Thuật Đọc Tâm

Chương 19: Xui xẻo đeo bám




Hạ di nương là người đến bên hồ đầu tiên, nhìn con mình bị nhà họ Lâm kia cào thành như vậy, tràn đầy đau lòng mà an ủi một phen, lại nghe nha hoàn Lâm gia làm càn như thế, kiếp này nàng hận nhất chính là có người lấy thân phận di nương của nàng ra nói, hơn nữa còn là một nô tỳ, thế nhưng cũng dám đem chuyện của nàng ra nói, sắc mặt thay đổi.

Thúy Hương lời nói vừa dứt, trên mặt liền trúng một cái tát thật mạnh, Hạ di nương hùng hổ “Thật to gan, một cái nô tỳ như ngươi mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn.”

Thúy Hương bị đánh lờ mờ, còn chưa kịp né tránh, vừa vặn trúng cái tát thứ hai “Còn dám nói lại lời nói vừa rồi, cẩn thận ta xé rách miệng ngươi, lúc này cho rằng ta dễ khi dễ.”

Trịnh ma ma sắc mặt ngưng trọng nhanh chóng đứng lên, đem Thúy Hương che ở phía sau, giọng điệu không tốt mà chậm rãi nói “Di nương nàng là nửa chủ tử, ở trong dịch đình (nơi cho nha hoàn) cũng làm qua nha hoàn sai khiến, biết tình cảnh của hạ nhân, nguyên tưởng rằng sẽ càng thông cảm cho hạ nhân mới đúng, di nương không muốn đồng tình thì thôi, đánh bọn ta tự nhiên không thể nói cái gì. Nhưng di nương không biệt tốt xấu liền đánh, cũng phải suy nghĩ thân phận của người, đánh là người của ai.”

Trịnh ma ma lời nói lại sắc bén, nói móc Hạ di nương đau đớn, mỗi câu đều mang kim, đối với Hạ di nương mà nói có thể nói là một con dao trắng đâm vào thành đỏ hồng. Sắc mặt Hạ di nương đen không ít, lại nhịn không được tức giận, giơ tay lên muốn đánh, Lâm phu nhân lúc này cũng chạy đến, không chú ý đến gần ôm lấy, còn không có kịp nhìn trên người Việt Nhi một cái, trên mặt liền nóng rát tê rần, một cái tát của Hạ di nương liền dừng trên mặt Lâm phu nhân, mọi người đều run lên, không khỏi ngừng lại hô hấp.

Hạ di nương cũng theo đó cả kinh, thu tay, Lâm phu nhân trong nháy mắt hiện lên tia oán độc, giống như con mèo hoang nổi giận nhảy dựng, một phen kéo áo Hạ di nương, liền nghĩ muốn ba ba tát trả lại, khuôn mặt Hạ di nương xoẹt qua một tia tính toán, nhận ra vốn không phải là người có lỗi, làm sao có thể ngoan ngoãn chịu bị đánh, hai người cấu xé trong chốc lát, liền đều lăn trên mặt đất.

Người bên ngoài chỉ dám nói lời khuyên can, cũng không dám thực sự tiến lên ngăn cản, ước chừng đánh nhau trong thời gian một ly trà nhỏ, Tây Bình Hầu phu nhân cùng Diệp thị vội vàng đến, vẫn chưa mang nhiều người đến, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Diệp thị chạy nhanh sai nhóm nha hoàn đang sững sờ đi kéo hai người ra, không nghĩ lại thành như vậy, mấy cái nha hoàn vừa mới ra tay, cũng bị cuốn luôn vào, bắt đầu cấu xé lẫn nhau, khuôn mắt nước mắt nước mũi văng khắp nơi.

Tây Bình Hầu phu nhân nhìn tình trạng trước mặt, xoa cái trán, trên trán nổi lên gân xanh, môi đỏ mọng hé ra, lời nói như bão táp thổi qua, nói năng khí phách “Hai người các ngươi còn không ngại dọa người, đều đứng lên cho ta.”

Hạ di nương và Lâm phu nhân nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này mới thực sự ngừng tay,nhưng hai người vẫn còn cấu xé không chịu dừng lại,Lâm phu nhân túm tóc Hạ di nương, Hạ di nương kéo vạt áo Lâm phu nhân, vài cái nha hoàn mặt xám mày tro cuống quýt đứng dậy, phân biệt đứng về sau hai chủ tử, cũng cẩn thận khuyên “Di nương cùng Ngũ cô cô đừng đánh nữa, Đại cô cô cùng  Quốc Công phu nhân đều nhìn đâu.”

Hai người liếc mắt trừng lẫn nhau, hơn nữa hai bên nha hoàn cố gắng kéo ra, rốt cuộc buông ra.

Người liên quan quy củ đứng ở một bên, hai người đều tóc tai bù xù, trên mặt mang thương tích, nhất là Lâm phu nhân không chiếm được tiện nghi, cổ và trên mặt đều có vết cào, trên trán sợi tóc hỗn độn không chịu được, thực sự chật vật. Hạ di nương cũng không khá hơn chút nào, quàn áo bị xé tả tơi, quần áo ngày hè vốn ít ỏi, bị Lâm phu nhân xé xuống mấy mảnh, quần rách áo manh, thực sự là xấu hổ.

Tây Bình Hầu phu nhân tức giận nói “Ta nghe người bẩm báo liền chạy tới, vốn tưởng là ổn ào cãi nhau mấy câu, không nghĩ còn là muốn đánh nhau, thể diện Quốc Công phủ đều bị hai ngươi làm mất hết.”

Diệp thị am hiểu nhất là làm người tốt, bày ra dung mạo Quốc Công phu nhân hiền lành, khuyên nhủ, “Đại cô cô trước tiên đừng tức giận, hai đứa nhỏ đều bị thương, ta nghĩ đi mời đai phu, chúng ta trước tiên đem hai đứa nhỏ đến phòng nghỉ ngơi, quan trọng để cho Ngũ cô cô cùng Hạ di nương đi về trong uyển của mình thu thập một chút, như vậy đều ầm ĩ đi xuống,  chúng ta muốn gạt mẫu thân đều khó khăn.”

Tây Bình Hầu phu nhân thở dài một cái “Vẫn là tẩu tử suy nghĩ chu đáo, lão phu nhân bên kia gạt được thì thật tốt, mẫu thân lớn tuổi, không cần để cho hai người không hiểu chuyện này làm người phí sức, hừ.”

Lâm phu nhân trên mặt đều còn đau đâu, vừa nghe chuẩn bị gạt lão phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vuốt ve tóc đối với Hạ di nương hừ lạnh một tiếng rời đi trước, một bên đuổi theo Việt Nhi, một bên ồn ào nói chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.

Hạ di nương lúc này không dám lỗ màng, thấp đầu bộ dáng đáng thương gạt nước mắt, Diệp thị trong lòng cười lạnh, lời nói không mang nửa phần độ ấm “Cẩn thận, ngươi là muốn đánh chết Ngũ cô cô, không quy củ gì đó.”

“Chính xác là Ngũ cô cô nàng…đánh…” Hạ di nương vốn muốn nói dối, Tây Bình Hầu phu nhân  đánh gãy lời nàng, rét buốt nói “Như thế nào, người còn muốn đem hết trách nhiệm đều đẩy trên người Ngũ cô cô, nếu có lời gì chốc nữa nói sau, lúc đó ngươi hãy nói.” Nói xong cũng xoay người rời đi.

Hạ di nương không lấy được gì tốt, nhìn bọn họ rời đi, thực sự cảm thấy vừa tức vừa ủy khuất, nàng trước kia cũng là tiểu thư nhà quan, hiện tai lại vì thân phân di nương khắp nơi bị khinh bỉ, rơi lệ hung hăng hướng bọn họ lảm nhảm một hơi, một bên nha hoàn đưa đến quần áo, khoác vào khập khiễng trờ về Lan Uyển.

Diệp thị sai quản sự đi làm cho bà tử, nha hoàn không được nói loạn chuyện hôm nay, Tây Bình Hầu phu nhân được Diệp thị mời vào Thiều Niên Uyển, đồng thời cũng sai nha hoàn đi thỉnh Ngũ cô cô và Hạ di nương.

Hai người chạm mặt ở cửa, Lâm phu nhân tắm rửa tốt lắm, ưỡn ngực cao ngạo đi vào trước, Hạ di nương theo sau, vẻ mặt cũng là không phục, Lâm Thanh Sương ở một bên khóc sướt mướt nói ra chân tướng hôm nay, đứng bên nàng là Trịnh ma ma, Phùng ma ma, trước mặt hai chủ tử cũng không dám nói sai cái gì, nhưng lời nói ở giữa đều thiên vị về chủ tử mình.

Lâm phu nhân vừa tiến vào liền cảm thấy không khí tế nhị, tiểu nha hoàn mang ghế cho Lâm phu nhân ngồi. Lâm phu nhân xem xét Đại tỷ liếc mắt một cái, bên kia quay về đây một ánh mắt nghiêm nghị, Lâm phu nhân ngồi trên ghế như đứng đống lửa như ngồi đống than có chút không được tự nhiên, Hạ di nương theo bà tử đứng ở một bên có chút tiến lên.

Diệp thị mở miệng trước, “Việc này nháo lớn như vậy cũng nên có cánh giải quyết, Việt Nhi bị Thụy Ca Nhi đẩy xuống hồ, ta làm chủ mẫu không biết cách dạy con, Ngũ cô cô bị ủy khuất, ta là biết được.”

Lâm phu nhân vừa nghe trong lòng thật sự vui mừng, thuận đường liếc mắt Hạ di nương, tràn đầy tự đắc “Tẩu tử không cần tự trách, đều là tiện thiếp này không biết tốt xấu.”

Hạ di nương chỉ âm thanh buồn bực đáp lời.

“Hạ di nương, ngươi đầu tiên động thủ đánh chửi hạ nhân, sau lại làm Ngũ cô cô bị thương, đem quy củ trong phủ đặt ở nơi nào, về sau cho ngươi nhớ lấy thân phận di nương của ngươi, tuân thủ bổn phận, Thụy Ca Nhi như thế nào cũng do ngươi quản, nếu lại nuôi dưỡng bên cạnh ngươi, còn không biết biến thành bộ dạng gì nữa, theo ta thấy để cho Thụy Ca Nhi ở trong Thiều Niên Uyển nuôi dưỡng đi.”

Hạ di nương vừa nghe sắc mặt lập tức trắng xanh, nắm chặt vạt áo “Lão gia hắn…”

“Lão gia ta đây sẽ đi nói, nghĩ là lão gia rõ ràng để ý ngươi, nhất định sẽ không lại nuông chiều ngươi, ta xem là ngươi được sủng mà kiêu mới dám làm ra việc quá giới hạn như này.” Diệp thị trực tiếp đánh đổ ý định của Hạ di nương.

Nếu như nói đánh rắn phải đánh bảy tấc, như vậy Thụy Ca Nhi chính là bẩy tấc của Hạ di nương, Hạ di nương không có lí do gì để phản bác, chỉ phải ô ô thút tha thút thít, nàng không thể không có Thụy Ca Nhi.

Lâm phu nhân trong lòng sảng khoái, đang muốn tiếp tục nói móc Hạ di nương vài câu, Tây Bình Hầu phu nhân cũng đã mở miệng, “Muội muội hôm nay thực sự là không hiểu quy củ, ngươi không chỉ là Ngũ tiểu thư của Quốc Công phủ đã xuất giá, cũng là chính thê Lâm đại nhân, không vì Quốc Công phủ thì cũng nên vì danh dự của Lâm gia mà suy nghĩ, lại dám tùy ý làm bậy đánh nhau, truyền đi ra ngoài thì sao?”

Lâm phu nhân thưa dạ trả lời “Do nàng ra tay trước.”

“Mặc kệ ai ra tay trước, chẳng lẽ ngươi không đánh lại, có lời gì không thể thực sự ngồi xuống nói cho tốt, có cái gì ủy khuất trong nhà còn có quản sự mà, vừa ra tay là ném đi thể diện mặt mũi, nếu để người ngoài nhìn thấy không chừng sẽ chê cười như thế nào… Nếu lại nói tiếp, này đầu xỏ gây nên đều không phải do ngươi,” Tây Bình Hầu phu nhân nghiêm mặt, biết được bản lĩnh gây chuyện của nàng, nhìn cũng là có phần đau đầu.

Lâm phu nhân không phục “Đại tỷ sao có thể nói là do ta, ta rất là oan uổng.”

“Nếu không phải ngươi nói Văn Uyển là đứa nhỏ có cha sinh không có cha dạy, Thụy Ca Nhi như thế nào sẽ vì thay tỷ tỷ đòi lại công đạo, đẩy Việt Nhi đâu?”

Tây Bình Hầu phu nhân thực sự tức giận sự việc này đều không phải do Lâm phu nhân mở miệng, cũng thật là thay Triệu Văn Uyển đau lòng, bị Ngũ cô cô nói là đứa nhỏ có cha sinh không có cha dạy.

“Đại tỷ, ta sai lầm rồi, không phải cố ý nói như vậy để cho đứa nhỏ nghe, chuyện này…” Cũng không thể làm cho lão phu nhân biết. Lâm phu nhân không nghĩ đến nguyên nhân việc này lại như vậy, lại nhìn ánh mắt sắc như dao của Đại tỷ quét tới, càng biết chuyện này đến trước mặt lão phu nhân, chính mình cũng không chiếm được gì tốt, mặc dù còn muốn gây khó dễ cho Hạ di nương, cũng không thể không dừng lại suy nghĩ.

“Vốn là chuyện của hai đứa nhỏ, các ngươi lại làm ầm ĩ đến dạng này, tẩu tử sợ mẫu thân lo nghĩ, sẽ không vạch trần các ngươi, kéo ta cùng đến nơi này phán xét.” Tây Bình Hầu phu nhân thở dài, nhấc lên Diệp thị, cuối cùng chuyện này vẫn là dể nàng định đoạt.

Diệp thị khôn khéo, được Tây Bình Hầu phu nhân phần này tôn trọng, trong lòng yên tâm thuận theo, cũng rõ ràng trong lòng đối phương nghĩ muốn, trầm ngâm nói “Đai cô cô nói không sai, tiểu hài tử trong lúc đó xích mích là là chuyện bình thường, chính là chuyện này ồn ào quá giới hạn một chút, không cần nói đến chỗ lão phu nhân…”

Lời này còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm ổn già nua “Chuyện gì mà không cho ta biết ?”

Chỉ thấy Dương ma ma nâng lão phu nhân đi đến, trên mặt lão phu nhân rõ ràng là tức giận, gõ gõ quải trượng, một cái một cái gõ xuống mặt đất mặt đều mang theo tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.