Thuật Đọc Tâm

Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bên




Nguyệt Mộng Tâm xoay người lại,tròng mắt lưu chuyển đánh giá nam tử trung niên trước mắt.Dáng người cao ngất,mặc một thân trường bào hoa lệ màu xanh,khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, giữ lại chòm râu dê, trên người lộ ra khí tức nho nhã, một đôi mắt u ám lộ ra tinh quang, làm cho người ta cảm giác người này tâm cơ thâm trầm.( Edit: đang tả ngon lành chen vô chòm râu dê ta nói nó hư luôn nguyên khuôn mặt đẹp trai của lão =.= tội ghê)

"Mộng nhi, ta nghe hạ nhân báo lại ngươi đã tỉnh, thân thể cảm thấy khỏe lên chút nào không?" Nguyệt Thu Bạch đến bên cạnh nàng ngồi xuống hỏi.

"Phụ thân nữ nhi rất tốt, để cho phụ thân lo lắng rồi." Nguyệt Mộng Tâm cụp mi mắt hồi đáp.

Thật đúng là thú vị,người nữ nhi này đã mười lăm năm không hề quan tâm tới, hôm nay lại đến xem nàng chắc là có mục đích gì đây, trong nội tâm suy đoán dụng ý của người phụ thân này.

"Không có việc gì là tốt rồi, đêm hôm đó ngươi nhìn thấy cái gì?" Nguyệt Thu Bạch con ngươi âm u lóe ánh sáng nhẹ giọng hỏi.

"Sau khi nữ nhi nghe được ngoài hoa viên có thanh âm đánh nhau, trong nội tâm hiếu kỳ, liền đi qua xem, chứng kiến một người áo đen muốn giết Vương gia, ta nhìn thấy máu sợ tới mức liền hôn mê bất tỉnh." Nguyệt Mộng Tâm trên mặt hơi tái nhợt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, giải thích sự tình đêm đó mình nhìn thấy, bỏ bớt đi việc Dạ Vương cùng nữ nhân ở hậu hoa viên tằng tịu với nhau.

" Đúng như vậy a..., đêm hôm đó Nhị muội của ngươi cũng bị hoảng sợ không nhẹ, cùng với ngươi ngất xỉu ở ngự hoa viên." Nguyệt Thu Bạch nhìn nàng, đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng.

Dạ Vương tại phủ Thừa Tướng gặp chuyện, tuy rằng Dạ Vương tỏ vẻ không truy cứu, nhưng phủ Thừa tướng thực sự thoát không khỏi quan hệ.

Yến đế sau khi nghe xong mặt rồng tức giận, nói muốn phái người tra rõ việc này, đến tột cùng là ai cả gan dám ám sát Dạ Vương, may mà có Dạ Vương khuyên can vài câu.

Có thể thấy được trong nội tâm Yến đế thật sự sủng ái Dạ Vương, Yến đế tuổi tác đã cao lại ham mê tửu sắc, xử lý việc triều chính không bằng lúc trước.Việc này làm cho các hoàng tử ngấm ngầm tranh đoạt hoàng quyền. Mà vừa vặn lúc này Dạ Vương tay cầm binh quyền canh giữ biên cương lại được Yến đế gọi về kinh, làm cho người ta không biết thâm ý. Tâm đế vương thật khó nắm bắt,không biết quyết định sao cùng của bậc đế vương sẽ là cái gì.

Nguyệt Mộng Tâm lập tức hiểu được thì ra nữ nhân cùng dạ Vương tằng tịu với nhau là Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, thật đúng là lớn mật a...! Nhìn Nguyệt Thu Bạch cúi đầu trầm tư, nửa ngày không nói lời nào, lập tức cảm giác có chút nhàm chán,thì ra tới đây là hỏi cái chuyện hư hỏng này.Nhưng mà câu kế tiếp của Nguyệt Thu Bạch làm cho nội tâm của nàng rung lên hồi chuông báo động.

"Qua hai tháng nữa sẽ tới hội Bách Hoa Chương bảy năm một lần, cũng là thời gian Thái tử tuyển phi,trong khoảng thời gian này ngươi hãy học tập lễ nghi cho thật tốt, đến lúc đó đừng làm cho phụ thân mất mặt." Nguyệt Thu Bạch dừng lại một chút sau đó chậm rãi nói.

Nhị nữ nhi đêm đó bị làm cho hoảng sợ lại còn bị thất thân.Hiện tại hắn chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Đại nữ nhi cùng Tam nữ nhi, một đứa gả cho Thái tử,còn lại một đứa gả cho Dạ Vương, đến lúc đó cũng không sợ không có chỗ dựa.(Edit: Tính hay gớm =.= mua khối đậu hủ đập đầu ngất xỉu rồi nằm mơ đi là vừa)

"Vâng,nữ nhi nhất định học tập cho thật tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của phụ thân." Nguyệt Mộng Tâm cúi đầu nhu thuận nói.

Nguyệt Thu Bạch lại cẩn thận dặn dò nàng hai ba câu bảo nàng nghỉ ngơi cho thật tốt sau đó xoay người rời đi.

Nguyệt Mộng Tâm vuốt vuốt chân mày, trách không được lại đem nàng an bài trong căn phòng xa hoa này thì ra mình còn giá trị để lợi dụng.

Đem bàn tay vuốt mặt mình câu môi cười yếu ớt, trước kia mẫu thân Nguyệt Mộng Tâm cũng không biết dùng loại nước thuốc gì, đem khuôn mặt tuyệt thế tao nhã này che lại, bây giờ gương mặt này chỉ có thể coi là thanh tú.Phương pháp này cũng không sai, không nhờ có nó Nguyệt Mộng Tâm cũng sẽ không sống được đến mười lăm tuổi.

Nguyệt Thu Bạch chân trước vừa đi, chân sau lại tới hai nữ nhân hung hăng vênh váo đi theo đằng sau là hai nha hoàn.

Nguyệt Mộng Tâm trong đầu rất nhanh liền nhận ra hai người này.Một người là Nhị phu nhân của phủ Thừa Tướng - Cốc thị, ăn mặc một thân váy lụa mỏng màu xanh lá, tóc búi cao theo kiểu Yên Trần bên trên cài thêm vài cây trăm ngọc, thân thể kiều mị, mặt giống như hoa đào, một đôi mắt xếch lộ ra vài phần âm ngoan, đoan trang mà quý khí.

Còn nữ tử bên cạnh là Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng - Nguyệt Hồ Điệp được gọi là đệ nhất tài nữ của Yến Vũ quốc, một thân váy dài màu vàng nhạt, cao nhã mà hào phóng, tóc đen búi theo kiểu Phi Vân cố định bằng một cây ngọc trâm có hình Hồ Điệp, lông mày lá liễu có ng cong, mũi thon cao thẳng, môi mỏng đỏ nhạt, da trắng như tuyết, eo thon dài, một đôi mắt như Thu Thủy,trong đôi mắt chớp động nhìn Nguyệt Mộng Tâm mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Lăng Hương thấy rõ người tới sắc mặt biến hóa, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, cúi đầu run giọng kêu lên: "Phu nhân, Tam tiểu thư."

"Đóng cửa lại." Cốc thị sắc mặt lạnh như băng, vung tay lên uy nghiêm ra lệnh.

Lăng Hương cực kỳ lo lắng nhìn nàng, vòng đi qua nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nguyệt Mộng Tâm trong nội tâm cười lạnh, xem điệu bộ này là tới hỏi tội nàng,thật đúng là không phải người thiện lương gì, bất quá nàng cũng không phải là người dễ bị khi dễ.

Cốc thị ngồi ở trên ghế quý phi, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm, lúc này lòng của nàng cực kỳ không bình tĩnh,nhị nữ nhi mình thương yêu nhất cứ như vậy điên rồi, vì cái gì bị điên không phải là đứa tiện chủng trước mắt này.

"Quỳ xuống, nhìn thấy phu nhân còn không mau quỳ." Nha hoàn đứng ở một bên đối với nàng quát.

Nguyệt Mộng Tâm liếc mắt nhìn nha hoàn cáo mượn oai hùm này, hai tay ôm ngực, hai con ngươi hơi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta tại sao phải quỳ."

Cốc thị cùng mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn nàng,nếu là bình thường nàng đã sớm nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, tùy ý để người ta đánh mắng.

"Làm càn, phu nhân ở nơi đây ngươi còn không quỳ." Nha hoàn sắc mặt đại biến, đi đến trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, giơ tay lên muốn tát nàng một cái.

Nguyệt Mộng Tâm giơ tay lên chế trụ cổ tay nha hoàn, vươn tay ra đối với mặt nha hoàn giáng xuống một bạt tai,tiếng bạt tai thanh thúy trong không khí vang lên.

"Dừng tay, ngươi tên tiện chủng này ngươi ăn tim gấu mật báo rồi, còn không dừng tay cho ta, các ngươi đi lên giữ nàng lại cho ta." Nửa ngày, Cốc thị mới hoàn hồn, trong nội tâm nổi giận, run rẩy chỉ nha hoàn bên người kêu lên.

Nguyệt Mộng Tâm dừng tay lại, nhìn nha hoàn trước mắt bị mình đánh mặt sưng lên, khóe môi chảy ra tơ máu.Con ngươi Nguyệt Mộng Tâm hiện ra hào quang âm lãnh, để xem ngươi còn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nữa hay không.

Nguyệt Mộng Tâm trước kia ăn không ít đau khổ từ nha đầu này, lúc này nàng muốn đòi lại từng cái từng cái một. Hơn nữa nàng mới nghĩ ra được chủ ý, phủ Thừa Tướng này không cần phải ở lại nữa,nàng muốn trước khi đi để lại cho các nàng một ít kỷ niệm thật khó quên.

"Nhị nương, nô tài này miệng không được sạch lắm, ta giúp ngươi tẩy rửa." Nguyệt Mộng Tâm vẻ mặt tươi cười, cười khẽ mà nói.

"Ngươi cái đứa con hoang này, ngươi đừng tưởng rằng Băng Nhi điên rồi, ngươi có thể làm Thái Tử Phi, ta sẽ không cho ngươi được như ý, ngươi tên tiện chủng này." Cốc thị sắc mặt tái nhợt tức giận mắng.

Nàng thật không ngờ trước kia tiện chủng này nhìn thấy mình là sợ tới mức mất hồn bạt vía.Mà bây giờ lại dám nhìn thẳng nàng, còn dám đả thương nha hoàn của nàng. Hôm nay nàng nhất định phải làm cho tên tiện chủng này phải phát điên giống như nhị nữ nhi của nàng.

Nguyệt Hồ Điệp đứng ở một bên,nhíu lông mi hình lá liễu, nàng cảm giác hôm nay Đại tỷ có chút không đúng, bất quá suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là phụ thân để cho nàng tham gia tuyển chọn Thái tử phi nên nghĩ mình có thể bay lên cành cao biến thành Phượng hoàng, đôi mắt hiện lên âm tàn: "Hừ, mẫu thân hôm nay phải hảo hảo giáo huấn tên tiện chủng này, làm cho nàng biết rõ lợi hại."

Nguyệt Mộng Tâm nhíu nhíu mày, thật đúng là có mẹ tất có con gái a, hai chữ tiện chủng này thật là khó nghe. Mắt lạnh nhìn hai nha hoàn đang tiến về phía mình, trong nội tâm hiện lên một cổ lửa giận, một cái lắc mình, đối với hai nha hoàn thưởng cho mỗi người một cái tát. Hai nha hoàn tự nhiên bị đánh làm cho hoa mắt, đầu óc nở đầy sao.

Lại một cái lắc mình,tay Nguyệt Mộng Tâm rất nhanh trụ trên cái cổ tuyết trắng của Nguyệt Hồ Điệp, đem nàng kéo đến bên cạnh mình.Nhẹ nhàng cười cười, thanh lệ mà cao nhã, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia sát khí: "Nhị nương, nếu như ta ở trên mặt Tam muội khắc thêm một đóa hoa...,ngươi nói thử xem có thể hay không nhìn rất đẹp."

"Ngươi tên tiện chủng này, mau buông Điệp Nhi ra." Cốc thị nhìn thấy nữ nhi mình bị chế trụ, trong nội tâm chấn động,chân tay lập tức luống cuống, hoàn toàn mất đi sự khôn khéo uy nghiêm ngày thường.

Nàng đã mất đi một lá bùa bằng vàng là nhị nữ nhi, tam nữ nhi dù thế nào không thể xảy ra chuyện, nếu để cho lão gia biết, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nguyệt Hồ Điệp sợ tới mức sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt tràn đầy sợ hãi, nàng không thể cứ như vậy bị hủy dung, về sau nàng còn phải dựa vào gương mặt này để làm Thái tử phi của Yến Vũ quốc, nàng tuyệt đối không thể giống như Nhị tỷ được, đã thất thân màk còn điên điên khùng khùng.( Edit: sao ta thấy cha con nhà này khoái nằm mơ thế nhỉ)

"Đại tỷ, thật xin lỗi, là Điệp Nhi không đúng, Điệp Nhi bồi tội với Đại tỷ, Đại tỷ thả ta ra đi."

"Thả ngươi, ha ha, chẳng phải vừa rồi còn hùng hùng hổ gọi ta là tiện chủng sao?" Nguyệt Mộng Tâm nhẹ giọng cười lạnh, hiện tại biết sợ rồi sao?Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Nguyệt Hồ Điệp.

Nguyệt Hồ Điệp thân thể có chút run rẩy, trong đôi mắt mang theo mờ mịt hơi nước,cầu cứu nhìn Cốc thị, rung giọng nói: "Mẫu thân, cứu ta."

"Nếu ngươi dám nhúc nhích, ta hiện tại liền động thủ ah, Nhị nương." Thanh âm Nguyệt Mộng Tâm rất là êm dịu, lại làm cho nội tâm người nghe cảm thấy một trận rét lạnh.

Ý nghĩ trong đầu Cốc thị bị Nguyệt Mộng Tâm nhìn thấu, hiện tại cũng chỉ có thể xé rách mặt nạ ra: "Ngươi muốn thế nào, mới có thể thả nàng."

"Ðể cho hai nha hoàn kia đem ngươi trói lại sau đó lấy vải che miệng lại.Các ngươi nếu ai dám có tâm tư không đứng đắn..., mặt của nàng,mộng tưởng làm Thái Tử Phi chỉ sợ là không có cơ hội rồi... Còn nữa, hai người các ngươi trói nàng xong, một người trong đó lại trói thêm một người khác, nhanh lên làm theo lời của ta." Nguyệt Mộng Tâm cười lạnh nói.

Hai nha hoàn trong mắt tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm, hung ác như muốn đem nàng ăn luôn tại chỗ,để cho các nàng đi trói chủ mẫu, sau này người chết thảm nhất chính là các nàng.

"Tốt, một lời đã định, nhưng ngươi nhất định phải thả Điệp Nhi ra." Cốc thị tức giận đến toàn thân phát run, nàng cho tới bây giờ đều không có chịu qua sỉ nhục như vậy, tên tiện chủng này cùng ngày thường là hai người hoàn toàn khác nhau, chỉ mới có ba ngày lại trở nên lợi hại như vậy.

Dưới sự uy hiếp của Nguyệt Mộng Tâm, Cốc thị để cho hai nha hoàn đem mình trói lại,miệng bị nhét đầy vải, đôi mắt hiện lên hào quang âm độc làm cho người ta rùng mình.

Một nha hoàn khác cũng bị trói lại, miệng cũng bị nhét đầy vải.Nha hoàn còn lại không bị trói yên tĩnh nhìn nhìn Nguyệt Mộng Tâm, ý tứ là đã làm theo yêu cầu của nàng hiện tại có thể thả người.

"Đại tỷ, mẫu thân đã làm theo lời ngươi,bây giờ ngươi có thể thả ta chưa?" Nguyệt Hồ Điệp nịnh nọt nói.

"Yên tâm, ta sẽ thả ngươi, một lát nữa còn có việc tốt hơn cần ngươi làm." Nguyệt Mộng Tâm vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Nguyệt Hồ Điệp, nhẹ nhàng cười nói.

Trong nội tâm Nguyệt Hồ Điệp run lên, không biết cái nữ nhân điên này xảy ra chuyện gì, nàng(NHĐ) trước kia khi dễ nàng(NMT) không ít.Hơn nữa việc Tiểu Thu đẩy nàng(NMT) vào trong hồ sen chính là mình chỉ điểm, nếu như nàng(NMT) biết rõ không biết sẽ xử lý mình thế nào, càng nghĩ càng sợ hãi, thân thể như lá thu rụng rơi trong gió không ngừng run rẩy.

"Lăng Hương, ngươi đem nàng cũng trói lại cho ta." Nguyệt Mộng Tâm phân phó Lăng Hương đang đứng ngốc trệ ở một bên.

Lăng Hương lấy lại tinh thần, nàng bị một màn này làm cho khiếp sợ, sau lưng ứa ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất nói: "Đại tiểu thư, ngươi nhanh đem Tam tiểu thư cùng Phu nhân thả ra đi, nếu như để lão gia biết được, sẽ không còn mệnh đâu"

Nàng bất quá là một cái nha hoàn, loại sự tình phạm thượng này nàng không thể làm, nếu như làm đến lúc đó sẽ liên lụy đến phụ mẫu nàng, nàng không giúp được Đại tiểu thư, chỉ cầu Đại tiểu thư tỉnh táo lại sau đó cầu phu nhân cùng lão gia tha thứ.

Nguyệt Mộng Tâm không nghĩ tới nàng(LH) có thể nhát gan như vậy, con mắt màu đen lộ ra không vui, mình làm như vậy sẽ liên lụy đến nàng, vốn định mang theo nàng đi ra phủ, đến lúc đó an bài cho nàng một chỗ tốt bất quá xem ra bây giờ không cần nữa.

Nếu như đợi lâu thêm chút nữa, sớm muộn gì cùng sẽ bị người phát hiện, cũng đối với chính mình bất lợi, trong nội tâm hạ quyết định, vươn tay đánh vào sau gáy Nguyệt Hồ Điệp, Nguyệt Hồ Điệp cảm giác trước mắt tối sầm, té xỉu trên mặt đất.

Nguyệt Mộng Tâm rất nhanh hướng về phía nha hoàn đang đứng, nha hoàn kia muốn thét lên tiếng, lại bị nàng che miệng lại, dùng sức một kích đánh nha hoàn ngất xỉu đi, rất nhanh cũng giải quyết xong nha hoàn đang bị trói.

Lăng hương sợ hãi toàn thân run rẩy, biết rõ Đại tiểu thư gây ra đại họa, sắc mặt tái nhợt gần như muốn ngất nhìn Nguyệt Mộng Tâm, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

"Đại tiểu thư, ngươi nhanh..." Không đợi nàng nói xong, đã bị Nguyệt Mộng Tâm một chưởng đánh ngất xỉu.

Nguyệt Mộng Tâm tự nhiên cũng nhìn ra lo lắng trong mắt nàng(LH), trong nội tâm có chút ấm áp, cái nha đầu ngốc này, nếu kêu lên kinh động mọi người thì nàng sẽ không còn mệnh để ra khỏi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.