Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 2: Bối bạn hữu lý [2]




“Bà xã ơi anh đói bụng rồi, tối nay chúng ta ăn cái gì a?” Mạc Dịch Hiên vừa mở cửa vừa nói.

“Ân, chúng ta ở nhà ăn lẩu đi.” Tuy rằng ngày hôm nay rất nóng, ăn lẩu vào sẽ nóng trong người, bất quá cô không rảnh để ý đến có khỏe hay không, chủ yếu là bớt việc, cô không muốn nấu cơm a, mấy hôm nay ở đây cô đều phải nấu cơm, thực nhớ những ngày trước kia cô chỉ cần há miệng chờ ăn nha.

“Được, vậy ăn lẩu đi.” Tuy rằng hắn cảm thấy cô kỳ quái khi vào ngày nóng như vậy mà lại đòi ăn lẩu, bất quá nếu bà xã của hắn muốn ăn vậy thì ăn thôi.

Hai người đi siêu thị mua đồ ăn về, Mạc Dịch Hiên phụ trách rửa đồ ăn, còn Minh Nhan phụ trách tìm nồi đồng nấu lẩu và củi, tuy rằng hiện tại phần lớn mọi người đều dùng lò vi ba để nấu lẩu, sạch sẽ lại thuận tiện, nhưng Minh Nhan lại nghĩ ăn lẩu phải ăn bằng nồi đồng nấu lửa mới tận hưởng đủ mùi vị, cho nên khi ăn lẩu cô vẫn luôn kiên trì muốn dùng than.

Nhưng tìm nửa ngày, cô vẫn tìm không ra cái nồi đồng nấu lẩu để ở chỗ nào, Minh Nhan cau mày than thở. “Ai, để ở chỗ nào đây?” Mỗi lần ăn lẩu đều là một tay Hiên Hiên làm, còn cô chỉ việc phụ trách ăn là được, cho nên chỗ để những thứ này cô thực không rõ lắm.

Mạc Dịch Hiên vừa rửa đồ ăn, vừa nhìn Minh Nhan đông sờ sờ, tây ục lục, còn nhíu mày, liền nhịn không được mà hỏi. “Bà xã, em đang làm gì vậy?”

“Nga, em tìm không thấy cái nồi đồng nấu lẩu, em quên mất đã để nó ở chỗ nào rồi, hắc hắc......” Minh Nhan có chút ngượng ngùng mỉm cười.

“Ai, ở ngăn tủ thứ hai bên tay trái của em đó, em xem xem.......” Mạc Dịch Hiên có chút bất đắc dĩ thốt ra, nói được một nửa mới cảm thấy có điểm không ổn.

“Ngăn tủ thứ hai bên tay trái......” Minh Nhan theo lời hắn tìm, mở ngăn tủ thứ hai bên tay trái ra.

“A? Thật sự có nha, ông xã, anh thực quá lợi hại.” Minh Nhan vui rạo rực lấy cái nồi đồng nấu lẩu ra, còn không quên khen ngợi ông xã của mình, quả thực là liệu sự như thần a.

Từ từ đã, Minh Nhan sửng sốt, tay cầm cái nồi đồng nấu lẩu cũng buông ra một chút, hắn làm thế nào mà biết nồi lẩu được cất ở đâu. Đây là lần đầu tiên hắn vào bếp nhà cô mà.

“Sao anh biết cái nồi lẩu cất ở đó?” Minh Nhan thật cẩn thận hỏi, cô cảm thấy trong lòng mình có chút bất ổn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Nga, lúc nãy anh tìm đồ, tình cờ thấy được.” Mạc Dịch Hiên giống như lơ đãng trả lời, kỳ thật trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, đồ ăn trong tay hắn bị rửa đi rửa lại, đã sắp bị rửa đến không còn nguyên vẹn.

“Nga.” Minh Nhan nga một tiếng, xem như tiếp nhận lời giải thích của hắn, cầm lấy nồi lẩu đi rửa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút rất không thích hợp.

Mạc Dịch Hiên tựa hồ rất quen thuộc với nhà cô, hắn biết trong phòng Hiên Hiên có quần áo mà hắn có thể mặc. Ngay cả những thứ mà cô tìm mãi không ra hắn lại dễ dàng tìm được, không cần hỏi cô cũng biết siêu thị gần nhà cô ở đâu.

Lúc ấy cô không cảm thấy có gì lạ, nhưng bây giờ ngẫm lại, Minh Nhan cảm thấy chúng đều có vấn đề, mầm móng hoài nghi trong lòng cũng bắt đầu nẩy mầm.

Hơn nữa mỗi một động tác nhỏ của hắn đều rất giống với Hiên Hiên, ví dụ như: Lúc hắn tự hỏi thường sẽ không tự giác mà mân miệng. Lúc mất hứng thường sẽ nhíu mày.

Ngay cả những thứ hắn không thích ăn cũng giống, mỗi lần như vậy cô đều nghĩ đơn thuần chỉ là sở thích giống nhau mà thôi, nhưng càng ngày cô lại càng không thể thuyết phục bản thân mình.

Minh Nhan có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Mạc Dịch Hiên, rốt cuộc hắn có quan hệ gì với Hiên Hiên a, hắn bá đạo xen vào cuộc sống của cô như vậy rốt cuộc là vì lý do gì?

Tuy hắn đối xử với cô rất tốt, có thể nói là gần như sủng nịch, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn có mục đích nào khác là trong lòng Minh Nhan liền cảm thấy một trận chua xót, không thoải mái đến cực điểm.

Mạc Dịch Hiên bị cô nhìn đổ cả mồ hôi lạnh, tuy lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác phải lo lắng đề phòng như thế này, có phải cô đã phát hiện ra điều gì rồi hay không? Hay cô chỉ đang hoài nghi thôi?

Không khí trong lúc đó nhất thời có chút nặng nề, để phá vỡ không khí nặng nề này, Mạc Dịch Hiên liền quay đầu trêu đùa. “Bà xã, không phải là em phát hiện ông xã của em quá tuấn tú chứ, sao lại nhìn chằm chằm vào anh như vậy a?” Nói xong còn chớp chớp mắt với cô.

Minh Nhan xì cười một cái, bị biểu tình tự phụ của hắn làm không chịu được mà nở nụ cười, ở trong lòng tự an ủi chính mình rằng trên mặt Hiên Hiên sẽ không xuất hiện cái vẻ mặt này đâu, hắn, hẳn là không có quan hệ gì với Hiên Hiên a.

Thấy Minh Nhan nở nụ cười, Mạc Dịch Hiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Nồi lẩu rất nhanh đã được chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu ăn, Minh Nhan liền gắp một cọng cải cúc, vừa định bỏ vào miệng, đột nhiên nhớ tới Hiên Hiên không thích ăn loại rau này, hắn nói nó có hương vị là lạ, không biết Mạc Dịch Hiên có ăn hay không, vì thế cô cố tình gắp một cọng vào chén của Mạc Dịch Hiên, miệng còn làm nũng nói xong. “Ông xã, ăn thử xem có ngon không?”

Mạc Dịch Hiên theo bản năng muốn gắp ra lại, hắn căn bản không thích ăn cải cúc, nhưng bởi vì Minh Nhan thích nên hắn mới mua.

Nhưng nghĩ lại, đây có thể là Minh Nhan đang thử hắn, vì thế kiên trì g lên cho vào miệng, nhai nhai liền nuốt xuống, hương vị là lạ thực làm hắn có chút nuốt không trôi.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ như ăn rất ngon, còn chậc chậc nói. “Cũng không tệ lắm, chỉ là nấu hơi chín rồi.”

“A anh thích ăn sao, vậy đều cho anh ăn hết.” Minh Nhan nói xong đem tất cả cải cúc trong nồi đều gắp qua cho hắn.

“Anh không ăn hết nhiều như vậy đâu, em cũng ăn đi.” Nhìn cái chén đầy cải cúc, Mạc Dịch Hiên ứa ra mồ hôi lạnh, liền nhanh chóng gắp lại cho Minh Nhan một ít.

“Anh ăn đi, anh ăn đi, em không thích ăn cải cúc.” Minh Nhan cầm chén lên lại gắp qua cho hắn.

“Em không thích ăn mới là lạ.” Mạc Dịch Hiên âm thầm tự rống trong lòng. Cô gái nhỏ này chắc chắn là đang cố ý thử hắn, nhưng hắn giờ đây là Câm điếc ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không được, vì không muốn cô hoài nghi, hắn đành phải kiên trì ăn hết.

Nhấc đũa gắp một ít rau lên, nhắm mắt lại bắt đầu ăn, hương vị là lạ chảy xuống cổ họng, làm hắn thiếu chút nữa nhổ ra. Liền nhanh chóng uống ít nước cho trôi xuống, còn phải làm bộ dáng như ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm mà vất vả như vậy.

Kế tiếp Minh Nhan lại gắp cho hắn những món ăn mà hắn không thích, nhưng hắn lại không thể cự tuyệt, khiến hắn có một chút ăn cơm mà muôn phần vất vả, xem ra Minh Nhan quả thật bắt đầu hoài nghi hắn, sau này hắn phải vạn phần cẩn thận mới được.

Khó lắm mới ăn cơm chiều xong, hắn liền kêu Minh Nhan đi tắm, nhìn thần sắc Minh Nhan không có gì khác lạ tiêu sái tiến vào phòng tắm, tảng đá trong lòng hắn lúc này mới được dỡ xuống, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.