Editor: Nguyetmai
Dứt lời, chẳng chờ đối phương trả lời, Tô Khả Nhi đã cúp máy ngay.
Lúc tới nơi đã là buổi trưa. Nơi này là một khu rừng rậm rộng mênh mông, những ngọn núi xanh mướt ẩn hiện ở phía xa kéo mãi không ngừng, dưới chân núi có dòng nước suối trong veo chậm rãi chảy qua, uốn lượn mãi đến tận đây.
Nơi cắm trại dã ngoại là ngay bên cạnh con suối nhỏ này.
Xe vừa dừng, Điềm Tâm đã không nhịn được hít một hơi luồng không khí tươi mới.
Nơi này khác hoàn toàn với thành phố ồn ào náo động, đẹp như tiên cảnh.
Mọi người cứ ba đến năm người hợp thành một tổ, vội vàng bắt đầu chống cọc làm lều cho nhóm mình, Điềm Tâm và Kim Thất Tịch chung một tổ. Mà Tô Tuyết Nhan, vì trong người khó chịu nên buổi sáng đã xin phép nghỉ về nhà.
Cũng may mà như thế, không thì... Điềm Tâm chỉ sợ lại bị bỏ rơi!
Có bạn ở chung nên tâm trạng Điềm Tâm rất thoải mái, lại càng gắng sức dựng lều vải, hai nữ sinh càng làm càng loạn, cuối cùng lại thành rối tinh rối mù.
"Này, hai người đang tấu hài đấy à?" Trì Nguyên Dã một tay chống lên giá đỡ của lều vải, lạnh lùng tựa người vào đó. Im lặng nhìn Điềm Tâm và Kim Thất Tịch.
"Ờ thì, làm cái này khó thật, hai vị anh hùng, hai anh giúp chúng em một tay được không?" Kim Thất Tịch nũng nịu nói, còn kéo tay Điềm Tâm, ra hiệu cho cô mau phối hợp với mình.
Trì Nguyên Dã đột nhiên bật cười xấu xa nhìn Điềm Tâm. Cậu nhếch khóe môi nở nụ cười bất cần đời, trong đôi mắt đen đầy ý trêu tức liếc nhìn Điềm Tâm, "Con nhóc tiểu học, thế này nhé, cô thử làm nũng với tôi xem nào, tôi có thể cân nhắc việc giúp hai người dựng lều vải."
Làm nũng...
Hình như Điềm Tâm rất ít khi làm nũng, khóe miệng cô giật một cái, nửa cười nửa không ngẩng đầu lên, tay chống dưới cằm."Nhờ cậu nha, nhờ cậu đó."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã lập tức xuất hiện vẻ ghét bỏ, cánh tay cậu run lên, "Thật buồn nôn quá, con nhóc tiểu học, tốt nhất cô đừng bao giờ làm nũng nữa, trở lại trạng thái bình thường đi."
(#‵′) F*ck.
Không phải cậu bảo cô làm nũng sao? Khốn nạn!
Kim Thánh Dạ cười khẽ, "Được rồi, hai người cứ đi dạo một vòng đi, ở đây có anh và Nguyên Dã giải quyết giúp hai người."
Nghe xem, đây mới là quý ông này!
Điềm Tâm cười hì hì nhìn Kim Thánh Dạ, "Dạ, cảm ơn anh nhé. Anh thật tốt, tốt hơn gấp vạn lần một số người nào đó!"
"Này, con nhóc tiểu học, cô muốn chết à?" Trì Nguyên Dã lập tức tắt nụ cười, ánh mắt u ám giận dữ lườm cô, nói xong còn dứ nắm đấm với Điềm Tâm.
Điềm Tâm ôm đầu, vội vàng chạy ra xa. Cho đến khi mình an toàn, cách Trì Nguyên Dã một khoảng xa, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã, thè lưỡi làm mặt quỷ.
"Con nhóc ngây thơ!" Trì Nguyên Dã khoanh tay liếc xéo Điềm Tâm đang làm mặt quỷ với mình, nhưng khóe miệng lại cong lên từ lúc nào.
Không khí nơi đây thật trong lành, tâm trạng của Điềm Tâm cũng thoải mái hẳn lên, cô và Thất Tịch cùng nhau đi dạo dọc theo con suối nhỏ.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
Đột nhiên, trong rừng cây phía xa vang lên một tiếng hét chói tai.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Điềm Tâm và Thất Tịch quay ra nhìn nhau. Tay nắm tay không hẹn mà cùng lại gần.
Phía sau mấy cây cổ thụ che nắng, Tô Khả Nhi đang khoanh tay đứng đó, trừng mắt nhìn ba người đàn ông đối diện, "Tôi cảnh cáo mấy người, mấy người đừng làm loạn!"
"Ha ha, hóa ra Tô đại tiểu thư cũng biết sợ cơ đấy? Nếu cô không chịu thanh toán nốt số tiền còn lại, chúng tôi đành phải tự lấy thôi." Một gã trong số đó hừ lạnh, hắn giơ tay lên hít một hơi thuốc lá.
Khoan đã, hình xăm trên cánh tay của hắn, là một con rồng màu đen!
Chẳng lẽ mấy người đàn ông này, chính là mấy gã lưu manh hôm qua có ý đồ xấu xa với mình ở làng du lịch gần bãi biển?!