì thấy có mấy người đang đứng túm tụm trước một cửa tiệm dệt thủ công cũ, bàn luận sôi nổi. Tôi vội đến gần, hỏi: “Làm sao thế? Nói cho cùng là có chuyện gì vậy?”.

Mấy người đó thấy chúng tôi là người xa lạ, nhưng cũng chẳng kiêng kỵ gì, nói: “Chúng tôi vừa mới gặp một chuyện rất kỳ quái. Mới nãy có một người đàn ông mập mạp ôm một thiếu nữ mặc hỷ phục tân nương đi về phía dốc Thất Lý”.

Lập tức có người nói leo: “Đúng là kỳ lạ thật, chẳng lẽ gặp ma giữa ban ngày ban mặt à? Sao tôi thấy có cảm giác nữ tử kia là người chết nhỉ? Tay buông thõng xuống, cũng không động đậy gì, nam nhân còn liên tục khoác tay nữ tử kia lên người y, nhưng lần nào cũng không khoác được, bàn tay cứ thõng xuống. Các người nói xem, chẳng phải là người chết là gì?”.

Một người đàn bà hét to: “Chẳng lẽ mọi người gặp ma thật? Dốc Thất Lý vốn là chỗ chôn người chết. Mọi người nói chúng ta có nên đi báo quan không?”.

... ........

Tôi và Băng Ngưng nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, biết Thẩm Phúc không sao hết. Dốc Thất Lý là nơi có mộ phần tổ tiên của Thẩm gia, vậy Thẩm Phúc quả thật đã ôm thi thể Mai Nhiêu Phi đi đến phần mộ của Thẩm gia rồi.

Tôi vội nói với đám người đó: “Mọi người đừng báo quan, đó không phải là ma quỷ gì đâu, mà là đệ đệ của tôi và thê tử của đệ ấy. Đệ muội tôi qua đời, trong lòng đệ đệ đau buồn nên mới đưa nàng đi mai táng thôi. Nếu mọi người báo quan, nói không chừng quan phủ sẽ cho rằng mọi người vô cớ sinh sự, đánh cho mỗi người năm mươi đại bản ấy chứ”. Tôi nói những lời đó chỉ nhằm hù dọa đám người kia một chút, để nhắc bọn họ đừng có nói lung tung khắp nơi. Bọn họ nghe xong, quả nhiên có phần sợ hãi, lập tức giải tán hết.

Tôi và Băng Ngưng chạy thẳng về phía dốc Thất Lý.

Dốc Thất Lý có những gốc cổ thụ chọc trời, vang lên tiếng quạ kêu, cho dù ban ngày tới đó cũng thấy ớn lạnh từng hồi, dày đặc quỷ khí. Nơi này cũng chính là nơi sau khi Băng Nhi chết không được chôn vào.

Phần mộ của Thẩm gia đời đời đều được tu sửa ở đây. Tuy rằng chỉ là huyệt mộ, nhưng cũng được xây cất lộng lẫy, toát ra phong thái phú quý của gia tộc giàu sang. Trong đó, phần mộ của Thẩm lão gia được trang hoàng đẹp nhất. Được xây bằng đá xanh, đỉnh bằng ngọc thạch, bia bằng đá cẩm thạch, dát vàng gắn bạc, vô cùng khí thế. Bên cạnh huyệt mộ của ông còn có một huyệt mộ khác giống như vậy, nhưng chưa có người, trên bia mộ cũng không khắc chữ. Đây là Lão phu nhân chuẩn bị cho chính bà sau khi trăm tuổi. Mẹ ruột của Thẩm Tề - Thúy Lan, chỉ có một nấm mộ nho nhỏ, nằm trong một góc không mấy sáng sủa phía xa xa. Nhưng thoáng nhìn qua, tôi lại phát hiện ra, trước phần mộ của dì Thúy Lan có một đóa cúc vàng còn tươi. Tuy chỉ là hoa dại, nhưng cũng đẹp đẽ tươi tắn. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy, người chết đi rồi, nếu còn được người khác nhớ đến thì tốt biết mấy. Nhưng tôi không biết sau khi tôi chết đi, Thẩm Hồng có lẽ nào sẽ quên sạch bách bóng dáng tôi không?

Để phòng ngừa bọn trộm mộ, phần mộ của gia đình giàu có một năm bốn mùa đều có người trông coi. Tôi và Băng Ngưng đang đứng tần ngần bên trong, chợt nghe có tiếng quát: “Ai lén la lén lút đây?”. Tiếp đó, một ông lão gầy gò tựa âm hồn chợt xuất hiện, trên miệng còn ngậm một tẩu thuốc, đang dùng ánh mắt như cá chết nhìn chúng tôi. Nhất thời, tôi cảm thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên. Ông lão này trông coi phần mộ tổ tiên của Thẩm gia không biết đã bao nhiêu năm, cũng không ai biết tuổi của ông. Chỉ thấy da mặt da tay ông lão như lớp vỏ cây đại thụ. Nhất là da mặt, giống như đã từng bị lửa đốt, thoạt nhìn hết sức kinh khiếp. Có điều nói không chừng đó là dáng vẻ trời sinh. Quanh năm suốt tháng, bất kể xuân hạ thu đông, ông lão đều chỉ mặc một bộ y phục, thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Lão phu nhân gọi ông lão là “Quế thúc”.

Vào ngày lễ ngày tết, tôi đều theo Lão phu nhân đến đây đốt vàng mã. Quế thúc nhìn tôi một lúc rồi cũng nhận ra, nói: “Thì ra là Đại thiếu phu nhân, cô đến đây có việc gì thế?”.

Tôi nói: “Quế thúc, tôi tới tìm nhị đệ, thúc có gặp đệ ấy không?”.

Trong đôi mắt lão vẩn đục không nhìn ra vui buồn, ông lão gật gật đầu, lấy tẩu thuốc chỉ chỉ, nói: “Cậu ấy ở bên kia, các cô sang gặp cậu ấy đi”. Ngày thường tôi thật sự rất sợ Quế thúc, nhưng không ngờ rằng ông ta lại thấu tình đạt lý đến thế, lập tức cảm ơn rồi đưa Băng Ngưng theo. Ông ta vẫn dùng ánh mắt không rõ vui buồn nhìn chúng tôi chằm chằm, trong thoáng chốc, tôi bỗng nhiên cảm thấy ông lão này có lẽ có quá khứ đầy máu và nước mắt bi hoan tự tại nào đó chăng. Bởi ánh mắt của ông ta vừa ảm đạm, vừa dường như có thể phá vỡ toàn bộ buồn vui trên thế gian này.

Tôi và Băng Ngưng chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Phúc. Giờ phúc này, y đang liều mạng dùng tay đào đất. Trước mặt y, là một hố đất không lớn không nhỏ. Thi thể của Mai Nhiêu Phi được đặt sang một bên, xung quanh có xếp một vòng hoa dại.

Chúng tôi đến mà Thẩm Phúc như không thấy. Y chỉ lo đào đất, đào rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Mỗi cục đá nhỏ y đều lấy ra, ném sang bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đào. Tay y đã đầm đìa máu nhưng vẫn không dừng lại. Dòng máu đỏ tươi hòa với bùn đất làm nhức nhối con mắt người nhìn thấy.

Y cứ đào đất liên tục như thế, như một bậc trượng phu chu đáo nhất, xây một tổ ấm tình yêu cho người thê tử mình yêu thương nhất. Ánh mắt y chuyên chú, giống như ngoại trừ vieech đang làm cho thê tử mình ra, trên thế gian này không còn việc nào đáng để y làm nữa.

Băng Ngưng vừa muốn tiến lên hỗ trợ, tôi đã cản lại, lắc đầu, ý bảo đừng quấy rầy. Giờ này khắc này, trái tim Thẩm Phúc có lẽ rất yên bình. Giờ này khắc này, trong lòng y không còn một ai khác trừ thê tử y. Giờ này khắc này, có lẽ bọn họ vẫn đang tâm tình trong thế giới của hai người. Tôi nhác thấy, dùng tay quệt một cái, mới phát hiện ra trên mặt mình toàn nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.