Thuật Đọc Tâm

Chương 16: Lấy độc trị độc




Đúng như suy nghĩ của Lam Nguyệt, Lợi Á bỏ đi tìm Mộc Sa, bởi chuyện Mộc Sa nên hôm sau Lam Nguyệt phải ở nhà dưỡng thương, có mấy người phụ nữ đến chơi với Lam Nguyệt, thuận tiện buôn chuyện Lợi Á cho Lam Nguyệt nghe.

Đêm qua Lợi Á nghe nói Mộc Sa bị thương bị trí giả đuổi đi, cũng trở về thu dọn đồ đạc bỏ đi, bọn Mục vốn là đàn ông của Lợi Á, đã đau khổ khuyên ngăn Lợi Á, nhưng mà không ngăn được, Lợi Á vẫn đi rồi, đi tìm Mộc Sa, vứt bỏ người đàn ông trước đây ở Thanh Mộc sau này gia nhậ bộ lạc Mông Tạp, Thanh Mộc đuổi theo, trông thấy Lợi Á tìm được Mộc Sa ở bìa rừng rậm Lạc Vụ, Thanh Mộc bị Lợi Á đuổi về, Lợi Á và Mộc Sa đi vào rừng Lạc Vụ.

“Lam, ta nói có phải Lợi Á điên rồi không, đàn ông như Mộc Sa thì còn đuổi theo làm cái gì?” Ni cầm da thú ngồi vá.

“Đúng thế đấy, đàn ông mà làm tổn thương phụ nữ thì đều không phải đàn ông tốt, không hiểu Lợi Á    đang nghĩ cái gì?” Tiểu Mỹ đang mang bầu xoa bụng nói.

“Lam, ta thấy Mộc Sa với Lợi Á có thể chết trong rừng Lạc Vụ luôn, ta cũng chẳng muốn thấy Mộc Sa nữa” Mấy người khác trăm miệng một lời nói, phụ nữ đều căm hận đàn ông làm tổn thương phụ nữ, huống chi người bị thương còn là trí giả của bộ lạc.

Lam Nguyệt cười với các cô, nghe các cô bảy miệng tám lưỡi thảo luận cũng chỉ cười không góp lời, cô không quan tâm Mộc Sa và Lợi Á có gian tình gì, cô quan tâm là Thanh Mộc trông thấy Mộc Sa dẫn Lợi Á vào rừng Lạc vụ, rõ ràng có ý định đi xuyên qua rừng Lạc Vụ, sợ là có thể đến phía bên kia, hơn nữa nhớ lại lời của Lợi Á lúc trước… Lam Nguyệt phỏng đoán là họ sang bên kia thành lập bộ lạc chăng? Hơn nữa chuyện Mộc Sa làm với cô, Lam Nguyệt không thể không hoài nghi có thể còn gặp Mộc Sa nữa, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn, nghĩ tới đây, Lam Nguyệt trong nháy mắt hiện lên tia hung ác, cô cần chuẩn bị một chút mới được.

“Trí giả, người ở đâu?” Tiếng của Mục vang lên bên ngoài, Lam Nguyệt gọi hắn vào, mấy người phụ nữ thấy Mục có chuyện muốn nói với Lam Nguyệt, đều đi ra ngoài hết.

“Trí giả, chuyện Lợi Á…” Mục mở miệng, thấy hơi khó nói nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt gật đầu ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Chuyện Lợi Á xảy ra ta thấy ta cũng có trách nhiệm, dù sao Lợi Á cũng là do ta mang ra, ta không ngờ tới cô ấy sẽ vứt bỏ các nam nhân mà đi theo Mộc Sa, cô ấy thay đổi, không giống như Lợi Á ngày trước nữa rồi” Mục hơi ưu thương nói.

“Không phải lỗi của cậu, Mục, dù sao cậu cũng không phải đàn ông của cô ấy, đàn ông bị cô vứt bỏ cũng sẽ có an bài khác.” Lam Nguyệt nói.

“Trí giả, bất kể thế nào, Lợi Á cũng là do ta mang ra, ta muốn đi tìm cô ấy, khuyên cô ấy trở về, dù sao chúng ta cũng sống cùng một nơi, chết cùng một chỗ, dù cho cô ấy có thay đổi, ta cũng có thể khuyên được cô.” Mục nói rõ mục đích của hắn.

“Mục, không cần đi đâu, Lợi Á bây giờ cậu  khuyên không được” Lam Nguyệt thật không có lòng tin Mục có thể khuyên được Lợi Á, một người phụ nữ có thể vì tình mà điên cuồng tới trình độ nào thì Lam Nguyệt đã thấy không ít ở hiện đại.

“Thấy dáng vẻ của Thanh Mộc ta thật không đành lòng” Mục nói.

“Thanh Mộc là người đàn ông đầu tiên của Lợi Á đúng không?”  Lam Nguyệt thấy Mục gật đầu, nói tiếp: “Bên Thanh Mộc cậu cố khuyên nhủ cậu ấy, đối với cậu ta tôi cũng khó mà nói được gì”

“Trí giả, dù có muốn giúp Thanh Mộc, ta cũng phải tìm được Lợi Á về” Mục nghĩ đến Thanh Mộc, vẫn không buống tha cho ý định khuyên Lợi Á trở về.

“Mục, Lợi Á bây giờ dù khuyên cũng không đươc, cho dù cậu tìm được thì cô ấy cũng sẽ không về với cậu, cậu nên cân nhắc lại đi, nếu cậu vẫn muốn đi tôi sẽ không ngăn cậu” Lam Nguyệt cũng biết Mục đang nghĩ gì, để tự hắn quyết định đi.

Lam Nguyệt bảo Mục nghĩ cho kỹ rồi đuổi hắn về, Thạch tới giúp sư phụ ấn tan máu bầm, Lam Nguyệt bảo Thạch gọi Thanh Mộc tới, cô muốn biết tình hình gần đây của Lợi Á, xem có tin tức gì cần phải biết,  Mộc Sa mang Lợi Á sang bên kia rừng Lạc Vụ khiến cô không thể không phòng bị, Lam Nguyệt không có hảo cảm với những kẻ sống ở bên kia, vì tên Đạt Sát kia, hơn nữa gần đây cô cũng lâu rồi chưa gặp Lợi Á.

“Trí giả tìm ta có chuyện gì không?” Thanh Mộc vào tới, Lam Nguyệt nhìn người đàn ông chất phác này, chỉ cho hắn cái băng ghế ngồi xuống, Thạch ấn cho Lam Nguyệt, cách làm là do Lam Nguyệt dạy cho hắn sẽ tán ứ nhanh.

“Thanh Mộc, gần đây Lợi Á có nói gì không?” Lam Nguyệt hỏi thẳng, dạo này cô chẳng thích quanh co.

“Trí giả, gần đây à? Gần đây Lợi Á ít khi ở chung với đám đàn ông chúng ta, ngày nào cũng tìm Mộc Sa.” Thanh Mộc nói đến Lợi Á sắc mặt hơi không tốt.

“Ừ, ta biết cô ấy thích Mộc Sa, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.” Lam Nguyệt nói.

“Lợi Á từ sau khi tới bộ lạc Mông Tạp thì không còn giống như trước nữa, thường xuyên nói muốn học hết những gì trí giả biết, sau đó thu Mộc Sa, ta cũng biết cô ấy thích Mộc Sa, nhưng không rõ phải học hết thứ trí giả biết để làm gì” Thanh Mộc nhớ lại lúc mới tới, Lam Nguyệt gật đầu, không cắt ngang hắn, lần trước nghe đối thoại giữa Lợi Á và Mộc Sa thì cô cũng biết Lợi Á muốn bắt chước cô.

“Gần đây thì càng cả ngày chẳng thấy cô ấy, mấy hôm trước lúc ta nấu cơm cho cô ấy ăn, cô ấy hỏi ta một câu, nếu như cô muốn đến nơi khác, hỏi ta có muốn đi cùng cô ấy không, lúc đó ta chẳng để tâm, chỉ nói giờ bộ lạc thế này rất tốt, có trí giả có thủ lĩnh còn có vu y, đi chỗ khác chúng ta chắc chắn sẽ chịu đói bị bệnh, lỡ may lại bị người ta cướp mất cô ấy thì sao?

Cô ấy nói chuyện trí giả làm được cô ấy cũng làm được, một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ đứng trên vị trí mà trí giả đứng, ta không rõ sao cô ấy phải đứng trên vị trí trí giả của người, không nói gì, không tới hai ngày, cô ấy đã đi cùng Mộc Sa, còn đuổi ta trở về, cô ấy nói cô ấy không bao giờ … cần ta nữa.” Thanh Mộc nói xong, Thạch thấy hắn có chút bi thương liền rót cho hắn chén nước.

“Thanh Mộc, c ậuxứng đáng có được người phụ nữ thật tốt” Thạch cổ vũ anh chàng chất phác này, Lam Nguyệt cân nhắc khả năng Lợi Á vì thấy bộ lạc giàu có mà kích phát sự tham lam, hay bởi vì không chiếm được Mộc Sa mà cho rằng cô ta chỉ cần học được dáng vẻ của mình thì có thể đạt được Mộc Sa.

“Trí giả, ta muốn đi tìm Lợi Á, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta lo cho cô ấy” Thanh Mộc nói với giọng lo lắng, Lam Nguyệt gật đầu, nói đi tìm đi, miễn cho cậu phải lo lắng, Thanh Mộc liền vui vẻ đi tìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.