Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 8: Sủng tín hữu lý [2]




Lúc Minh Nhan từ phòng tắm đi ra, liền thấy Minh Hiên cung kính đứng ở ngoài cửa, cầm một cái khăn trong tay, trên mặt còn lộ vẻ nịnh nọt tươi cười.

Thấy cô đi ra liền đem khăn mặt đưa cho cô, Minh Nhan cũng không nhìn hắn cái nào, xem hắn như người vô hình, lướt thẳng qua người hắn, ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu công việc mỗi ngày của mình.

Minh Hiên không hề nổi giận lại chạy qua, chủ động giúp cô lau khô tóc. Minh Nhan cũng không phản đối, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, chỉ là không nói lời nào cũng không nhìn hắn, không để ý đến hắn.

Minh Hiên thấy cô không cự tuyệt, thái độ tựa hồ có dấu hiệu dịu hơn, vì thế mặt mày người nào đó đang hầu hạ cũng hớn hở lên.

Sau khi Minh Hiên giúp cô lau khô tóc, lại nhu thuận chải tóc cho cô, chăm sóc da của Minh Nhan cũng đã xong, cô liền đứng dậy đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, lại đi vào phòng tắm thay, rồi đi ra ngoài, toàn bộ quá trình đều xem Minh Hiên như người vô hình, không hề liếc mắt nhìn hắn một lần.

Minh Hiên cười khổ đi theo sau cô, không để ý thì không để ý đi, hắn đi theo cô là được mà.

Hai người, một trước một sau tiêu sái đi đến nhà ăn, vừa vào cửa liền thấy ông Mạc đang ngồi ở bàn chờ. Ông Mạc thấy Minh Nhan đi đến, nhiệt tình hô. “Nhan Nhan dậy rồi à, mau lại đây, ngồi bên này đi.”

“Ân, buổi sáng tốt lành ông Mạc.” Minh Nhan cười với ông Mạc, lễ phép chào hỏi rồi nhu thuận ngồi cạnh hắn.

Ông Mạc giả vờ như không phát hiện ra Minh Hiên, chỉ ân cần hỏi han Minh Nhan. “Tối hôm cháu qua ngủ có ngon không?”

Lúc này quản gia hiểu ý mà đưa bữa sáng lên cho Minh Nhan, Minh Nhan ăn một miếng cháo, rồi trả lời ông Mạc. “Cũng không tệ lắm, nhưng không biết từ lúc nào thì có một con muỗi to đáng ghét bay vào.”

“Nga? Một con muỗi to đáng ghét bay vào ư? Vậy cháu đã xử lý nó thế nào, Nhan Nhan?” Nói đến đây ông Mạc đầy hứng thú, buồn cười hỏi.

“Cháu định hôm nay sẽ đi mua thuốc diệt muỗi, nếu nó dám xuất hiện trước mặt cháu trong vòng ba mét, cháu sẽ dùng thuốc diệt muỗi để đối phó với nó.” Minh Nhan nghiêm trang nói, giống như thật sự muốn diệt muỗi.

Minh Hiên nhíu nhíu mày, lão nhân lại đối xử thân thiết với Nhan Nhan như vậy, không biết ông ta lại đang có kế hoạch gì đây.

Đáng tiếc Nhan Nhan đang ở trong tay ông ấy, hắn không thể không sợ ném chuột vỡ đồ a. Âm thầm thở dài, hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Nhan, mấy ngày nay hắn đều trà không uống, cơm không ăn, lúc ăn cơm cũng toàn ăn đại mấy miếng để bảo toàn thể lực, hiện tại tìm được Minh Nhan rồi, hắn cũng yên lòng, thật đúng là cảm giác có chút đói bụng.

Quản gia đúng lúc đưa bữa sáng lên cho hắn, Minh Hiên lễ phép gật đầu với hắn một cái, sau đó tao nhã bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chú ý đến Minh Nhan, thỉnh thoảng giúp cô lựa ra những thứ rau cô không thích ăn rồi đưa kh cho cô.

Minh Nhan vẫn không để ý tới hắn như cũ, nhưng cũng không cự tuyệt sự phục vụ của hắn. Ông Mạc ngồi một bên nhìn bọn họ, liên tục lắc đầu, thật không ngờ thằng nhóc thối này ngày thường lạnh như băng cũng có lúc lại dịu dàng như vậy, sức mạnh của tình yêu thật đúng là vĩ đại a.

Ăn điểm tâm xong, ông Mạc kéo Minh Nhan qua, nói muốn cùng cô đi dạo trong công ty, đương nhiên là nói cho Minh Hiên nghe, ai kêu lúc trước dù ông nói thế nào, tên nhóc này cũng không chịu đến xí nghiệp Mạc thị, ông Mạc cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

Minh Nhan không có ý kiến gì, Minh Hiên cũng đành đi theo cô, vì cô cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi cùng a.

Đến công ty, tuy rằng ông Mạc không giới thiệu gì, nhưng những người ở đây đều hiểu, vừa nhìn liền biết ông Mạc mang theo cháu trai và cháu dâu đến công ty thị sát tình hình.

Họ đều nghe nói ông Mạc rất coi trọng một người cháu nội, dường như còn có ý truyền công ty cho hắn, nhưng ai cũng chưa từng thấy mặt hắn, mà hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đến công ty, hôm nay ông Mạc tự mình dẫn người đến đây, xem ra tin tức này đúng là thật.

Vẻ mặt Minh Hiên vẫn lạnh lùng, bất quá một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của ông Mạc, hắn đấu với Minh Hiên bao lâu nay, vẫn là lần đầu tiên hắn có cảm giác sảng khoái như vậy, trong lòng ông đều đã khai hoa nổi nhạc a.

Chủ quản, quản lí phụ trách tiếp đãi, thấy tâm tình ông Mạc tốt, liền nịnh hót.

“Dáng vẻ của cậu chủ Mạc thực đúng là anh tuấn, trẻ tuổi, đầy hứa hẹn a.”

“Phong thái của cậu chủ Mạc rất giống với tổng tài khi còn trẻ a.” Hắn nói.

Minh Hiên nghe đến đó, gân xanh trên trán đều đã nổi lên, ông Mạc lại càng cảm thấy đắc ý.

Minh Nhan nhìn ra Minh Hiên không tình nguyện, cũng đoán ra được hắn và ông Mạc có chút không hòa hợp, nhưng vừa nghĩ đến trước đó hắn lừa mình, Minh Nhan liền cảm thấy tức giận, cho nên cứng rắn không để ý tới hắn, cứ để mặc hắn bị ông Mạc hành hạ.

“Nhan Nhan a, cháu lại đây giúp ông Mạc coi cái văn kiện này một chút, ông Mạc lớn tuổi rồi, mắt và đầu óc cũng không minh mẫn như trước.” Ông Mạc dẫn Minh Nhan quẹo vào văn phòng tổng tài, giả vờ cầm xấp văn kiện muốn đưa cho Minh Nhan xem, để Minh Nhan giúp ông xử lý.

“Vâng.” Minh Nhan đồng ý, định đi đến nhận lấy xấp tài liệu.

Ông già thối, bắt hắn tiếp quản công ty không được, hiện tại còn dám lôi Minh Nhan đến đây. Minh Hiên thở phì phì giành lấy trước cô một bước, đọc nhanh như gió một lần, cầm lấy bút vòng lại những chỗ có vấn đề, rồi quăng trả cho Mạc lão nhân, rồi tiếp tục làm phần còn lại.

Ông Mạc cầm lấy xấp tài liệu xem qua, vừa lòng gật gật đầu. thằng bé này quả nhiên là kỳ tài kinh doanh, có thể trong thời gian ngắn như vậy phát hiện ra lỗ hổng của xí nghiệp này, sự sâu sắc nhạy bén này không phải người bình thường có thể có được, công ty chỉ có giao cho nó, ông mới hoàn toàn yên tâm.

Minh Hiên dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong văn kiện trên bàn, nhíu mi nhìn về phía lão nhân, để xem hắn còn có gì để nói. Nhưng khi nhìn đến thần sắc đắc ý trong ánh mắt của lão nhân, Minh Hiên đột nhiên thấy được mình đã bị lừa.

Mục đích của lão nhân ngay từ đầu đã là hắn, sở dĩ kéo Minh Nhan vào chẳng qua là muốn bắt hắn đi vào khuôn khổ, chỉ tiếc khi hắn quan tâm đến cô thì sẽ bị loạn, bất cứ chuyện gì liên quan đến Minh Nhan thì tất cả sự bình tĩnh của hắn đều biến thành giấy lộn, dễ dàng bị mắc mưu.

Hắn oán hận trừng mắt nhìn Mạc lão nhân, cảnh cáo ông ta đừng quá đáng.

Ông Mạc căn bản không để cảnh cáo của hắn vào mắt, chỉ nói với Minh Nhan đang ngồi trên sô pha uống trà. “Nhan Nhan a, ông Mạc đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng không khỏe, sau này mỗi ngày cháu đến giúp ông xem xét việc ở công ty được không?”

“Nhan Nhan.” Minh Hiên kinh hô lên, cô trăm ngàn lần đừng đồng ý a, nếu cô đồng ý, vậy thì về sau hắn sẽ không ngừng gặp phiền toái a, xí nghiệp Mạc thị này khồng hề yên ổn như mặt ngoài, đây chính là một khối thịt béo lớn, hổ sói rình rập a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.